Chiếc xe chạy như bay trên đường ,gió tạt ngang tai tôi vù vù, cái tên chết tiệt kia lái xe nhanh như muốn tự sát ấy. “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?Nhà tôi không có tiền đâu!” ( Khi thở đều đặn rồi, tôi bắt đầu hỏi thẳng hắn ta--) Không có phản ứng.-_- “Anh bị câm hả?Nói đi chứ!” “Anh có biết tôi là ai không hả?Tôi là Quách Tiễn Ni đấy!!” “Hừ” Lại còn cười lạnh?! Gì thế này!! " Anh là đồ khốn chết tiệt ! Anh bỏ tôi xuống!”Lửa giận của tôi đã bốc tận đỉnh đầu,đến nỗi tôi nhảy chồm lên khỏi chỗ ngồi,tóm lấy vô –lăng vặn lấy vặn để,chiếc xe như một tên say rượi say khướt,nghiêng trái nghiêng phải như điên. "Cô muốn chết hả?” Cuối cùng hắn đã có phản ứng.Hắn tóm lấy tôi ném về chỗ ngồi ,cố gắng quay vô-lăng, vật lộn mãi một lúc sau, tạ trời đất,chiếc xe cuối cùng đã ổn định,nhưng cũng đã ngừng lại. “Bệnh viện Ái Nhân?Anh đưa tôi đến bệnh viện làm quái gì thế?Anh…” “Tôi vẫn chưa nói hết,lại bị biến thành cây chổi quét nhà… Tôi thề: Cả đời tôi không bao giờ đụng đến cây chổi nữa! Bước chân hắn cuối cùng dừng lại trước một phòng bệnh.Cửa phòng mở ra, tôi bị hắn ta lôi vào trong. “Cái đồ chết tiệt này! Tự tôi biết đi!” Tôi vừa hét lên với hắn ,vừa cật lực gạt cái “gọng kềm” đang khóa chặt cổ tay tôi,thật là,đau chết đi mất.Tay tôi sắp bị hắn làm gãy rồi đây này! Cái tên khốn khiếp,chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết. “Đây cô gái mà cậu thích?”-_- Là giọng của tên chết tiệt ấy ,tràn ngập sự chế giễu và bất mãn,hình như đang nói với người nằm trên giường. “Cái gì?Cái gì mà cô gái cậu thích?” Tôi rời ánh mình ra khỏi cổ tay đỏ ửng, nhìn về phía chiếc giường. “Lý…Lý Tú Triết?” Nhìn thấy cái người đầu quấn băng đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, suýt nữa tôi không dám tin vào mắt mình. “Sao cậu ấy lại ra nông nỗi này?” Tôi tiến lại giường cậu ta,nhìn gương mặt cách đây không lâu còn tươi cười hớn hở với tôi, cảm thấy giọng nói của mình đang run lên. Dù gì, dù gì cậu ấy cũng là bạn trai cũ của tôi! “-_- Sao cậu lại ra nông nỗi này à? Phải hỏi cô đấy! Cái tên chết tiệt này nói có thể ấm áp chút được không, tôi thấy sau lưng tôi cũng lạnh run lên. ?_? “Hỏi tôi?Tại sao lại hỏi tôi?Bọn tôi chia tay rồi đâu có gặp lại nhau nữa!” Tôi đứng lên,trả lời với vẻ bất hạnh, hồi ức lại bắt đầu trỗi dậy trong đầu… Nhắc đến Lý Tú Triết ,cậu ấy là bạn trai thứ 99 của tôi,cũng chính là người cuối cùng đến lúc này.Ngoài ra ,đó cũng chính là người có thời gian tôi quen ngắn nhất. Thân là “thợ săn ác quỷ” của trung học Đông Nguyên, trách nhiệm của tôi là chuyên đối phó với những tên con trai hư hỏng dám xem thường nữ sinh, vũ khí tuyệt diệu để đối phó với bọn hắn là-cưa đổ bọn hắn, cuối cùng một tuần sau đá đít bọn hắn đi. Còn cái tên ngố này, chưa đến một tuần mà dám đòi tôi sinh con cho hắn! hơn nữa còn tỏ tình trên kênh phát thanh toàn trường hàng tuần nữa chứ…Trời ơi! Chẳng lẽ trong đầu hắn toàn đậu phụ ư? “Cái tên này suốt ngày trốn học đi uống rượu, uống xong còn kiếm người đánh lộn ,đánh đến nỗi tự đưa mình vào bệnh viện.” " Woa! Thì ra anh cũng biết nói một câu dài như vậy!” Sự kinh ngạc của tôi đổi lại bằng một cái lườm đầy tròng trắng. “Tiễn Ni…Tiễn Ni…” Là giọng của Tú Triết ,cái tên này ngủ cũng không yên giấc,cái đầu quấn lấy băng trắng của hắn không ngừng lắc trái lắc phải trên gối, mồ hôi từng giọt chầm chậm lăn ra khỏi dải băng…