Ngày thứ hai tôi không phải thi đấu, nhưng vì Kim Thuần Hy thi hai môn nên tôi vẫn bị bác gái lôi đi để cổ vũ cho anh ta.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng Kim Thuần Hy quả là kiện tướng thể thao, cũng chẳng trách một anh chàng đẹp trai hoàn mỹ như thế được trở thành "bảo bối của trường" được nhiều người ngưỡng mộ nhất trường trung học Sâm Vĩnh.
Ngày thi đấu thứ ba, tôi tham gia nhảy cao và ném bóng vào rổ.
Giải quán quân hai môn đó đều được tôi đoạt lấy rất nhẹ nhàng.
" ^0^, Tiễn Ni của chúng ta đúng là giỏi quá, đúng không chồng yêu?" Bác gái mấy hôm nay cứ lặp lại một câu hỏi để bám lấy bác trai, đặc biệt là lúc cả nhà tề tựu quanh bàn ăn bữa tối.
"Đúng đúng đúng...." Bác trai chỉ có trả lời như thế mới có thế thoát khỏi bị đeo bám để yên ổn ăn cơm.
Trạng thái hưng phấn này của bác gái đã kéo dài ba ngày rồi, tôi như trở thành anh hùng của gia đình, so sánh ra thì mấy giải quán quân của Kim Thuần Hy có vẻ yếu thế hơn. Có điều như vậy cũng là bình thường mà, tôi là Quách Tiễn Ni đó! Quách Tiễn Ni thiên tài thể thao! Ha ha ha ha!!!
"Tiễn Ni, ngày mai môn hai người ba chân con chuẩn bị thế nào rồi?" Bác gái hình như còn sốt sắng hơn tôi
"Dạ, cũng ổn rồi."
"Cố lên nhé, chỉ còn thiếu một giải quán quân cuối cùng thôi, nguyện vọng của con sẽ được thực hiện đấy."
"Khụ...khụ..." tôi suýt chút nữa thì bị sặc cơm. 0 0 Gì thế? Bác gái đang nói gì vậy? Chắc bác không biết nguyện vọng của tôi đấy chứ? Sao bác ấy lại biết được?
" -O- Mẹ, ngày mai anh cũng tham gia môn hai người ba chân đó!!!" nhóc tiểu quỷ như không hề lây nhiễm sự quan tâm của mẹ mình.
"Biết rồi, anh con lần nào mà chả hạng nhất, thiếu một cái cũng có chết đâu."
Có phải là mẹ con đây không trời???
"Í, hai người ba chân có phải các cấp cùng thi với nhau không? Thế thì các con...."
"Con ăn xong rồi!" Kim Thuần Hy đột ngột buông bát đũa, đứng dậy bỏ đi.
"Con cũng vậy!" tên nhóc kia cũng đứng dậy đi theo. Hai tên này đúng là ăn ý thật, dù gì cũng là anh em ruột mà.
Trong phòng ăn chỉ còn lại tôi, bác trai và bác gái tiến hành cảnh đoàn tụ vui vẻ. He he he he....
Hạng mục được chờ đợi nhất mỗi năm trong kỳ hội thao - "hai người ba chân" các cấp thi chung đã được bắt đầu.
Đây là môn đặc biệt truyền thống của trường Trung học Sâm Vĩnh, Không biết bắt đầu từ đời hiệu trưởng nào từng cho rằng đây làm môn thể thao tốt nhất để bồi dưỡng tình thần hợp tác của học sinh - đoạn đường 800 mét, hai người buộc dính hai chân gần nhau lại, và cùng đi đến đích.
Những bạn học đăng ký tham gia hạng mục này đều dùng cách rút thăm tự do để quyết định bạn chơi cùng mình.
"Tiễn Ni, lát nữa không phải sợ, cứ theo tớ là được." Lần đầu nhìn thấy vẻ căng thẳng hồi hộp của Tú Triết.
"Theo cậu á?" tôi có phần nghi ngờ, chưa bốc thăm mà. 'ừ, Tịnh Mỹ nói sẽ để cậu rút trúng thăm có tên tớ mà ^0^"
Tịnh Mỹ? Phải rồi, Tịnh Mỹ ở đâu? Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, không ngờ lại bắt gặp bóng dáng nhỏ bé của nó ở chỗ rút thăm.
