Nụ Hôn Của Samire

Chương 12: Chương 12: Tôi hát một bài ca




Tại phố buôn ban đêm, quán rượu Jonathan là nơi náo nhiệt nhất, bởi cánh đàn ông thường xuyên tụ tập uống rượu thâu đêm.

Tôi ở thị trấn này đã hơn mười năm, nhưng đây mới là lần thứ hai bước vào quán.

Buổi tối khác ban ngày, bên trong ngột ngạt ảm đạm, đầy rẫy đám bợm nhậu phẫn nộ, bọn họ đang chửi rủa chính phủ vì đã đầu hàng chiến tranh.

Tôi đến trước quầy rượu, người pha chế vẫn là người pha chế năm nào, nhưng hiện tại tôi đã cao quá quầy.

“Chào buổi tối tiểu thư.”

“Chào buổi tối, thưa ngài.” Tôi ngắc ngứ nói: “Tôi... Tôi muốn mượn ít tiền...”

Khi mọi người không xoay được tiền nong thì sẽ tới đây mượn tiền, người pha chế có thể tự quản lý những con số nhỏ này.

Người pha chế tò mò nhìn tôi: “Cô là...”

“Tôi là Annie Narcis, bố tôi là Stoke Narcis.”

“Bố cô bảo cô đến vay tiền?”

Tôi lắc đầu: “Tôi chỉ mượn 5 đồng bạc Phổ, chiều tối mai sẽ trả lại ngay.”

“Ở chỗ chúng tôi không có quy định đó.” Người pha chế nói, “Chúng tôi thường nhận tiền vào tháng sau, lãi 30%.”

“Xin lỗi, tôi không biết, vậy cứ thế đi, tháng sau trả, lãi 30%.”

“Ái chà chà, xem xem ai đến kìa...”

Tôi nghe thấy giọng Mike Smith, anh ta xuyên qua đám đông đi tới chỗ tôi.

“Muộn thế này rồi mà cô còn đến đây làm gì?”

“Cô ấy tới vay tiền.” Người pha chế nói, “Vay 5 đồng bạc.”

“Ồ...” Anh ta tựa vào quầy rượu, châm một điếu thuốc, đôi mắt màu lam nhìn tôi chằm chằm.

Tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, thế là hỏi người pha chế: “Có thể cho tôi vay được không? Tôi có việc cần dùng gấp.”

Người pha chế nhìn Mike, như đang đợi anh ta trả lời.

“Cô vay tiền làm gì?” Mike hỏi.

“Mẹ và em gái tôi đã về, hiện tại không có chỗ đi.” Tôi thấp giọng nói.

Mike rút ví tiền ra, đưa hai đồng vàng cho tôi: “Cầm đi.”

“Tôi chỉ mượn 5 đồng bạc.”

“Số tiền này cho cô, không cần trả.”

“Không, tôi đến để vay tiền.”

“Thế à...” Mike nhếch mép, vứt tiền lên quầy rượu, “Nhưng tối nay quy định ở chỗ tôi là chỉ có thể cầm, không cho vay.”

Tôi không phục, hỏi: “Không cho vay là sao? Phải làm gì anh mới cho tôi vay?”

Anh ta tới gần một bước, cúi người nói vào tai tôi: “Đừng sợ, không bắt cô làm gì cả, cô cứ cầm đi.”

“Nhưng... Tôi không muốn nhận số tiền này.”

Lần này, trong nụ cười của anh ta đã xen lẫn vẻ lạnh lùng – tôi đã từng trông thấy gương mặt như thế vào mấy năm trước, ở ngay tại nơi này, anh ta giở trò với một cô bé đáng thương, ra lệnh cô ấy bò lên bàn bắt chước tiếng chó sủa.

Anh ta nhìn tôi nửa buổi, chợt bật cười nháy mắt với tôi: “Lần trước đến đây cô đã đứng trên này bắt chước tiếng chó sủa nhỉ, không thấy cô có vẻ xấu hổ, đã thấy cô gái chỗ bọn tôi chưa.” Rồi anh ta chỉ vào một cô gái tóc vàng đang bưng khay đĩa ở trước quầy, “Quả là một cô gái lanh lợi, lúc nào cũng khiến khách trong quán hài lòng, nếu cô cũng có thể khiến khách hài lòng được như cô ấy thì tôi sẽ cho cô vay tiền, thế nào?”

