Nụ Hôn Của Samire

Chương 8: Chương 8: Tôi đã trưởng thành




"Kìa kìa, nhân tình của mẹ cậu đến kìa." Heine lạnh nhạt lên tiếng, "Cả thằng con trai ngu ngốc của ông ta nữa."

Anh Danny đi thẳng đến chỗ tôi, cười nói: "Chào buổi tối Annie."

"Chào buổi tối anh Danny."

Danny nhìn Heine, chìa tay ra như người lớn: "Chào buổi tối cậu Jonathan."

Heine lạnh lùng nhếch mép, bắt tay với anh.

"An... Annie, không ngờ cháu cũng ở đây." Chú Neil vẫn như xưa, nhưng khi thấy tôi, trông ông ta có vẻ xấu hổ, ngập ngừng nói, "Lâu rồi không gặp, cháu đã lớn hơn rồi, ngày càng giống mẹ cháu, đẹp lắm."

Tôi không muốn gặp ông ta chút nào, cũng không muốn bị người ta nói mình giống mẹ, thế là tôi cúi đầu phớt lờ ông ta.

Neil lúng túng cười: "Chú tới chỗ bạn đã, các cháu cứ việc chơi."

Chú rể và cô dâu bắt đầu khiêu vũ, mọi người cũng lần lượt tiến vào sàn nhảy.

Anh Danny thấp giọng hỏi tôi: "Có muốn khiêu vũ không?"

Nhìn gương mặt tươi cười của anh mà lòng tôi nhói đau, bố anh là người phá hỏng gia đình tôi, nếu tôi vô tư khiêu vũ với anh ở đây, nếu bị bố và anh trai biết được, chắc chắn bọn họ sẽ đau lòng lắm.

"Không, cám ơn, em không thích khiêu vũ."

"Được rồi, anh tìm người khác thử vận may vậy." Anh gật đầu với Heine rồi xoay người rời đi.

Anh tiến về phía một cô gái tóc ngắn màu vàng xinh đẹp, chưa tới một phút đã làm cô ấy bật cười, sau đó quàng tay cô ấy đi vào sàn nhảy.

Anh ôm eo cô gái, cô gái đặt tay lên vai anh, hai người nhìn nhau, ánh nhìn ngày càng triền miên.

Lòng tôi đau như cắt, xoay người bỏ chạy khỏi phòng khách.

Bên ngoài thoáng đãng hơn nhiều, vầng trăng tròn vành vạnh treo cao trên bầu trời, ánh trăng soi sáng mặt đất, dế trong bụi cỏ cất tiếng râm ran, tựa một thi nhân đang ngâm nga giữa đêm hè, ngân dài miên man.

Tôi bước dọc đường mòn ngắm hoa hồng nở rộ trong đêm, bất chợt nghe thấy một cuộc đối thoại ở trong góc.

"Không đi khiêu vũ à?"

"Mình muốn ở đây với cậu."

Là Bill và Lillian, dưới bóng cây tử đằng, hai người họ âu yếm cận kề.

"Đi khiêu vũ đi, không phải cậu mong chờ lắm à." Lillian nói.

"Mình mong chờ là vì có thể ở bên cậu." Bill lại gần một bước, ôm eo cậu ấy, lần tìm đôi môi cậu ấy, nhưng lại bị đối phương né người.

"Cậu không thích mình?" Cậu ta hỏi.

"Đừng nói như vậy, tụi mình còn nhỏ mà."

"Tụi mình 15 rồi còn gì, sắp sửa kết hôn tới nơi, đợi thêm năm nữa mình sẽ đến tìm bố cậu, xin cầu hôn cậu."

"Mình... Mình không biết..."

Lillian giãy giụa, lại bị Bill ép hôn, nhưng rồi cậu ấy cũng nhanh chóng xuôi theo cậu ta, nhiệt tình đáp trả nụ hôn ấy.

Tôi lặng lẽ rời đi, tâm trạng đảo lộn.

Kết hôn?

Không phải cậu ấy đã nói sẽ học hành chăm chỉ, tương lai sẽ trở thành quý cô được người người kính trọng như nhà khoa học nữ ấy sao?

Tôi cũng... vì câu nói đó của cô ấy, nên mới âm thầm hạ quyết tâm đến vậy.

Cho dù tới khi lớn lên tôi mới dần nhận ra, phụ nữ không thể vào đại học hay trở thành một nhà khoa học, quý cô ấy là trường hợp đặc biệt, bởi vì chồng cô ấy là giáo sư đại học, anh rất coi trọng tài năng của vợ, cũng không chiếm dụng thành quả lao động của vợ, còn chủ động giúp cô trở nên nổi tiếng hơn.

Điều đó có nghĩa, dù con gái có thể đi học nhưng chưa chắc đã trở thành người được kính trọng, đứng đầu kỳ thi được ích lợi gì?

