Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 84: Chương 84: SÁT THỦ SƯ BÀ




Không khí lạnh năm nay hình như đặc biệt đến sớm, chưa đến giáng sinh mà tuyết đã bay đầy, lạnh đến nỗi tôi chỉ muốn quấn mình trong tấm chăn bông nặng tám mươi cân để ra ngoài.

Hắt -xì—! ị >_

Đau khổ quá... Chẳng lẽ là ông ười đang trừng phạt tôi sao? Trừng phạt thói lăng nhăng của tôi... Bởi vì sau lần gặp Thuần Hy ở trạm xe bus hôm ấy, tôi đã định hoàn toàn bỏ cuộc, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể làm được... Vả lại, mối quan hệ với Tú Triết cũng mỗi lúc một kỳ lạ...

Trong nhà vẫn chỉ có mình tôi, bố lại đi công tác rồi. Tú Triết không đến bám lấy tôi, thật đáng kinh ngạc, gọi đến báo tôi biết có một người bạn rất quan trọng từ một nơi rất xa đến thăm cậu ấy, nên buổi tối họ ra ngoài chơi bời vui vẻ. Cậu ấy còn xin lỗi tôi đúng mười lăm phút chỉ vì thấy hối hận khi không đưa tôi theo được, làm điện thoại di động của tôi lại hết pin.

Nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến chín giờ tối. Ra ngoài lượn vài vòng vậy, hít thở chút không khí trong lành chắc sẽ có lợi cho cái mũi chết tiệt này hơn.

Tôi run lẩy bẩy bò ra khỏi chăn, mặc một chiếc áo bông to sụ, giống một con vịt bầu nặng nề ngốc nghếch lạch bạch tiến ra cửa. A_T

Ra đến đường lớn, nhìn thấy hoa tuyết vui vẻ bay đầy trời, đan chéo vào nhau, lòng tôi bỗng cảm thấy rất ấm áp, nếu hoa tuyết làm từ bông kẹo thì càng tuyệt biết mấy!!! He he!

Đi mãi, đi mãi, bỗng một quán bar rất phong cách xuất hiện trước mắt tôi.

0_0 “Một gốc cây”? Cái tên gì lạ thế nhỉ. Bên trong như thế nào đây? Hơi bị tò mò-. Có điều, những người ra ra vào vào nơi đây sao không giống người tốt nhỉ... A_T

“Ôi ôi ôi, các anh em đến đây mà nhìn, em gái này xinh quá, gương mặt em ấy mới, đáng yêu làm sao! Hi hi.” Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn, bỗng một giọng nói lúng ba lúng búng rất mất dạy vang lên bên tai.

“Đúng thế nhỉ? Các anh em, gương mặt con bé này thật dễ thương, hê hê.” Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, một tê khác cũng đê tiện không kém phụ họa nhiệt tình. “Đi, để em gái này đi uống rượu với chúng ta.” Đúng là một lũ lưu manh! “Ý hay đó, đi thôi, ha ha ha ha...”

Cô gái nào gặp phải đám mất dạy này thì khổ biết bao.. .=.=

Trời? Tôi đang nhớ lại xem nên dùng đoạn nào trong kinh thánh để cầu chúc cho cô gái đáng thương kia thì bốn cánh tay to lớn thô bạo đã kẹp lấy cánh tay đáng thương của tôi như càng cua. Thì ra người mà bọn họ nói là tôi! A_0A

“Mấy người làm gì thế hả? Buông tôi ra!” Đúng là tai họa trời giáng, ai ngờ được ra ngoài đi dạo phố mà cũng gặp phải lũ lưu manh này! Tôi chỉ biết vùng vẫy hết sức, còn biết làm gì được nữa. Ghét quá, bọn khốn này sao khỏe thế!!!

“Cô em đừng thế mà, anh rất thích em đấy, đi uống rượu với anh đi, bảo đảm em sẽ vui lắm!” Một tên mồm rộng, tai như Trư Bát Giới kêu lên vẻ huênh hoang.