0_0 Nó trở thành nhân viên phụ trách rút thăm từ khi nào vậy? Cái con bé này, bảo đảm lại dùng âm mưu để dụ dỗ anh học trưởng nào rồi đây?
Tôi không muốn cùng tổ với Tú Triết đâu, cậu ta hình như còn căng thẳng hơn cả tôi, Tịnh Mỹ chết tiệt kia, nhận lời cậu ta từ khi nào thế nhỉ? Tại sao không nói trước một tiếng với tôi chứ. Thật là........
"Quách Tiễn Ni lớp E033 năm thứ nhất! Quách Tiễn Ni lớp E033 năm thứ nhất."
Tôi vô cùng miễn cưỡng bước lên bục rút thăm, cái con bé Tịnh Mỹ chết tiệt lại còn không thèm nhìn tôi cái nào, mặc tôi cau mày nhướn mắt làm ám hiệu.
T_T Đừng mà! Bồ Tát ala! Thượng đế! Chúa Jesu!!! cầu xin các ngài, cầu xin các ngài đừng để con cùng một tổ với cái tên Tú Triết kia! cầu xin các ngài....
"Quách Tiễn Ni lớp E033 năm thứ nhất và Kim Thuần Hy lớp AO08 năm ba một tổ", Đài phát thanh bắt đầu công bố kết quả rút thăm.
0_0 Cái gì....???? Kim Thuần Hy? Tịnh Mỹ rốt cuộc đang làm trò quái quỉ gì vậy?
Dưới này đột ngột dậy sóng, bao nhiêu lời xì xầm bàn tán, tôi cũng không biết phải làm sao nữa...
"Tuyệt quá! Tiễn Ni, Thuần Hy cố lên!!" Bác gái như nhảy chồm lên.
Đương nhiên cũng còn một người đang nhảy lên - Lý Tú Triết, cậu ta cật lực gào thét.
"tại sao lại như thế? Tại sao lại như thế? Tại sao >.
Phải, tại sao lại như vậy? Tiểu thư Trương Tịnh Mỹ thân yêu của tớ, cậu không nên đối xử tàn nhẫn với Tú Triết đáng thương như thế chứ, không nên tí nào...
"Cuộc thi sắp bắt đầu, xin mời các bạn vận động viên tham gia chuẩn bị sẵn sàng"
Không kịp nghĩ ngợi nhiều nữa, thay giầy đã rồi nói. Đôi giầy này chắc không có vấn đề gì chứ? Cứ nhìn cho kỹ vẫn tốt hơn...
"Thi cho tốt. Đừng làm tôi mất mặt." Tôi đang chuẩn bị kiểm tra giầy thì bỗng một giọng nói lạnh như băng bay đến tai tôi, khiến tôi giật nảy mình, tất nhiên là cái tên đầu heo Kim Thuần Hy rồi!
Cái gì? Cái gì mà "thi cho tốt đừng làm mất mặt tôi" chứ? Cái tên Kim Thuần Hy đáng chết, dám bảo tôi thế à? Lại còn bảo đừng làm anh ta mất mặt.
Nói gì thì nói tôi cũng là toàn năng năm môn phối hợp mà, tuy nghiêm khắc mà nói thì còn thiếu một môn, nhưng cũng sắp có được rồi? Đúng là....dám bảo tôi làm anh ta mất mặt! Tức chết đi được! Kim Thuần Hy chết tiệt, anh cứ đợi đấy, đợi tôi thực hiện nguyện vọng rồi xem anh còn kiêu được nữa không? Hừ.
Tôi tức giận hừng hực kéo giầy mang vào chân.
"Thời gian chuẩn bị đã hết, mời các cặp vào vị trí thi đấu."
"Đừng làm liên lụy tôi!”, Tôi và Kim Thuần Hy vào vị trí rồi, tôi cũng tiện miệng cảnh báo cái tên đầu heo tự sướng kia. Quách Tiễn Ni hôm nay thắng chắc rồi. Ha ha ha ha...
“…”
“Chuẩn bị”
"Cách..." Tiếng súng báo hiệu vang lên, tất cả các tuyển thủ đều lao vút lên phía trước.
