Về đến nhà, nhìn mọi vật đã được tu sửa lại, thân thuộc mà xa lạ.
Dù sao đi nữa, bắt đầu từ hôm nay, đại ác quỷ Kim Thuần Hy sắp hoàn toàn
biến mất khỏi cuộc đời tôi rồi. Quách Tiễn Ni tôi đây dù có một mình
cũng phải sống cho tốt! Cuộc sống mới tươi đẹp ơi, ta đến đây!
Có điều, bố chẳng thành thật chút nào, rõ ràng ông nói sẽ không đi công
tác thường xuyên, bỏ tôi ở nhà một mình nữa, nhưng sáng hôm nay lại đi
nữa rồi, mà lại mấy hôm nữa mới về...
Đúng là buồn ơi là buồn...
“Nào nào, ta là một chú ỉn con...” Di động đặt bên giường bỗng réo vang,
khiến tôi giật nảy mình, đã khá lâu rồi không nghe thấy tiếng chuông
quen thuộc này.
Ai mà tràn đầy năng lượng thế nhỉ? Đã mười một giở rưỡi khuya rồi, như ma chơi đêm ấy.
“~^0^~ Alo~! Tiễn Ni! Tớ là Tú Triết đây! Hôm nay tớ ra viện rồi!” Vừa nhấn
nút nghe, bên kia đã vẳng đến giọng gào hứng chí, suýt nữa làm tôi thủng cả màng nhĩ. Ra viện thì ra viện chứ, có phải là lần đầu đâu, cần gì
gào thét dọa dẫm người ta ghê thế.
Tiện thể nhắc một câu, quãng
thời gian này, hầu như ngày nào tôi cũng đến bệnh viện thăm Tú Triết,
nhìn sức khỏe cậu ấy hồi phục với tốc độ kỳ tích, tôi nghĩ rằng cậu ấy
là một sinh vật tế bào đơn có khả năng tự hồi phục cực kỳ
“ừ, tớ biết rồi, cậu nói nhỏ tí có được không? Tai tớ sắp thành điếc rồi đây này.”
“Tiễn Ni, bác sĩ bảo tớ ở lại theo dõi thêm đến sáng mai, nhưng thực sự tớ
không chờ đượcnữa, ở bệnh viện buồn quá. Bây giờ chúng ta đi hóng gió
nhé...”
“Này này, như thế không ổn đâu! Cậu mới ra viện mà sức khỏe...”
“Không sao, vì tớ muốn gặp cậu mà. Tớ lái xe đến đón cậu ngay đây, từ bây giờ
bắt đầu đếm nhịp tim đi, dưới lần thứ 999 tớ sẽ xuất hiện!” Cạch... tút
tút... điện thoại cúp rồi!
Tôi choáng. Cái tên này, rõ ràng sáng
nay tôi mới đến bệnh viện thăm cậu ta, thế mà giờ đã muốn gặp tôi, lý do này mà cũng nghĩ ra được! Có điều, tôi hình như cũng rất thích cậu ta
nói thế, hihi.
Cũng được, có lẽ ra ngoài dạo phố tâm trạng sẽ
tốt hơn, bên cạnh có người bảo vệ mồm mép nhanh nhẹn cũng thấy rất tuyệt mà, ~^.^~
Rất nhanh, tôi nghe dưới nhà vang lên tiếng còi xe đua quen thuộc. Tôi nhanh chóng kéo mà cửa, gương mặt tuấn tú của Tú Triết
đang tươi như hoa nở với tôi, tôi cũng cười lại, rồi bay xuống như một
con bướm.
Xe chúng tôi lướt nhanh ra đường lớn, gió đêm thổi tung mái tóc tôi, tôi cảm thấy sung sướng tuyệt vời!
Đêm ở thành phố này hình như còn phồn hoa náo nhiệt hơn cả ban ngày! Woa
woa—! Những bảng quảng cáo sáng rực ngoài kia thật đẹp- những bóng đèn
neon chớp tắt thật đẹp ~ hai người đang đi ưên phố trước mặt kia cũng
đẹp quá-...