Mà trái lại, người có tiền có thế, chẳng hạn như quý bà Jonathan, đấy mới thực sự là người phụ nữ được tôn trọng, trong hôn lễ của con trai mình tối nay, bà ấy đã nhận được bao nhiêu lời chúc phúc và lễ hôn tay? Ai ai cũng kính nể bà ấy, coi bà ấy như nữ hoàng.

Nhưng bây giờ... Có người cầu hôn Lillian... Sang năm sau khi tốt nghiệp, cậu ấy còn đi học nữa không?

Còn tôi? Tôi cũng... đến nhà máy dệt học nghề hai năm, sau đó chuẩn bị kết hôn sao?

"Đang nghĩ gì mà cau mày ghê thế, nghĩ về Danny Jorgensen à?"

Tôi giật nảy mình, ngẩng đầu lên thì thấy Heine đang đứng hút thuốc trong bóng râm.

"Cậu ở đây làm gì?" Tôi vẫn chưa hoàn hồn.

"Tôi đã ở đây ngay từ đầu, là cậu lo nghĩ ngợi nên không để ý tới tôi." Cậu ta cau có.

"Tôi... tôi đang nghĩ về chuyện sau khi tốt nghiệp." Tôi đá thảm cỏ dưới chân, buồn bực hỏi, "Tốt nghiệp xong, cậu định làm gì?"

"Làm việc cho gia đình thôi." Cậu ta nhả ra một vòng khói, "Còn cậu?"

Tôi không trả lời, vì tôi cũng không biết.

Cậu ta bước ra khỏi bóng râm, chần chừ một lúc mới mở miệng nói: "Ngày trước... Tôi..."

"Ái chà chà~~ Hai nhóc con nấp ở đây ôm ôm ấp ấp gì đấy?"

Một người đàn ông ôm một cô gái say bí tỉ đi tới, là Mike và một cô gái xa lạ - nhìn váy áo của cô ấy thì có vẻ là phù dâu.

Hai má cô gái đỏ bừng, phần váy trước ngực bị hở một nửa, đôi mắt mờ sương, cười ngốc nghếch: "Em muốn khiêu vũ cơ..."

"Cưng à, bây giờ cưng có thể múa thoát y đấy." Mike cười chòng ghẹo.

Heine thở dài, càu nhàu với Mike: "Anh chuốc say cô ấy làm gì, cô ấy là người nhà cô dâu, cẩn thận chị dâu tìm anh tính sổ."

"Cùng lắm thì cưới cô ấy thôi, dù gì cũng sắp ra chiến trường, chẳng biết còn vác nổi cái mạng về không đây."

"Anh còn nói xui xẻo như thế nữa là tôi đánh anh đấy." Heine tiếp lấy cô gái say mèm kia, "Tôi giao cô ấy cho người khác chăm, ở đây chờ tôi, đừng có đi."

Đưa mắt nhìn Heine rời đi, Mike cười nói: "Câu cuối cậu ta vừa mới nói, là chỉ cô hay chỉ tôi?"

"Chắc là anh đấy."

"Thế à? Nhưng tôi lại cảm thấy cậu ta đang nói cô, hay thế này đi, tôi không dám đi, mà cô cũng không thể đi, chi bằng chúng ta ở lại chuyện trò vài câu trong lúc đợi cậu ta về, thế nào?"

Trong mắt tôi, Mike Smith là tên vô lại danh xứng với thực, đừng bảo trò chuyện với anh ta, ngày trước dù tình cờ gặp nhau trên đường, tôi còn không dám nhìn vào mắt anh ta.

Lúc nào anh ta cũng trong bộ dạng bất cần đời, nhưng lúc này khi ánh trăng chiếu lên mặt anh ta, lại đem tới vẻ dịu dàng cực kỳ hiếm thấy. Anh ta bỗng đến gần tôi, nói một câu.

"Chúc mừng cô."

"Chúc mừng cái gì?" Tôi ngơ ngác hỏi.

"Chúc mừng cô đã đập vỡ chai rượu ấy." Giọng nói đầy ngầm ý.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Anh ta ngồi phịch xuống thảm cỏ, cởi cổ áo sơ mi ra.

"Cô có biết đến quán rượu vay tiền là những kẻ như thế nào không?" Anh ta nghiêng đầu cười bảo, "Tôi nói cô hay, hơn chín mươi phần trăm đều là những tay nghiện rượu và máu cờ bạc. Khi ấy tôi cứ tưởng bố cô cũng sẽ trở thành khách quen ở chỗ chúng tôi. Cô đoán xem, nếu có một ngày bố cô không trả nổi tiền thì sẽ làm gì cô đây?"