"Kim Thuần Hy cố lên! cố lên! Kim Thuần Hy cố lên! cố lên! Kim Thuần Hy! cố lên Kim Thuần Hy"
Trời ạ, tại sao toàn sân đều cổ vũ cho anh ta chứ? Chẳng lẽ trong cái trường này chỉ có Đảng Mê Trai thôi sao?
Tuy thường ngày Kim Thuần Hy cứ làm vẻ mặt lạnh tanh, nhưng lúc thi đấu vẫn phối hợp ăn ý với tôi! Hai đứa chúng tôi luôn là cặp dẫn đầu trong suốt chặng đường đua.
Có cách gì nữa nào? Có Quách Tiễn Ni mỹ thiếu nữ thiên tài thể thao tôi đây, bắt cặp với ai cũng sẽ dẫn đầu thôi! Ha ha ha...
Nhưng....đợi chút đã...>.
Mũi giầy có thứ gì đó! Mà còn là thứ gì rất sắc nhọn!
Tôi cảm nhận rõ ràng cái thứ sắc nhọn đó đã đâm vào ngón chân tôi, đau quá!!! Thật sư rất đau!!!!
Đáng ghét! Lại bị trúng chiêu ngay vào cuộc thi cuối cùng. Tại sao ban nãy tôi không chịu kiểm tra kĩ giầy dép chứ. Là do cái tên Kim Thuần Hy chọc tức mà!
Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích thôi, vì bước chân tôi trở nên chậm chạp, phía sau đã có cặp khác đang đuổi theo sát nút rồi!!!
">0
Bây giờ tuyệt đối không phải lúc nghĩ tới cái chân đau! Thành bại là ở lần cuối này!!! Chẳng thể nghĩ gì thêm nữa! Tôi không thể thua, nhất định phải thắng!!! Đáng ghét, cặp bên trái đã vượt qua chúng tôi rồi.
Tôi cố gắng điều hòa hô hấp của mình, cố gắng quên đi cơn đau dội lên từng cơn ở phía dưới chân, phối hợp bước chân với cái tên bên cạnh.
Nhanh - Phải đuổi theo, đuổi theo!
Nhưng mà, động tác mỗi lúc một chuếnh choáng, vết thương trên chân cũng càng lúc càng lớn, cơn đau buốt cứ dội lên liên tục, liên tục, liên tục T_T
Chết tiệt, vết thương bị mép giầy cọ xát một cách tàn nhẫn, mỗi lần cọ vào nhau đều như mũi dao cắt vào da thịt, đau quá đi mất, đau quá.
Màn sương mờ mờ trước mắt là mồ hôi ư? Hay là nước mắt tủi thân. Sao cảm thấy trước mắt mỗi lúc một mơ hồ thế này.
Tại sao trong tích tắc những tiếng kêu gào ầm ĩ bên tai đều không nghe thấy nữa? Tôi chỉ nghe thấy hơi thở càng lúc càng nặng nhọc của mình, chỉ có thể cảm nhận từng cơn đau xộc lên tận óc theo từng bước chân.
Tôi muốn ngủ, tự nhiên tôi muốn ngủ quá, cuối cùng tôi để mặc cơ thể mình đổ áp xuống, mềm nhũn...
Hử? Tại sao tôi không ngã xuống, thứ gì đã giữ tôi lại???
A! Tại sao đôi chân bỗng dưng rời khỏi mặt đất? Chưa bao giờ tôi thấy thoải mái thế, cơn đau đã giảm bớt, cơ thể có được chỗ dựa, tôi bỗng dưng cảm thấy thắng lợi, thắng lợi ở ngay trước mặt...
"Woa! Nhìn kìa, Kim Thuần Hy bế Quách Tiễn Ni lên kìa?"
Cái gì? Không biết tiếng hét của ai đã lôi tôi từ hỗn độn về với hiện thực.
Không phải chứ? Gì thế này!!! Tại sao tôi lại nằm trong lòng Kim Thuần Hy? Tay của tôi còn yếu ớt vòng quanh cổ anh ta.
Trời ơi!!! Tôi...tôi..... tôi tôi lại bị Kim Thuần Hy bế bổng lên, lao về vạch đích.
Mười sáu năm nay đây là lần đầu tiên tôi bị con trai ôm thế này, lại còn trong hội thao toàn trường!