ủa-? Bóng dáng nào quen thuộc quá vậy? Quen quá đi mất- thật sự là rất quen... Quay lại- quay lại- quay lại đi-...
Thuần Hy? Anh Ái? Không sai, chính là Thuần Hy và Anh Ái! Là Thuần Hy và Anh Ái! Là Thuần Hy và Anh Ái ư? O_O
Có nhầm lẫn không? ? Bây giờ khuya thế này rồi, sắp 12h rồi mà!!!
Trời ạ, muộn thế này rồi họ còn ra ngoài dạo phố gì chứ? Mà lại còn không thèm lái xe, mà đi bộ nữa chứ.
Phải rồi, trong một đêm tuyệt vời như hôm nay, sánh vai nhau đi trên con đường ánh đèn rực rỡ, quả là một việc rất lãng mạn m
He he, lãng mạn. Lãng mạn? Lãng mạn? Lãng mạn cái khỉ ấy?!!
—p(*>o
Nếu đã thế thì tại sao anh ta còn giả vờ ra vẻ
rung động với tôi, khiến tôi cứ mong đợi anh mãi... kỳ thực từ đầu đến
cuối anh chỉ xem tôi là con ngốc, một con ngốc phản ứng chậm chạp! Một
con ngốc chỉ cần anh vui là đùa giỡn? Tại sao anh vẫn không thừa nhận
đi? Tại sao???
Kim Thuần Hy, xem như tôi đã nhìn thấy bộ mặt thật của anh rồi! Câu chuyện về nàng Lọ Lem mãi mãi chỉ có trong truyện cổ
tích! Mãi mãi!
“Tiễn Ni, Tiễn Ni cậu sao thế? Tiễn Ni cậu khóc
sao?” Rõ ràng là tiếng của Tú Triết đang ngồi cạnh tôi, nhưng tại sao
nghe có vẻ xa xôi thế?
“A? Cậu nói gì?” Cuối cùng tôi cũng bừng tỉnh khỏi nỗi đau.
Thuần Hy và Anh Ái hạnh phúc, lúc này chắc đã bị chiếc xe của chúng tôi bỏ lại sau lưng không biết bao nhiêu cây số rồi.
“Tớ hỏi là cậu bị sao thế? Sao tự dưng lại khóc vậy?”
“Tớ.. .tớ... nhớ bố quá.” Tôi nói dối, đến mắt cũng không chóp.
“Vậy tớ cho cậu mượn bố tớ này!”
Trời ơi, tên ngốc này! Nói chuyện như thể không suy nghĩ bằng đại não tí nào, cứ thẳng tuột ruột ngựa ra thế này à.
“Đó là bố cậu, có phải bố tớ đâu, mượn để làm gì?” -;-A
“Vậy, vậy hãy sinh con cho tớ đi!” Lại nói nữa rồi, tôi muốn chết quá đi!
Cứ nghe Tú Triết nói đến câu “Hãy sinh con cho tớ đi” là tôi thật sự muốn
chết quách cho xong. Đó là lời tỏ tình kinh điển của Tú Triết, vì mẹ cậu ấy đã bảo, nếu thật lòng yêu một cô gái, thì hãy để cô ấy sinh ra những đứa con chỉ thuộc về hai người, đó là cách biểu đạt tình yêu tốt nhất!
-,.-“
“Sao cậu cứ thích nói câu này mãi vậy? Tớ sắp giận rồi nhé. Vả lại, chuyện này có liên quan gì đến việc cậu cho tớ mượn bố cậu?”
“Sao lại không liên quan, quá liên quan đi chứ! Nếu cậu không sinh được con cho tớ, thì làm sao bố tớ trở thành bố cậu được?”
“Được rồi, được rồi, không nói với cậu nữa, dù sao đều là những logic quái
gở lung tung cả!” Tôi làm ra vẻ uể oải mặc kệ cậu ta nói.
“Tiễn Ni, cậu đừng giận mà, tớ đưa cậu đến một nơi rất vui nhé!” Tú Triết vừa nói, vừa xoay thật mạnh vô lăng xe.