“Tiễn Ni, Tiễn Ni em sao vậy?”
Tú Triết đang nói, cuối cùng cậu ấy đã buông tôi ra.
“Không... không có gì... Tú Triết, em có câu này muốn hỏi anh”.
Tôi vội vã thu ánh mắt lại, chuyển ngay vấn đề.
“Câu hỏi gì?” Tú Triết quả nhiên dễ bị lừa, lập tức mắc câu ngay.
“Tại sao anh lại tặng em hoa hồng nhiều như thế? Chắc chắn là có nguyên nhân nào đó, đúng không?”
“Ồ, chuyện đó à, là để chúc mừng chúng ta đã quen nhau một tuần!”
“Chính thức quen nhau một tuần?” Vậy cũng phải chúc mừng ư? Tú Triết có phải
thừa tiền quá, chỉ một chuyện bé cỏn con cũng bị cậu ấy gióng trống khua chiêng trịnh trọng như thể đang mừng Quốc khánh không?
“Chuyện này mà cũng cần chúc mừng à?”
“Cần chứ, cần chứ, tất nhiên là cần rồi! Vì... vì lần trước chúng ta quen nhau, chưa đến một tuần mà em đã đá anh rồi...”
Choáng, cậu ấy vẫn để tâm đến chuyện đó sao? Cảm giác chuyện đó như ngày xửa
ngày xưa nào rồi ấy, lúc ấy tôi vẫn đường đường là “thợ săn ác quỷ”, mà
cậu ấy là mục tiêu thứ 99 của tôi, cũng là người tôi quen với thời gian ngắn nhất, chưa đến một tuần mà tôi đã cho cậu ấy “đi tàu suốt” rồi,
bởi vì cái tên đầu óc giản đơn kia lại tỏ tình với tôi bằng đài phát
thanh ngay trong lễ hội trường, yêu cầu tôi sinh con cho cậu ta...
“Anh... anh không muốn như là trước nữa... Anh muốn lâu dài với Tiễn Ni, không
bao giờ xa nhau nữa!” Tú Triết làm ra vẻ tuyên thệ.
Tên ngố này, chẳng lẽ chưa bao giờ nghĩ đến nguyên nhân thật sự tôi đá cậu ấy hay sao...
“Lý Tú Triết, thế này là được rồi! Em đói, em muốn đi ăn!” Tôi quay lại đi
về phía chiếc xe của cậu ấy. Bị cậu ấy quay mòng mòng như vậy, thật sự
đói! bên cạnh tên này, hình như có thể giảm béo được rất nhiều.
“Được thôi, vợ yêu đại nhân của anh, nguyện phục vụ vì em”. Tú Triết hớn ha hớn hở ngời vào ghế lái, khởi động xe.
“Lý Tú Triết, lúc nãy anh nói gì thế? Anh gọi em là gì?”
“ ”Vợ yêu“ đó. Tiễn Ni, sau này không gọi em là ”Tiễn Ni“ nữa, mà gọi là ”vợ yêu“ có được không?”
“Không được!”
Tên này, mới quen nhau có một tuần, mà đã muốn tôi làm vợ rồi? Không có cửa đâu!
“(>0
Chiếc xe bắt đầu đảo qua đảo lại bên đường, tôi nghe thấy người hai bên đường kêu thét kinh hoàng. Xem ra Quách Tiễn Ni này chỉ có thề làm Bồ Tát cứu nạn cứu khổ một lần nữa, cứu vớt những người đang kinh sợ trước hành
động như điên như dại của Tú Triết.
“Đợi cưới nhau đã rồi mới được gọi! Đó là kiến thức cơ bản!” Tôi vô cùng nghiêm túc nói ra sự thật tàn nhẫn này với cậu ấy.
“Em nói dối! Anh nghe rất nhiều bạn bè gọi bạn gái của họ là ”vợ yêu“, cứ
”vợ yêu ơi vợ yêu hỡi“, gọi rất tự nhiên, thậm chí còn gọi những bạn nữ
không phải bạn gái là vợ yêu nữa chứ”.
Tôi muốn chết quá tôi ơi! Tú Triết kết giao toàn những đứa bạn quý hóa gớm nhỉ! Toàn những tên háo sắc trọng nữ khinh nam.
“Chuyện đó... chuyện đó... chúng ta không giống họ”.
“Không giống chỗ nào?”
Tôi muốn điên, tôi muốn điên---- ------ ! Sao tôi biết được là không giống chỗ nào! Anh hỏi tôi
thì tôi hỏi ai hả? Đủng là... não tế bào đơn rõ ràng cái gì cũng thắc mắc, bực!
Không ổn! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chẳng phải tôi đã nói chúng tôi không giống họ sao?
Có rồi...
“Nếu như, nếu như chưa kết hồn mà gọi vợ yêu, sau này sẽ không sinh được con”.
Phù ~, xen như cũng nói ra được. Tôi biết cậu ấy muốn có con nhất. Hi hi!
Mặc kệ nó có nhảm nhí hay không! Chỉ cần ứng phó hết lần này là xem như
vạn sự đại cát rồi! He he.
“Vậy tại sao nếu chưa kết hồn mà gọi là vợ yêu thì lại không sinh được con?”
Tôi choáng đây!
Tên này hôm nay nhu cầu ham học hỏi cao thế không biết! Hu hu...
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy, làm cô nuôi dạy trẻ đúng là nghề vất vả khổ sở nhất, sau này đánh chết tôi cũng không làm nghề này!
Quách Tiễn Ni, mi phải cố lên! Câu này do mi bịa ra, mi phải cố gắng đến cùng, nhất định phải nói dối đến cùng... ,
"Bởi vì... vì đứa trẻ sẽ thấy, bố mẹ chưa tiến hành lễ kết hồn trịnh trọng
mà đã tùy tiện gọi này gọi kia, là vồ trách nhiệm, là không tôn trọng
nó, nó sẽ không vui, nếu nó không vui thì sẽ không chịu chui ra khỏi
bụng mẹ, nó không ra thì chắc chắn mẹ nó cũng không sinh nôi...
Phù ~, cũng xem như qua loa đại khái được rồi. Tuy là, tuy là càng nghe thì càng thấy vớ vẩn...-,.-A
“Ôi chao, thì ra là thế...”
Nhìn dáng vẻ như đột ngột vỡ lẽ của cậu ta, chắc là đã thoát rồi. Tôi cầm
một bình nước lên uống ừng ực. Nói nhiều như thế, nói dối nhiều như thế, tôi muốn mất nước luôn.
“ừ. Thế thì, Tiễn Ni, chúng mình kết hôn đi!”
“Khụ khụ... cái... cái gì?” Tôi suýt nữa bị sặc chết.
Thì ra, tôi vát óc suy nghĩ để giải thích với cậu ta nhiều như vậy, mà chỉ có thể khiến cậu ta hiểu rõ một đạo lý, đó chính là:
Kết hôn tốt vô cùng! Kết hôn tuyệt vô cùng! Kết hôn rất quan trọng, rất
quan trọng! Bởi vì, chỉ cần kết hôn, không chỉ có thể gọi “vợ yêu”, mà
còn có thể sinh BABY rất đáng yêu!
Ông trời ơi, ai đến cứu con vớiiii