Anh ta thở ra từng hơi nặng nề, hơi thở nóng hổi phả vào mặt tôi, khiến gương mặt tôi nóng hừng hực...
Sao vậy? Tại sao tôi lại thấy thích thích vòng tay này! Tại sao tôi lại cảm thấy có một cảm giác thật kì diệu đang chiếm giữ trong trái tim? Một cảm giác kỳ diệu tuyệt vời chưa từng có. Chuyện gì thế này? Là gì chứ? Hạnh phúc chăng? Hình như là vậy, rốt cuộc có phải thế không?
Khoan đã! Quách Tiễn Ni! Đừng có quên nhiệm vụ của mình!!!>_
Tiếng hoan hô! ở phía trước.......
Tôi đã được Kim Thuần Hy bế và chạy về đến đích đầu tiên. Nhưng! Như vậy là phạm quy Tôi đã thua, đã thua !!!! Đã thua hoàn toàn rồi! Hoàn toàn không nhớ ra đã về nhà bằng cách nào nữa... T_T
Trong ký ức mơ hồ của tôi không chỉ có tiếng gào của Lý Tú Triết, vài gương mặt cười cười của bọn mê trai, còn cả tiếng kêu kinh hãi của bác gái. Hoàn toàn hỗn loạn. Tôi chỉ biết lúc tôi về nhà thì trên chân vần mang đôi giầy lúc thi đấu.
Trời ơi, lúc này tôi mới phát hiện trên mặt đôi giầy đen đã thấm màu đỏ, đỏ tươi của máu, nhức hết cả mắt. Cởi giầy ra, đôi tất màu trắng cũng nhuộm màu đỏ, mũi giầy có giấu một mảnh thủy tình rất sắc nhọn.
Cái đám khốn nạn chết tiệt, bị bọn họ hại thê thảm thế này, làm tôi không có được chiến thắng!!! Hu hu! Tức chết đi thôi, tức muốn điên luôn, giờ tôi muốn chém, muốn chém >.
"Cộc ... .Cộc cộc" Ghét quá, cái tên chết tiệt nào đang gõ cửa phòng tôi? Có phải định bụng muốn xem bộ dạng tôi lúc này.
"Ai đó?" tôi bực tức gào lên về phía cửa.
“Tôi đây!”
Hả? Giọng nói này sao quen thế? Là Kim Thuần Hy hử? Nhảm nhí, trong nhà này chỉ mấy người, ngoài anh ta ra còn có ai tùy tiện nói những chữ khiến người ta đông cứng thế.
Không ổn, tuyệt đối không thế để anh ta biết chân tôi bị thương, bộ dạng xấu xí thê thảm này bị anh ta nhìn thấy thì còn gì thân tôi nữa.
Tôi vội vã giấu nhẹm đôi tất dính máu, mang đôi giày mềm vào, cố gắng nhịn cơn đau để làm ra vẻ bình thường đi ra mở cửa. Giờ đây tôi cũng đã biết được cơn đau mỗi bước chân như đi trên ngàn mũi dao của con gái thần biển (mỹ nhân ngư) rồi, để hoàng tử cô yêu được vui vẻ, cô còn nhịn đau mỉm cười khiêu vũ... Khoan đã, tôi làm thế này có phải vì hoàng tử tôi yêu đâu.
Cửa mở ra, một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, vô cùng lạnh lẽo dần dần hiện ra trong tầm mắt tôi, quả đúng là Kim Thuần Hy!
"Cho cô đấy!" Anh ta quăng cho tôi một túi đồ rồi đi mất.
Có nhầm không vậy? Cái tên chết tiệt, để bổn tiểu thư cắn răng chịu đau ra mở cửa cho, lại còn lấy túi đồ đập tôi, anh đi chết đi.
Khoan, cứ xem túi đồ anh ta đập tôi là gì đã.
Hả? Thuốc sát trùng. Bông băng. Urgo.......
Sao anh ta biết tôi đang cần những thứ này?
Chẳng lẽ..... chẳng lẽ anh ta biết cả rồi? Biết rồi sao không chịu nói sớm, hại tôi khi nãy đau khổ diễn vai "mỹ nhân ngư" ra mở cửa, đúng là................... cái tên đáng ghét, đáng ghét....