Cô gái kia đúng là rất đẹp, cô ấy đi qua đi lại giữa sảnh giao rượu cho khách, để hở gần như cả bầu ngực, vậy mà vẫn cười đùa với chủ nhân của những bàn tay đang quấy rối.

Mặt tôi đỏ lựng như thiêu đốt, trong lòng dâng lên cảm giác phẫn nộ và nhục nhã, chỉ hận không thể lập tức rời khỏi đây.

Thấy tôi không nói gì, anh ta lại gần một bước: “Sao? Làm được không?”

“Tôi...”

“Làm hay không!” Anh ta cười cợt.

Tôi hạ quyết tâm, ngẩng phắt đầu lên: “Làm!”

Anh ta không nói gì, có điều vẻ mặt lập tức trở nên rất khó nhìn.

Tôi kéo mép váy rồi bước lên quầy.

Bàn cao thật đấy, tôi đứng bên trên mà có cảm giác, chỉ cần kiễng chân là có thể chạm tới những viên pha lê lấp lánh trên đèn chùm. Những viên pha lê vô cùng lộng lẫy, như ánh sáng mờ ảo trong một giấc mơ, tôi nhìn chúng, tâm trạng bình tĩnh lạ thường.

Mọi người nhìn thấy tôi leo lên quầy rượu, nhất thời trong quán lặng như tờ.

“Thủy triều đang lên và những đám mây dâng cao, dòng sông Đa-nuýp đang chảy ngược dòng.

Những ngày nắng ấm.

Bạn và tôi mỗi người một chuyến tàu, lên đường rời khỏi quê nhà.

Ngọn lửa chiến tranh khiến ta nhìn lên các vì sao, ngọn lửa chiến tranh khiến ta câm lặng nhìn nhau.

Những bóng đen trên những ngọn đồi, những đám mây trắng dưới bầu trời xanh đang lắng nghe tiếng khóc của tôi.

Hoa Violet cất lời thì thầm.

Linh hồn ơi, đã ở lại một phương trời xa xăm.

Bạn tôi hỡi, đã ra đi tại đất nước xa lạ.

Đêm đầy sao.

Tiếng mẹ gọi văng vẳng bên tai.

Trên đỉnh núi băng tuyết nằm lại những đồng đội, nước mắt rơi rơi, không còn ai đứng dậy.

Nhớ hơi ấm của bà giữa trời băng đất tuyết.

Giấc mơ tan vỡ.

Bạn bè ơi, xin đừng đi vội.

Và mặt trời của ngày mai hỡi, xin hãy nhìn lại tôi.

Để tôi lên tàu trở về, đưa anh linh về với mẹ già ngóng trông.”

Tôi đọc được bài này từ một cuốn sách trong thư viện, là một bài dân ca nước Phổ, kể về cuộc sống và cái chết trong chiến tranh, giai điệu rất hay, tôi len lén hát vài lần, có một lần bà nội nghe thấy, xúc động chảy nước mắt.

Ban đầu tôi hát rất nhỏ, nhưng khi mọi người ngừng uống và tập trung vào tôi, tôi bỗng cảm thấy thật kỳ lạ, bọn họ không uống rượu, không cợt nhã, chỉ nhìn tôi một cách lặng lẽ, những gì tôi lo lắng không hề xảy ra. Dần dà, tôi buông cổ họng, cũng thả lỏng trái tim.

Quầy rượu trở nên tĩnh lặng, ngay khi nốt cuối cùng đã dừng từ rất lâu, sự tĩnh lặng đó vẫn không bị phá vỡ.

Rồi theo làn sóng vỗ tay đầu tiên vang lên, tiếng trầm trồ khen ngợi vang khắp quán, thậm chí có vài người đàn ông đã bật khóc.

Tôi run rẩy trèo xuống quầy, cảm thấy dũng khí cả cuộc đời đã được dùng hết vào chuyện vừa rồi.

