“Tiễn Ni em nhìn mọi người nhanh! Em không chết! Không chết! Em sẽ không chết!!!”
Trong mơ hồ, một giọng nói bỗng nhảy vào tai tôi như kiến chui vào tổ.
Tú Triết? Tú Triết ư?
Tại sao mí mắt tôi nặng như thế… Đầu bị một lớp băng trắng dày quấn chặt như xác ướp vậy.
“Tiễn Ni! Tỉnh rồi ư?” Hình như rất nhiều người đều dị khẩu đồng thanh gọi tên tôi~!
Cuối cùng tôi gắng sức mở mắt ra…
Ối… trước mắt sao toàn đầu người thế này?
“~^O^~ Ha ha, bố? Thuần Hy~! Bác trai! Bác gái!
Thuần Hiến! Tú Triết! Nguyên Nguyên! Tịnh Mỹ! Long Nhật Nhất!” Khi tôi đã nhìn rõ thế giới này, tôi hưng phấn gọi to.
He he, sao lại không vui cho được? Thoáng chốc nhìn thấy bao nhiêu gương
mặt quen thuộc thế này~, tôi vui lắm, vui thật đấy, ha ha, HOHO~, hi hi!
“Tiễn Ni! Em tỉnh rồi à? Tuyệt quá!!! Phẫu thuật vô cùng thành công!!! Một
thời gian nữa vết thương sẽ lành!!! HOHO~, ha ha, \(^o^)/ I da…”. Tú
Triết hứng chí nhảy loi choi quanh tôi như một con khỉ.
Thuần Hy mặt lạnh lùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.
“Thật không? Cái khối u chết tiệt bị cắt bỏ rồi sao? Tốt quá! Thuần Hy! Em
không chết~, em rất vui được thấy mọi người!!! HOHO…”. Thấy gương mặt
đẹp trai của anh, tôi không nén được, dang tay ra định ôm anh.
Nhưng… nhưng anh lại không đón nhận vòng tay tôi, ngược lại tỏ ra rất nặng nề! Sao thế? Chẳng lẽ phẫu thuật của tôi thành công mà anh không vui ư? T_T Buồn quá…
“Con gái ngoan, sau này phải vui vẻ đấy nhé! Bố mừng
quá, cuối cùng con cũng không bỏ lại bố một mình mà đi!!!”. Phù, gương
mặt bố tôi như một đóa cúc nở bừng, ngay những nếp nhăn cũng ngập đầy nụ cười.
“Bố, Tuấn Hạo đâu?” Tôi bỗng phát hiện ra thiếu mất một người, “Chẳng lẽ anh ấy vẫn còn giận con?”
Kìa? Sao thế? Tất cả mọi người đều im lặng như bị tiêm thuốc mê vậy, mà vẻ mặt lại kỳ quái nữa chứ.
“Cuộc phẫu thuật của con thành công rồi! Có công lao của anh ấy mà! Sao lại
trốn không ra gặp con? Thuần Hy, anh mau đi gọi anh ấy đi!” Tôi hơi tức
giận.
Hừm? O_O^ Sao vậy? Họ lại lén lút lùi lại từng người, từng người một?
“Mọi người sao vậy? Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì???” Tệ
quá! Tôi bỗng có một linh cảm không lành, “Tuấn Hạo… Tuấn Hạo có phải
là… đã gặp chuyện không hay không?” Anh không thể nhỏ nhen với tôi thế
được.
Tú Triết mấp máy môi như định nói gì đó, nhưng Thuần Hy lại lôi anh ra sau lưng, vừa lén lút đưa mắt ra hiệu, vừa giả vờ nghiêm túc nhắc tôi, “Tiễn Ni, em vừa tỉnh dậy phải nghỉ ngơi! Như vậy mới hồi
phục nhanh được! Tuấn Hạo không sao, đừng nghĩ nhiều”.
“Đúng rồi, đúng rồi! Đừng nghĩ nhiều”, Bố và Tú Triết phụ họa, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nhưng như thế càng khiến tôi nghi ngờ nhiều hơn.
“Không đúng! Nếu anh ấy không sao thì tại sao không đến gặp con? Con mặc kệ!”
Tôi hét lên, vùng vẫy trèo xuống giường, “Nếu anh vẫn còn giận con thì
con sẽ đi xin lỗi!”
“Tiễn Ni!”
“Nếu mọi người không cho
tôi đi tìm anh ấy thì tôi sẽ không ăn không ngủ!” Tôi hạ quyết tâm phải
gặp cho được Tuấn Hạo, nếu không thì sẽ chẳng yên tâm dưỡng bệnh được.
“Haizzz… dù sao thì… sớm muộn gì nó cũng biết thôi”. Bố và Thuần Hy chụm lại bàn tán gì đó, sau đó, dưới sự giúp đỡ của mọi người, Thuần Hy lo âu bế tôi lên xe lăn.
Mong rằng… Tuấn Hạo vẫn còn đang giận tôi, nhưng linh cảm không lành cứ lởn vởn mãi…
“Thuần Hy, bên này là phòng dành cho bệnh nhân bệnh nặng mà, sao Tuấn Hạo… lại ở chỗ này được…???”