Thấy tôi ngẩn ngơ nhìn mình, anh ta nói tiếp: "Lúc đó nhìn thấy cô, trong đầu tôi đã nghĩ, con bé này còn nhỏ như vậy mà cũng không thoát nổi vận mệnh, quả đúng là đáng thương."

"Bố tôi không phải là hạng người như thế." Tôi giận dữ phản bác.

"Hừ!" Anh ta cười lạnh, "Tôi gặp quá nhiều người như thế rồi, sa ngã chỉ là chuyện trong chớp mắt, từ người tốt biến thành cầm thú cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt. Nên tôi mới chúc mừng cô đã đập vỡ chai rượu thành công, hai ta cũng bớt rơi vào cảnh lúng túng."

Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác anh ta như một triết gia đang cảm nhận sự vô thường của thế giới, mặc dù sự khác biệt giữa hai vế đó chênh lệch đến một ngàn tám trăm dặm.

Hình như anh ta say rồi, cười cười nằm xuống: "Cô là bạn gái của Heine?"

"Không phải."

"Không phải à? Nhưng tôi thấy cậu ta có vẻ thích cô, suốt cả buổi tối cậu ta toàn lởn vởn cạnh cô, như Bill vây quanh... cô gái tên Lillian đó."

"Anh nghĩ nhiều rồi, Heine ghét tôi."

"Phì." Anh ta bật cười, "Ôi chúa ơi."

Tôi cảm thấy mình bị xem thường, lửa giận bốc lên.

"Được rồi được rồi." Anh ta lấy lại vẻ nghiêm túc, nói: "Nghe bảo cô là một cô gái thông minh, thế thì lo học hành chăm chỉ đi, đừng có dây dưa với đàn ông nhà Jonathan, bằng không sẽ thiệt đấy." Anh ta hất cằm, chỉ vào góc mà Bill và Lillian đang hẹn hò, "Đừng có học nó, con bé đó bị sự xa hoa của nhà Jonathan làm mờ mắt rồi, cứ ba ngày hai hôm lại chạy tới, sớm muộn gì cũng có ngày nó phải hối hận."

Tôi lại nghĩ, Bill đã cầu hôn Lillian rồi, người ta sẽ hạnh phúc thôi, anh thì biết cái gì.

"Sao? Cô không tin à?" Anh ta lại gần tôi, hạ giọng nói: "Có biết vì sao cậu Hans lại gấp rút kết hôn không?"

"Vì anh ta sắp ra chiến trường, rất nhiều người đều gấp rút kết hôn."

"Đó là nguyên nhân chính, nhưng nguyên nhân khác là cậu ấy làm to bụng của cô gái kia, nếu không phải đúng lúc xảy ra chiến tranh, vị hôn thê ban đầu của cậu ta do dự không muốn cưới, thì cô dâu của hôm nay chỉ có kết cục sinh con ngoài giá thú. Nói gì đi nữa cũng chỉ là con gái của một viên kế toán nhỏ bé, làm sao phu nhân Jonathan và cậu Hegar có thể để cô ta vào cửa? Hôn nhân giữa các phe phái trong gia tộc có thể mang lại vô số lợi ích, Bill và Heine đã được ấn định vợ chưa cưới rồi."

Mike còn nói: "Nên con gái như các cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi của bọn họ, nhớ đừng bao giờ đề cao mình quá."

Lúc này, Heine đã quay về.

Cậu ta chạy tới, nhịp thở dồn dập, sải bước đến cạnh tôi: "Bên trong náo nhiệt lắm, khiêu vũ với tôi đi."

Tôi lắc đầu: "Muộn lắm rồi, tôi phải về nhà."

"Để tôi đưa cậu về."

"Không cần."

Heine lại gần tôi, thấp giọng nói: "Thực ra tôi muốn xin lỗi cậu, ngày trước..."

"Không sao, tôi không để bụng." Tôi liếc nhìn Mike đang đứng một bên xem trò vui, cố tình nói: "Hơn nữa cậu nói không sai, tôi thích Danny, dù biết là sai thì tôi cũng thích anh ấy."

Heine lập tức sầm mặt.

Không đợi cậu ta có phản ứng, tôi xoay người chạy trốn khỏi buổi hôn lễ.

Nửa đêm, tôi mơ màng đi vào phòng tắm, kết quả phát hiện có vệt máu khô dính trên quần lót của tôi.

Tôi ngồi lặng một lúc rất lâu, sau đó tìm kim chỉ bắt đầu may băng vệ sinh. Đến khi trời hửng sáng, tôi cũng đã làm xong mười cái.

Sau đó tôi mở cuốn Vương miện màu đỏ ra, đọc tiếp câu chuyện cuối cùng, nhân vật chính là một nữ hoàng nổi tiếng trong lịch sử vương triều Bernard - Samire.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.