Tôi dùng mu bàn tay gạt đi những giọt nước mắt bên khóe mắt, bướng bỉnh nhìn Mike, anh ta ngẩn ngơ nhìn tôi. Thời gian như đóng băng, cho đến khi một âm thanh trầm thấp vang lên sau lưng, anh ta mới bừng tỉnh, nhìn về phía người đến.

“Hát hay lắm.”

Người đến rất cao và cũng khá gầy, mặc một chiếc áo sơ mi và ghi lê mỏng manh, mái tóc vàng được cắt tỉa gọn gàng.

Ngài Hegar đi tới trước mặt tôi, mỉm cười với tôi.

Quả là một người đàn ông khôi ngô, đôi mắt trong veo như ngọc bích thượng hạng, con tim đập thình thịch, tôi không khỏi cúi đầu.

“Có phải là bài hát không? Tên là gì?”

“Nhớ quê.” Tôi bé giọng trả lời.

“Đã muộn thế này mà cô còn đến đây làm gì?”

“Tôi muốn mượn 5 đồng bạc.”

“Cho cô ấy 5 đồng bạc.”

“Vâng, thưa ngài.”

Người pha chế được cho tôi mấy đồng tiền: “Tiểu thư, tiền của cô đây.”

Tôi nhận tiền, nơm nớp đáp ‘cám ơn’.

“Cô đã cho chúng tôi nghe một bài hát rất hay, tôi vô cùng xúc động, cô còn cần gì khác không?” Ngài Hegar hỏi.

Anh ta đứng trước mặt tôi, bóng cơ thể gần như bao trùm lấy tôi, nhớ đến những lời đồn về anh ta, tôi vội vàng lắc đầu: “Không cần, thưa ngài, rất cám ơn ngài.”

“Nếu muốn gì cô đều có thể mở lời, coi như lời cảm ơn vì đã hát bài hát đêm nay.” Anh ta lại gần một bước, thì thầm vào tai tôi, “Cám ơn cô, rất cám ơn cô, dù chiến tranh đã kết thúc nhưng mọi người vẫn còn sống trong chiến tranh, không gì thích hợp để nói lời tạm biệt hơn là bài hát vừa rồi.”

Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh ta.

Một đôi mắt chân thành, sâu thẳm như bầu trời đầy sao mùa đông, cứ như nếu ngắm nhìn lâu thì sẽ bị hút vào trong đó.

Ta do dự một hồi, sau đó nắm chặt tay: “Có một chuyện, không biết có thể nhờ ngài...”

...

Tôi chạy về dưới gầm cầu, mẹ và Bella vẫn đang chờ tôi.

Tôi dẫn họ đến gõ cửa một khu dân cư gần đó, nơi này kinh doanh nhà nghỉ, có giường chung, còn có bữa ăn cực kỳ rẻ. Từ khi tiền giấy bị mất giá, đồng vàng và đồng bạc lại đổ về thị trường, 5 đồng bạc có thể cho họ ở lại đây hai ngày.

Tôi trả tiền cho ông chủ rồi nói với mẹ: “Hai người cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai... Mẹ đến nhà máy xúc xích Galois gần đây, con sẽ tìm cho mẹ một công việc.”

Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi, có vẻ bà không ngờ tôi sẽ tìm việc cho bà.

“Cũng không phải việc gì tốt, mẹ phải làm công việc của đàn ông, coi như không làm được thì bỏ, nhưng vẫn sẽ được trả tiền theo ngày, con chỉ có thể giúp mẹ được tới đây.”

Lúc này, cuối cùng trong mắt bà cũng xuất hiện sắc thái, như một vũng nước đọng được hồi sinh.

“Annie, mẹ...”

“Không cần nói gì cả, con không làm vì mẹ. Công việc ở nhà máy xúc xích cần thể lực, con biết mẹ khó có thể kiên trì lâu, nếu thực sự không làm được thì mẹ cứ đến quán rượu Jonathan, nói với người pha chế mẹ là mẹ con, ông ấy sẽ thu xếp cho mẹ công việc tiếp viên. Nhưng... Con không muốn thấy mẹ tiếp khách phục vụ ở đó...”

