Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 153: Chương 153




Yeah, tuyệt quá, nhóm chuyên gia đã đến rồi, nhìn ai cũng trí thức cao siêu cả, ừ, tôi càng ngày càng lạc quan hơn với tình trạng bệnh của mình rồi! Ha ha, vui quá! Ha ha! …… Nhưng điều khiến tôi buồn là nhóm chuyên gia vì muốn xác định bệnh tình của tôi nên hôm nào cũng bắt tôi đối mặt với đủ thứ xét nghiệm! Những hôm ấy tôi như một con chuột bạch đáng thương, bị đẩy từ phòng thí nghiệm này đến phòng X-quang nọ, sau đó lại là phòng chụp cắt lớp. Những điều tôi phải làm chỉ là ngửa mặt nằm trên giường bệnh trắng toát, xung quanh toàn là những đồ vật kỳ quặc lạnh lẽo như thể nhảy ra từ bộ phim giả tưởng nào đó, những chuyên gia mặc áo blouse trắng chỉ quan tâm đến bệnh tình của tôi, có lúc thậm chí còn không thèm nhìn tôi, trong mắt họ tôi hình như chỉ là một cô bé đáng thương mắc chứng bệnh ung thư não, không có sinh mạng… Quách Tiễn Ni! Họ đang cố gắng vì bệnh của mi đấ! Nói thế với họ là bất công lắm! Nhóm chuyên gia vì đã làm việc trong môi trường lạnh lẽo này quá lâu rồi, mới trở thành như thế. Mi phải thông cảm cho họ! Ừ, phải thông cảm cho họ chứ! He he. Quách Tiễn Ni, cố lên! Mi phải kiên trì đến cùng. Huống hồ là còn có Thuần Hy, bố, Tuấn Hạo, Tú Triết, bác gái… Có bao nhiêu người đang quan tâm đến mi đó! Nhưng có một chuyện, không biết nên vui hay nên buồn, đó là bác sĩ khuyên tôi không nên đi học nữa! Thực ra họ không nói thì tôi cũng biết, bây giờ tôi làm gì còn thời gian mà đi học nữa. Trước kia quả thực tôi rất ghét đi học. Đi học chẳng qua là để làm một người bình thường. Bây giờ không đi học nữa, tôi rất nhớ quãng thời gian học trong trường. Chủ nhiệm khoa vĩ đại, cô còn thích phạt học sinh nhảy cóc không? Giáo sư “cục tẩy” đáng yêu, lúc thầy giảng bài vẫn thích hỏi đi hỏi lại tên học sinh, nhưng rồi vẫn quên chứ? Em rất nhớ mọi người, hi hi… Bố, Thuần Hy, Tuấn Hạo ngày nào cũng đến thăm tôi, ở cạnh tôi, nhưng lúc chỉ có một mình, tôi thấy rất buồn chán. Có lúc tôi tựa cửa sổ nhìn thế giới xung quanh trở nên nhòa nhạt dần. Có nhầm không? Quách Tiễn Ni tôi chưa bao giờ bị cận thị, thị lực xưa nay vẫn rất tốt mà. Hơn nữa gần đây tôi thấy mình chẳng vận động gì nhiều, nên toàn thân như tê dại. Có lúc cầm chiếc cốc cũng không vững. Nhưng cũng chả sao, đây chỉ là chuyện vặt thôi, một thời gian là hết, không thể đánh bại được Quách Tiễn Ni tôi đâu! HOHO! Nhưng hôm nay hơi kỳ quặc, bây giờ đã mười giờ sáng rồi, mà vẫn không thấy y tá đến đưa tôi vào phòng xét nghiệm? Thế là tôi nhảy xuống, hùng hục chạy đến chỗ các y tá, “Chị y tá ơi, hôm nay sao không đưa em đi xét nghiệm?” “Ồ, Tiễn Ni, em không cần làm xét nghiệm nữa, những gì cần làm đã xong cả rồi, chỉ cần đợi kết quả ra là các chuyên gia có thể bắt đầu vạch kế hoạch chữa trị cho em. Mấy hôm này em phải nghỉ ngơi đấy”. Chị y tá hẳn nhiên là có tình người hơn các bác sĩ kia nhiều. Hí hí! Vậy tức là hôm nay không cần xét nghiệm nữa! Yeah, tuyệt quá! Nhưng tôi phải làm gì đây? Chán đến nỗi đầu mọc cả cỏ rồi. Đúng rồi, Tuấn Hạo hôm qua có nói rằng hôm nay trường