Ở cuối hành lang yên tĩnh nhất, mọi người đừng dừng bước, - tôi ngẩng lên nhìn mấy chữ trên cửa – “Phòng cách ly đặc biệt!”
Tim tôi… bất chợt như rơi xuống!!!
Xuyên qua khung cửa sổ trong suốt phía trước, tôi nhìn thấy bên trong đầy bác sĩ và y tá sắc mặt nặng nề. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
“Tuấn Hạo… cậu ấy ở bên trong!!!” Thuần Hy run rẩy nói khiến tim tôi như vang lên một tiếng sấm nặng nề.
Tuấn Hạo ở bên trong? Sao lại thế? Anh ấy bệnh nặng lắm sao? Tại sao lại phải nằm phòng cách ly đặc biệt?
Các y tá và bác sĩ lặng lẽ dạt sang một bên, cuối cùng tôi đã nhìn thấy bệnh nhân nằm im lìm trên giường bệnh.
Khi nhìn thấy gương mặt anh, trong tích tắc, như có một tiếng sét chớp
ngang giữa trời quang mây tạnh, *⊙_⊙* đầu tôi choáng váng!
Trời ơi, trời ơi, trời ơi, ⊙_⊙^ anh… anh rõ ràng là… rõ ràng là Tuấn Hạo mà mấy hôm trước còn khỏe mạnh ngời ngời!!!!
Còn giờ đây, toàn thân anh cắm đầy những ống tiêm, sắc mặt khiến người ta nhìn mà xót xa…
“┯︵┯… Tuấn Hạo… anh sao vậy?” Nhìn người bạn thân của mình, người luôn cổ vũ, ở bên tôi giờ ra nông nỗi này, trái tim tôi như bị đâm một nhát dao,
toàn thân tôi run rẩy, nước mắt như thủy triều dâng lên, tí tách tí tách tuôn mãi… ~~~~~>_
Nhưng hình như anh không nghe thấy tiếng tôi gọi, đôi mắt vẫn nhắm nghiền!! Tại sao? Tại sao lại thế???
“Chuyện gì thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???” Tôi không thể chấp
nhận sự thực này, mất bình tĩnh nên đã lớn tiếng chất vấn mọi người.
“Tiễn Ni, trong quá trình nghiên cứu cách trị bệnh cậu ấy đã bất cẩn đánh vỡ
ống máu được nuôi cấy, vì vậy đã bị nhiễm bệnh độc rất nguy hiểm…”. Tú
Triết lí nhí trả lời như đứa trẻ mắc lỗi.
⊙_⊙^ Máu được nuôi cấy… bệnh độc nguy hiểm… Mấy từ này như từ trên trời rơi xuống, đập vào
người tôi, khiến tôi bỗng thấy nặng nề không chịu nổi.
Đánh rơi?
Sao lại thế được? Tuấn Hạo làm việc gì trước nay cũng rất cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy được…
“Thuần Hy, anh nói cho em biết đi, tại sao Tuấn Hạo lại bị nhiễm? Nhiễm từ lúc nào? Tại sao em không biết?” Hồi lâu sau, tôi mới như hoàn hồn lại, bất lực nắm lấy tay Thuần Hy.
“Thực ra trước khi em mổ, cậu ấy đã bị nhiễm bệnh rồi. Vì lo em biết sẽ không yên tâm phẫu thuật, nên cậu ấy
mới không đến thăm em, cũng không đến ăn cơm cùng chúng ta”.
Thế ư?
Chẳng trách mấy hôm trước phẫu thuật tôi không thấy anh ấy đâu, thì ra anh cố ý trốn tránh, vì không muốn tôi biết chuyện anh bị nhiễm bệnh?
Hu hu, tôi thật ngốc! Còn ngỡ là anh giận tôi vì chuyện ở phòng thí nghiệm chứ!
Phòng thí nghiệm? Đúng rồi, phòng thí nghiệm… Hả? Tôi như sực nhớ ra: Hôm ấy ở phòng thí nghiệm, hình như tôi đã đánh rơi một ống nghiệm đựng máu…
“He he, ăn món Tiễn Ni làm khiến anh nghĩ sự nghiệp
nghiên cứu của anh và Thuần Hy nhất định sẽ có tiến triển mới…”
“┯︵┯^ …”
“Đúng rồi, Tiễn Ni. ︵_︵ Có lẽ anh sẽ ăn hết…”
“Đừng ăn nữa! Khó nuốt lắm!!!”. Tôi không nhịn được nữa, lao đến túm chặt lấy tay cầm đũa của anh, “Em biết em làm rất tệ, anh đừng ăn nữa!!!”
“Không mà, Tiễn Ni, anh thích ăn”.
“Tuấn Hạo!!!” Nước mắt tôi rất yếu hèn, nó lại rơi ra, thấy Tuấn Hạo đưa tay
định gắp, tôi không kịp nghĩ gì nữa, quơ tay gạt chiếc hộp “món trứng
Tiễn Ni” đen sì xuống đất…
“Binh…”. Không ngờ vì dùng sức quá mạnh mà cùi chỏ của tôi vô tình đụng vào một ống nghiệm thủy tinh đựng máu phía sau.
“Tang…”. Ống nghiệm rơi xuống vỡ tan tành, dịch thể màu xanh đen văng ra ngoài.