Thuần Hy là anh sao? Cuối cùng anh cũng đến rồi. Không được, tôi không thể đế anh nhìn thấy bộ dạng này của mình, tôi đã nhận lời anh rằng phải luôn
vui vẻ, thật vui vẻ, tôi vội vàng lau nước mắt, rồi quay lại cười...
“Tú Triết, anh à...” Tôi ngốc quá, sao lại nghĩ là anh ấy... Tú Triết kéo tôi vào lòng...
A_A Xin lỗi Tú Triết, tại sao anh cứ đối xử tốt với em như thế, mà em lại
không thế làm vậy với anh? Là vì tình cảm em dành hết cho Thuần Hy,
không còn lại chút nào cho người khác...?
“Tú Triết... có phải
ngay từ đầu em đã sai, có lẽ ngay từ đầu em đã không nên chọn yêu Thuần
Hy... Có phải không?” Tôi khóc to, gào lớn với Tú Triết, như muốn trút
toàn bộ những uất ức, cam chịu trong thời gian này ra ngoài.
“Ngốc quá, sao em lại phủ nhận tất cả những chuyện trước kia. Yêu thì đã yêu
rồi, làm gì có chuyện nên hay không nên?” Tú Triết hiếm khi nói với tôi
một cách nghiêm túc như vậy.
“Được rồi, anh đưa em đến một nơi
rất hay.” Tú Triết kéo tôi đi, sải chân định chạy nhanh về phía trước.
Đế theo kịp anh, tôi mệt quá thở hồng hộc, nhưng trong lòng lại thấy
thoải mái hơn, có lẽ như thế có thể xóa vết tích Thuần Hy trong thế giới tôi từng chút từng chút một...
“Tiễn Ni... Tiễn Ni...Tiễn Ni... nhìn đây này, nhìn đây!” Tiếng Tú Triết như vắng xuống từ một nơi rất cao.
Tôi ngang nhìn, đột ngột ngấn ra bởi vì những gì trước mắt. Lúc này tôi mới phát hiện ra mình đã được Tú Triết đưa đến công viên trò chơi trước
kia! Tú Triết đang ngồi trên một con tàu hải tặc lớn và hứng chí vẫy tay với tôi. Cũng không biết anh làm thế nào mà khu trò chơi vốn đã đóng
cửa bật sáng mọi bóng đèn, lấp lánh lấp lánh, không ngừng chuyển động...
Tên ngố này! Khó khăn lắm tôi mới kìm được nước mắt giờ lại mờ nhòe. Tại
sao... tại sao lại đối tốt với em như thế, em không xứng đáng...
“Sao... sao em lại khóc... có phải anh làm gì sai không?” Bên tai vắng đến
tiếng Tú Triết hoảng sợ lúng túng, tôi càng khóc dữ dội hơn.
“Anh... anh biết mình không có cách nào làm em vui được như Thuần Hy, nhưng...
nhưng, Tiễn Ni em còn nhớ trước kia anh đã từng nói với em không? Chỉ
cần khi không vui, ngồi lên xe vượt núi, gào thét thật to thì sẽ quên
được đau khổ của mình... Chí ít thì đêm nay em hãy vui một chút, được
không?”
Tôi ngước lên nhìn Tú Triết, bỗng phát hiện trong ánh mắt anh như đang lấp lánh một thứ gì đó. Quách Tiễn Ni, mi có thấy mi tàn
nhẫn quá không, mi chỉ biết đau lòng một mình, nhưng lại khiến người
quan tâm đến mi nhất bị tổn thương sâu hơn. Có lẽ, tôi thật sự phải làm
cho người luôn quan tâm đến tôi trở nên vui vẻ hơn, ít nhất là trong đêm nay...
“Được!” Tôi hít một hơi thật sâu, ép mình nở một nụ cười
thật rạng rỡ, “Hôm nay chúng ta vui vẻ đi, chơi điên cuồng một lần đi!
Hướng đến công viên trò chơi của hai chúng ta, tiến quân!”
Tôi
gào thét điên cuồng trên xe vượt núi, cố họng khản đặc không còn gọi
được tên Thuần Hy; tôi xoay vòng tròn trên vòng quay ngựa gỗ, đế giọng
nói của Thuần Hy không còn lởn vởn trong đầu nữa; tôi thỏa sức khóc to
trên con tàu hải tặc, đế nỗi nhớ nhung Thuần Hy tan theo nước mắt, tôi
lái chiếc xe điện không ngừng đâm vào những chiếc khác...