Bà giơ tay lên như có lời muốn nói, nhưng tôi không đợi bà lên tiếng đã chạy ra khỏi khu dân cư.

Đêm hôm ấy rất lạnh, trên đường không bóng người qua lại, vầng trăng sáng quạnh quẽ treo lơ lửng trên trời, một dải Ngân hà vắt ngang màn đêm.

Dưới ngọn đèn đường hiu quạnh, tôi trông thấy Mike Smith.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đầu đội mũ đen, trong tay kẹp một điếu thuốc, đứng lặng lẽ dưới ánh sáng phiếm đỏ.

Anh ta đang đợi tôi...

Sự nhận thức ấy khiến tôi sợ hãi, ban nãy tôi quá bốc đồng, không biết có làm gì khiến anh ta khó chịu không, những kẻ như anh ta rất coi trọng mặt mũi, thường xuyên đánh nhau khi không vừa ý, chỉ Chúa mới biết anh ta định làm gì tôi.

“Lại đây.” Anh ta rít một hơi thuốc, nói.

Tôi dừng chân tại chỗ, tự hỏi có nên bỏ chạy không.

“Đừng sợ, nếu tôi muốn làm gì cô thì cô có chạy về nhà cũng vô dụng.” Anh ta thấp giọng nói, “Ở con phố này, chỉ cần tôi muốn, làm ai đó biến mất quả thực không khó.”

“Xin lỗi anh, tôi không có ý xúc phạm anh.” Tôi run rẩy nói.

Anh ta cười giễu, sau đó đi về phía tôi, dừng cách tôi vài bước.

“Tôi không có hứng thú với con nít như cô, cô không cần sợ tôi đến vậy.”

“Vâng... Thưa anh...”

Anh ta chầm chậm nhả khói, không nói gì mà cứ lẳng lặng nhìn tôi như thế.

Tôi run cầm cập vì lạnh, đành chủ động lên tiếng: “Thưa anh... Anh tìm tôi có việc gì?”

“Vì sao không nhận tiền của tôi? Tôi muốn nghe câu trả lời thành thật.”

“Tôi... Tôi sợ anh muốn làm gì tôi...”

Đây là sự thật. Xung quanh tôi, mẹ của Melissa sẽ bị đánh đập mỗi khi bà đòi tiền chồng, những người phụ nữ bên cây cầu phải bán cơ thể để lấy tiền từ đàn ông. Một người không quen không biết dựa vào đâu lại cho bạn tiền? Tôi không tin trên đời này có bữa ăn nào miễn phí.

“Ha...” Anh ta cười khinh thường, “Thế vì sao cô lại nhận sự giúp đỡ của ngài Hegar? Cô không sợ anh ta làm gì cô sao? Hay so với ngài Hegar, cô ghét được tôi giúp hơn?”

Tôi im lặng một lúc, ngước nhìn đôi mắt sắc lạnh của anh ta – một cặp mắt đầy khát vọng thầm kín, tôi biết anh ta muốn nghe sự thật.

“Vì... Ngài ấy chỉ cho tôi 5 đồng bạc...” Tôi nói.

Anh ta cau mày nhìn tôi khó hiểu.

“Tôi không biết người giống ngài Hegar có suy nghĩ gì, nhưng có một điểm, ngài ấy cho tôi một ơn huệ, tôi có thể tiếp nhận ơn huệ đó, chỉ cần không tham lam thì sẽ không vì 5 đồng bạc mà rơi vào bất cứ cạm bẫy nào.” Tôi nhìn Mike nói, “Tiền bạc cũng như rượu ngon, nó có sức mạnh làm băng hoại lòng người. Tôi nghĩ ắt anh hiểu rất rõ điều này.”

Ánh mắt Mike thay đổi, cũng không nói gì thêm, anh ta im lặng hút hết một điếu thuốc, sau đó mới nói với tôi: “Hát lại bài lúc nãy lần nữa, hát xong sẽ cho cô đi.”

Tôi cất giọng hát, hát lại bài “Nhớ quê” cho người đàn ông lẻ loi dưới bóng đèn hiu quạnh.

Hát xong, người đàn ông quay người biến mất vào màn đêm âm u lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.