Thế nhưng...
Giấc mộng này vẫn phải tỉnh dậy, mà lại tỉnh rất nhanh...rất tàn nhẫn. Bởi vì, bởi vì...
Anh đột ngột đẩy tôi ra, đẩy tôi ra thật mạnh! A_0...
Anh đau khổ quay đi, xoay lưng lại với tôi, chậm rãi khó nhọc thốt ra Tôi... tôi không thể có lỗi với Tú Triết!"
'0_0” Anh chỉ sợ có lỗi với Tú Triết, anh không sợ có lỗi với em sao?"
Tình bạn với anh, thật sự quan trọng thế ư?"
Tại sao anh không trả lời? Kim Thuần Hy , anh là kẻ nhu nhược ! Tại sao anh không trả lời em??? Anh cứ liên tục nói là vì Tú Triết ! Thực ra Tú
Triết chỉ là lý do để anh trốn chạy chính bản thân anh!!!
Anh không dám thừa nhận anh yêu em, vì anh vốn không thể yêu em! Nếu anh thật sự yêu em, thì đã không nghĩ ngợi nhiều như thế!!
“Tôi đi tìm Tú Triết!” Thuần Hy vừa nói vừa mở cửa chạy ra ngoài
“Kim Thuần Hy đến bây giờ mà anh vẫn còn trốn chạy hả?” Tôi đứng phía sau gào thét bằng tất cả sức lực của mình
“Rầm! ”Tiếng cửa đóng sập lại, trong tích tắc đã ngăn cách hai thế giới Tôi
ngã phịch xuống giường như bị rút mất linh hồn... Thuần Hy anh còn trốn
chạy bao lâu nữa...
A~! Đau lòng... Tim đau quá...
Thật sư rất đau…
Đầu tôi bỗng đau nhức vô cùng, tất cả những kí ức về Thuần Hy ùa đến, mạnh
mẽ đập vào từng sợi dây thần kinh của tôi.Trong tích tắc tiếng nói của
Thuần Hy vượt qua thời gian vượt qua không gian, mạnh mẽ cuốn trào
trong đầu óc tôi...
Cô là Quách Tiễn Ni...
Cô gây ra ... nên cô phải chịu trách nhiệm... tiếp tục chăm sóc cậu ấy...
Khoan đã ... không phải, tôi chỉ muốn báo cho cô biết... một cô gái phải biết tôn trọng chính mình... đừng chưa gì đã nắm tay con trai...
Lên xe... đừng để tôi gọi cô là ngốc mới chịu ngoan ngoan nghe lời... đi khám bác sĩ...
Ồ ... đang nghe đấy à...Thôi Anh Ái thiếu nữ thiên tài...Đứng thứ hai kỳ
thi học sinh giỏi toan quốc.không biết là giỏi hơn đồ ngốc Quách Tiễn Ni bao nhiêu lần...
Thân hình hoàn toàn chẳng có đường cong gì cả... Theo dõi tôi cả ngày... không thấy mệt à...
Nếu không phải vì về nhà sẽ khó ăn nói...tôi đã mặc kệ không cứu cô...
Chẳng lẽ...có một số thứ định mệnh đõ an bài...không cách nào hất đi được...
Những người phiền phức như cô...muốn hất cô đi... còn khó hơn là chấp nhộn ...cứ tiết kiệm sức lực còn hơn...
Cô là đồ ngốc... cô tưởng tôi không biết cô đến để làm gì à...
Hehe ôm mưu của tôi đõ hoan thành....tôi biết ngay là cô không thể không cần vở ghi của tôi mà...sự kiên trì của cô đõ mất đi trong nụ hôn dịu dàng
của tôi...
Hai người cũng hợp nhau quá... giống như một đôi trời sinh...
Tú Triết là bạn thân nhất của tôi...cũng là duy nhất...bề ngoài cậu ấy tỏ
ra là kẻ ngỗ ngược phớt lờ sự đời...kỳ thực nội tâm rất đơn gián, rất
hiền lành...Quan trọng hơn là...cậu ấy rất cố chấp....một khi yêu ai thì sẽ rất thật lòng....
Đối xử tốt với cậu ấy nh
Không
biết....Tôi đi ăn chút gì đó...Ai nói tôi không đi thi...còn nhưng nhị
cái gì...cô tưởng tôi sẽ vì cô mà bỏ kỳ thi quan trọng thế sao...Nơm
mơ...
Đúng rồi...lúc tôi về thây bụng hơi đói...đỡ mua bánh kem để ở cửa...cô tiện vào lấy luôn...
Lúc nãy cô ném vào thùng rác tôi đã nhìn thấy...thấy tiếc quá nên đãmóc nó...
Ngày mai làm việc chăm chỉ... đừng để bị đuổi...
Cô đang bị chuột rút, không phải cười...phởi là dáng vẻ ở Cô nhi viện Nhân Ái...chơi với bọn trẻ con...
Cô...không sao chứ...không sao là được.mau gọi cho cấp cứu ...ngốc... Tôitưởng cô không quan tâm... Không phải như thế...tôi...
Cô vẫn rất quan tâm đến cậu ấy...đúng không...tôi nói là Tú Triết... cô vẫn thích cậu ẩy... đúng không...
Tại sao...tại sao không trân trọng cậu ấy...cô biết rõ cậu ấy thích cô như
thế nào...cô không xứng đáng có được tình yêu của cậu ây...
Cô có thôi đi không...tôi đã nói không phải do cô... sao cô cứ nhận hết trách nhiệm vào mình thế hả...chính vì cái tính khí kỳ quặc này của cô...tôi
mới phải giấu giếm... để cô khỏi có ngày dằn vặt đến mức nhảylầu...
Cậu ấy là bạn thôn nhất của tôi...tôi mong cậu ấy hạnh phúc...
Anh ái...tôi luôn xem như là em gái...ngốc...tạị sao tôi phải nói với cô nhiều thế...tôi đi đây...
Không...cô mau về bên Tú Triết>
Đừng nhúc nhích...chỉ cần đi nhanh một chút...tôi sẽ không bị cóng... Nếu cô không phải bạn gái cậu ấy...tôi sẽ không nhắc... Tôi không thể có lỗi
với Tú Triết...
Đến lúc kết thúc rồi...
Tôi lấy một đồng xu trong túi ra.
Mẹ ơi hãy bảo cho con biết, xin hãy bảo cho con gái thân yêu của mẹ-Quách Tiễn Ni bây giờ phải làm thế nào...
Nếu là mặt phải tôi sẽ quên hết chuyện xảy ra đêm nay, từ bây giừo một lòng một dạ với Tú Triết.
Nếu là mặt trái, sư nói thẳng với Tú Triết.
Bây giờ...
Tôi bỗng thấy quá tuyệt vọng vì sau này xảy ra chuyện gì, tôi không thể đoan ra
Tôi nhắm nghiền mắt, tung mạnh đồng xu lên
Không hề có tiếng vang khi đồng xu chạm đất như tôi nghĩ, tôi mở mắt ra, nhìn từ phía đều chẳng thấy bóng dáng đông xu đâu.
“0_0**” Đồng xu mất tích rồi!
...Có phải như thế nghĩa là tất cả cuối cũng sẽ bỏ tôi mà đi, giống như, giống như đồng xu biến mất trong không khí...???
Thuần Hy đã bỏ tôi mà đi...
Tú Triết thì tôi không cách nào đối diện
Cuối cùng...
Trong cái đêm trời lạnh đất giá này, trong căn phòng không chút hơi ấm, tôi ngã nhoài ra giường thỏa sức khóc to.... ......