“>0

“Anh đây không sợ đâu, anh đây vừa ra khỏi đó mà! Cô bé à, biết điều tí đi, anh đây ưng ý em lắm, đừng làm anh mất mặt đấy. Các anh em, lên!ứu tôi với! Mấy người buông ra! Buông ra...” Tiếng kêu cứu của tôi chìm ngủn trong tiếng hò reo phấn khích của lũ khốn kia, khách qua đường ngại chọc giận bọn đó nên tránh ra một bên càng khiến chúng đắc ý hơn.

A_T... Trời ơi, Quách Tiễn Ni một đời thanh bạch sắp bị hủy diệt vào tay cái bọn khốn kiếp này rồi, chuyện này mà truyền ra ngoài thì tôi còn mặt mũi nào làm người nữa, Quách Tiễn Ni uống rượu với một lũ lưu manh! Đáng sợ quá đi! Hu hu hu hu...

“Buông ra, các người buông tay ra cho tôi!” Tôi đang tiến hành chiêu “chống cự đến chết” cuối cùng, hy vọng “nhu” thật sự có thể khống chế “cương”.

Sao tôi xui xẻo thế này! Không bị bắt cóc thì cũng bị bắt ép, chẳng lẽ xinh đẹp là một cái tội sao? Mẹ thân yêu của con ơi, sao mẹ lại xinh con ra xinh đẹp thế này??? —p(>o

Trời ơi, một chân của tôi đã bị lôi vào cửa quán bar rồi! Cho dù tôi ôm lấy khung cửa, nhất quyết không buông, nhưng việc tôi bị bọn lưu manh lôi vào quán bar để uống rượu cũng chỉ là sớm hay muộn một giây thôi —>_

Thượng đế ơi là Thượng đế ơi, người có nghe thấy tiếng kêu cứu của con không? Phái sứ giả

chính nghĩa xuống cứu con với, kiếp sau con sẽ biến thành một con cún con đáng yêu phục vụ

dưới đầu gối người, nếu không sẽ biến thành một con ngựa nhỏ xinh đẹp đưa ngài đi khắp nơi

cũng được mà.hu hu hu hu hu hu hu hu.... ........

“Hãy buông cô ấy ra!” Sau lưng vẳng đến giọng nói của sứ giả chính nghĩa, Thượng đế cuối cùng đã nghe thấy tiếng kêu của tôi. Cám ơn người, Thượng đế, cảm ơn...

Giọng nói của đại hiệp nghe hay quá, ha ha, he he.

Khoan đã, giọng nói lạnh lùng này nghe quen quá, vẫn rất lạnh lùng, âm điệu không cao nhưng tuyệt đối không thể kháng cự lại.

Là Thuần Hy ư, Anh ấy lại đến cứu tôi theo chỉ thị của Thuần rồi. Thuần Hy, anh đúng là sứ giả bảo vệ riêng của em. Hi hi.

“Thằng nhóc thối tha, đừng có nhiều chuyện!” Bọn khốn đang hằn học bất mãn.

Xin lỗi quý khách. Tôi có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của tiểu thư đây." Thuần Hy vừa nói vừa túm lấy cánh tay của thằng khốn kia, chậm rãi gỡ móng vuốt của hắn ra khỏi tay tô

vẻ mặt của Thuần Hy từ đầu đến cuối không có chút thay đối nào, nhưng gương mặt tên khốn kia thì như bốn mùa, biến sắc liên tục, khi móng vuốt bẩn thỉu của hắn rời khỏi tay tôi, sắc mặt của hắn đã trắng bệch, ôm lấy cánh tay vừa nghiến răng vừa hằn học nhìn.

“Tốt, thằng nhóc, nể mặt mày đấy! Chúng ta đi thôi!” Mấy tên kia thấy tình hình gay go, chuồn đi còn nhanh hơn chó dại.

Không thể nghi ngờ, Thuần Hy lại cứu tôi. Anh đang mặc đồng phục nhân viên phục vụ quán, mà vẫn rất đẹp trai; tuy vẻ mặt luôn lạnh nhạt không đổi, nhưng đẹp đến kinh người. Chậc... *A_0*

Thì ra anh làm phục vụ ở đây? Thuần Hy là anh chàng phục vụ đẹp trai nhất mà tôi từng nhìn thấy... ~A0A~

“Thuần Hy, cảm...” chưa đợi tôi nói xong, Thuần Hy đã quay đầu bỏ đi. Tức chết đi mất, chỉ là cứu tôi thôi mà? Kiêu đến thế à? Hừ!