“He he, Tú Triết, em vui quá... Quách Tiễn Ni vui quá... ” Tôi gào to trong lúc xoay vòng và đâm nhau, như đang lớn tiếng thúc giục mình nên vui vẻ
hơn. Bỏ qua đi, quên hết đi...
Đến khi tôi im tiếng, Tú Triết đưa nước uống từ máy bán nước tự động cho tôi, xem ra anh ấy cũng rất vui
vì tâm trạng của tôi đã khá lên, “Tiễn Ni em đã nói thích ngồi vòng đu
quay nhất mà? Bây giờ chúng ta đi nhé?”
Tên ngố này, không ngờ câu tôi bịa ra mà anh lại nhớ kỹ đến vậy... Ngốc, ngốc quá, những thứ nợ anh, làm sao em trả nổi?
“Được! Nhưng em muốn ngồi một mình...” Tôi dùng giọng điệu không cho phép kỳ
kèo mặc cả đế cười nói với Tú Triết, mà anh lại không phản đối gì, thật
kinh ngạc!
Vòng đu quay dần dần khởi động, lắc lư đưa tôi rời
khỏi mặt đất. Cảnh vật dưới đó mỗi lúc một nhỏ, Tú Triết cũng càng lúc
càng nhỏ, nhưng anh vẫn găng sức vẫy tay với tôi...
Ánh đèn dần
dần biên thành những ngôi sao lấp lánh như đang chớp mắt tinh nghịch với tôi. Vòng đu quay cao đến thế sao? Mẹ ơi, còn cách xa mẹ bao xa nữa???
Mẹ có nhìn thây con gái yêu của mẹ không? A_A Nhớ mẹ quá, mẹ ơi, Tiễn
Ni rát nhớ mẹ. Nếu con nhảy xuống từ đây, con sẽ có thể ở bên mẹ không?
Tôi bỗng cảm thấy mình được một vòng tay ấm áp bao quanh, rất nhiều vòng ánh sáng nhỏ dần dần tập trung lại xung quanh tôi...
“A_T Mẹ ơi...” Tôi bỗng kêu lên kinh ngạc, những ánh sáng nhỏ bé ấy đang tụ hợp lại thành hình dáng mẹ.
“Ngốc ơi, con thế này làm sao mẹ yên lòng được... A_A” Vòng tay mẹ vẫn ấm áp như thế.
“Mẹ, con xin lỗi. Con đã dùng hết món quà mẹ đế lại rồi... con xin lỗi...”
“Ngốc ơi, đừng nói xin lỗi mẹ. Món quà mẹ tặng con luôn cất giấu rất tốt”.
“Mẹ...” Tôi ngẩng lên, bỗng không hiểu lời mẹ nói.
“Đó chính là tình yêu, con ạ... Món quà mẹ tặng còn chính là tình yêu...
Đừng để món quà mẹ cho con biến mất...” Tiếng nói của mẹ mỗi lúc một
nhỏ, dần rồi mất hút trong màn đêm.
“Mẹ ơi... mẹ ơi...” Tôi hoảng hốt mở bừng mắt, phát hiện ra lúc này chỉ là một cơn mộng ảo, tôi đã
bất giác ngủ thiếp đi trên vòng đu quay. Bây giờ nó đang chậm rãi đi
xuống.
He he, phải, có lẽ Tú Triết nói đúng - bây giờ là đúng
cũng được, sai cũng được, việc gì phải chú ý nên hay không nên... Tình
yêy có lẽ giống như vòng đu quay ấy, chỉ có thế tiến lên, không thể rút
lui.
Mẹ ơi, con nhớ rồi, vì những người con yêu và những người yêu con, con sẽ kiên cường.
Tôi lấy điện thoại ra, bấm mấy chữ trên màn hình di động: "Thuần Hy, em yêu anh, tạm biệt...
Gửi xong mẩu tin ắn cuối cùng, tôi rút sim điện thoại ra khỏi máy, ném ra
ngoài cửa. Vẽ ra một được cong với tư thế hoàn mỹ như vệt sao băng,
chiếc sim điện thoại mãi mãi biến mất trong màn đêm.