có tổ chức hoạt động văn hóa. Ha ha, bây giờ tôi lặng lẽ chuồn đi đến đó vậy. Ừ, phải lén lút thôi, bị phát hiện là khỏi đi luôn. HOHO, hoạt động văn hóa yêu quý ơi, ta đến đây, ha ha! Woa, cảm giác được hít thở bầu không khí trường học thật tuyệt! So với mùi thuốc sực lên trong bệnh viện lạnh lẽo thì không khí ở đây đúng là thanh tân trong trẻo biết mấy. Hơn nữa, ở trong trường tôi thấy cơ thể mình thoải mái hơn nhiều. Hoạt động văn hóa diễn ra rất phong phú và sôi nổi, đội âm nhạc biểu diễn, triển lãm nhiếp ảnh, thi đấu bóng rổ… khiến mắt tôi vô cùng bận rộn. Cái trường này cũng thật là…, sao lúc tôi còn đi học không thấy tổ chức nhiều như thế này? May mà hôm nay tôi về xem, nếu không thì Quách Tiễn Ni tôi chẳng đã bỏ lỡ những thứ hay ho này hay sao? Đi mãi rồi cũng thấy mệt, phải nghỉ ngơi thôi. Y tá dặn tôi không được để cơ thể mệt mỏi, rất nguy hiểm. Ngồi trên băng ghế dài trước quán cà phê trong trường, nhìn thấy bạn bè tận hưởng niềm vui học tập, tôi bỗng thấy buồn, không nén được một tiếng thở dài … Quách Tiễn Ni, rốt cuộc mi bị sao thế? Sao lại giống một bà cụ 98 tuổi vậy? Có phải những người sắp chết đều thế không? He he. Bây giờ tôi mới nhận ra, trong vô thức, mùa thu đã đến rồi~, bầu trời tôi nhìn ngắm đang có một màu xanh thẳm đến không thể xanh hơn, trong vắt không một đám mây. Thế giới dường như trở nên rực rỡ vạn phần, không phải vì mặt trời, mà là vì ánh sáng của bầu trời tỏa ra. Mọi thứ xung quanh đã khoác lên mình y phục mùa thu, mọi sắc màu đều trở nên sống động, như thể được phục sinh, không khí cũng mát mẻ, thoáng đãng hơn nhiều. Đẹp quá, đẹp thật, nhưng, có lẽ đây là mùa thu cuối cùng tôi được nhìn thấy trên thế gian này rồi nhỉ? Một ngôi trường đáng yêu, những người bạn đáng yêu, tôi sẽ không còn thời gian ở bên họ nữa rồi!... Cứ nghĩ thế nước mắt tôi rơi tí tách lúc nào không hay, rơi xuống những chiếc lá khô rụng dưới chân… “Tiễn Ni, sao em không nói lời nào mà chạy đến trường một mình thế? Mọi người đều rất lo cho em đấy”. Tuấn Hạo bỗng nhiên xuất hiện. Tôi vội quay đi, len lén chùi nước mắt, “Ồ, Tuấn Hạo, sao anh biết em ở đây?” “Vì hôm qua anh đã nhắc đến hoạt động văn hóa của trường tổ chức vào hôm nay, nên anh đoán là em chạy đến đây. Về bệnh viện với anh đi, bây giờ em phải nghỉ ngơi”. “Ừm… em có thể ngồi đây thêm một lát không…”. Đôi mắt chết tiệt lại nóng lên, ghét quá, sau này chắc không còn cơ hội đến đây nữa. “Em khóc hả?”, Tuấn Hạo đã phát hiện ra. “Không…”. Cuối cùng tôi không kiềm chế nổi, nước mắt trào ra. Tuấn Hạo đáng ghét, anh cứ vờ như không thấy gì là được mà, tại sao lại nói ra chứ, thật là!!! Tuấn Hạo thấy tôi như vậy cũng hoảng lên, vội vàng lấy khăn ra lau nước mắt cho tôi, nhưng lau đi rồi lau lại, cứ thế, cứ thế, lau mãi cũng không hết! Cuối cùng anh ôm tôi thật chặt, “Xin lỗi, xin lỗi, anh không nên hỏi câu đó. Đừng khóc nữa, xin em đừng khóc nữa, được không? Tiễn Ni…” Tôi cũng không muốn khóc nữa, thật sự là thế, nhưng nước mắt cứ không chịu nghe lời, tôi biết phải làm sao. Hu hu hu hu.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.