“Đồ ngốc, mau về đi!” Từ hướng của chiếc bóng lạnh lùng ấy vẳng lên một câu gần như bằng không độ.

Về thì về chứ, anh tưởng tôi muốn gặp anh à? =.= Chẳng qua ngẫu nhiên mà tôi thấy anh ở đây thôi, bất cẩn nên bị anh cứu mà, anh tưởng.

Đợi đã, ười ơi, tôi nhìn thấy gì thế kia? Thuần Hy...anh... anh bị một đám gái già bao vây!!! *A_0*

Một đám những bà cô già ăn mặc mát mẻ, trang điểm chẳng ra thể thống gì, đặc biệt là môi son tô đỏ choét như máu đang vây quanh Thuần Hy!!! Một số người trong họ còn lợi dụng thời cơ vuốt tay Thuần Hy một cách vô liêm sỉ!!!

Thuần Hy đang pha chế rượu với dáng vẻ vô cùng đẹp trai, nhưng hàng lông mày thì nhíu lại với nhau, có vẻ rất không vui. p>o

Không được, tôi nhất định phải cứu Thuần Hy! Anh ấy nhất định rất ghét bị các bà cô già đang bao vây, chỉ vì làm phục vụ nên đành bó tay. p>_

Tôi khôi phục lại bản lĩnh nữ hiệp, ào vào trong quán bar, bực bội đẩy mấy bà cô già đang bao vây Thuần Hy, kéo tay Thuần Hy ra ngoài.

“Thuần Hy, anh không thích ở đây đúng không? Vậy thì đừng ở đây nữa. Chúng ta đi!”

Mấy bà cô già xung quanh đứng đực ra tại chỗ, hoàn toàn đờ đẫn nhìn theo chúng tôi.

“Đừng cản trở tôi làm việc.” Thuần Hy giằng tay tôi ra, giọng nói còn lạnh hơn không khí bên ngoài.

“Nhưng mà anh...”

“về nhà sớm đi!” Thuần Hy nói xong lại quay về chỗ cũ, tiếp tục pha rượu.

“Kim Thuần Hy khốn kiếp! (>0

Vừa ra khỏi quán bar, tôi đã thấy hối hận, không được, không thể đi được, đám gái già kia đáng ghét quá, lỡ lợi dụng Thuần Hy thì sao?

Quách Tiễn Ni này đã làm người tốt thì phải làm đến cùng, nhất định phải giúp bác gái bảo vệ Thuần Hy thật tốt.

Đúng, cứ thế đi, Thuần Hy không cho tôi vào, thì tôi đợi ở ngoài, ừ, đợi ở ngoài, hehe. Thời tiết hình như mỗi lúc một lạnh hơn, gió cũng càng lúc càng lớn, tuyết cũng to hơn,lạrứi thật!

Tôi ôm lấy vai co ro ngồi dưới đất.

Hắt xì-! Trời ạ, chắc tôi bị cảm rồi!

Để bảo vệ Thuần Hy, cảm cũng cam lòng!... ~*A0A*~

Hắt-! Xì-! Hắt xì hắt xì hắt xì-!

Thuần Hy vẫn chưa ra, ghét quá!

Đau đầu quá, đau thật mà đầu tôi cũng mỗi lúc một nặng. Đầu tôi có to đâu, sao ngẩng lên lại khó khăn quá vậy? Hắt xì, hắt xì, hắt xì-!

Huh u hu, mí mắt nóng quá, và mỗi lúc một Mu xuống... Buồn ngủ, mắt không mở nổi nữa...

Hắt xì, hắt xì, hắt xì-!

ơ, hình như đầu nhẹ hơn một chút, hình như có một bàn tay đang đặt lên trán tôi, lạnh ngắt thoải mái quá. Tay ai thế nhỉ?

“Nóng quá!” Hình như là giọng

Cái gì mà nóng? Lạnh quá mới đúng, lạnh quá... Tôi gắng gượng đứng lên, nhưng người bỗng mềm nhũn rồi đổ gục về phía trước...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.