Nụ Hôn Của Samire

Chương 1: Chương 1: Tôi lớn lên tại một khu ổ chuột




“Annie.” Cô giáo gọi tên tôi.

Tôi nơm nớp bước lên bục giảng.

“Trượt.” Cô lạnh lùng trả bài kiểm tra cho tôi, sau đó lại gọi tên, “Lillian.”

Lillian sải bước đi như một cơn gió, cô khen cậu ấy: “Rất xuất sắc, em được điểm tuyệt đối.”

Chữ của Lillian trên bài kiểm tra rất nắn nót, đẹp y hệt chữ giáo viên viết trên bảng. So với bài kiểm tra của cậu ấy, chữ của tôi nguệch ngoạc xiên xẹo, khắp trang giấy toàn là những lời phê bình của cô giáo.

Tôi tò mò nhìn cậu ấy, bụng nhủ cậu ấy quả là người lợi hại, lần nào thi cũng đứng đầu lớp, những bạn học khác đều thua xa.

Lillian là một bạn nữ rất đặc biệt, nếu thí dụ các cô gái khác là khoai tây thì cậu ấy chính là bánh kem, khoai tây mỗi củ một khác song về cơ bản vẫn như nhau, chỉ là món ăn rẻ tiền nằm trên bàn mỗi ngày, nhưng bánh kem lại không như thế, nó khiến người ta say mê.

Lillian có mái tóc dài đen nhánh và đôi mắt to màu xanh biếc, có nước da trắng ngần mịn màng và ngũ quan xinh xắn. Cậu ấy không thô lỗ to tiếng, ăn nói bỗ bã như những bạn nữ khác, mà giọng của cậu ấy rất nhẹ nhàng thánh thót, mỗi một cử chỉ rất tao nhã khéo léo.

Ngày trước, có nằm mơ tôi cũng không ngờ mình sẽ trở thành bạn của cậu ấy, tôi là cô bé nhỏ nhất lớp, nhỏ hơn đa số bạn học những hai tuổi, không ai chịu chơi chung với tôi. Nhưng bây giờ tôi lại có thể nắm tay Lillian về nhà.

Buồn một nỗi cậu ấy chưa bao giờ để ý tới tôi, cậu kéo tay tôi nhưng lại cười nói với những bạn nam khác, tôi như con cún được cậu ấy dắt đi, thậm chí cậu ấy còn chẳng hề quan tâm, không thèm nói chuyện với tôi.

Đám con trai đùn đẩy hò hét như bầy dê nhốn nháo, nhưng lúc đi ngang qua quán rượu Jonathan thì lập tức im bặt mà không cần hẹn trước. Bọn họ rón rén đi qua, nhút nhát ngoan ngoãn hơn cả dê con mới sinh.

Tại New City, Jonathan là một cái tên đáng sợ.

Người dân luôn thấp giọng mỗi khi nhắc đến bọn họ, vẻ mặt dè dặt sợ hãi, thậm chí người lớn còn cấm tụi nhỏ nhắc đến cái tên Jonathan, điều này đem lại cho mọi người ảo giác Jonathan là một con quái vật ghê rợn, chỉ cần bạn vừa lại gần là lập tức ngấu nghiến bạn.

Nhưng tôi biết bọn họ không phải quái vật, nhà Jonathan có một cặp anh em song sinh, học cùng lớp với chúng tôi, bọn họ là Bill và Heine, hai cậu bé bảnh bao tóc vàng mắt xanh, bao giờ cũng mặc áo khoác lông xù và quần đùi kẻ sọc giống nhau, còn có một đôi bốt da cừu mà người lớn không tài nào mua nổi.

Tuy nghịch ngợm phá phách, nhưng khi đứng trước mặt Lillian bọn họ rất chừng mực, lúc nào cũng nhẹ nhàng nói chuyện với cậu ấy, chẳng hạn như lúc này, bọn họ đuổi theo từ phía sau, một trái một phải xúm quanh Lillian.

Bill chỉ lo nói chuyện với Lillian, Heine cất tiếng chào tôi, nhưng chưa chờ tôi trả lời thì cậu ta đã dán mắt vào Lillian - mỗi khi nhìn cậu ấy, đôi mắt họ cứ như đang phát sáng.

Hai anh em vừa cao vừa gầy, nước da trắng bóc, song tính cách lại đối lập nhau. Bill rất ngang ngược, tôi chưa thấy cậu ta ghi chép bài vở lần nào, còn thường xuyên bắt nạt bạn học, chúng tôi cùng lớp mấy năm nhưng gần như không chào hỏi bao giờ; Heine ngược lại, thành tích của cậu ta rất tốt, cũng rất thân thiện với mọi người, thậm chí có bạn nữ lén gọi cậu ta là hoàng tử.

Như mọi lần, tôi im lặng đi theo sau ba người, nhìn bọn họ vui vẻ chuyện trò.

Bất thình lình, phía sau chúng tôi vang lên tiếng kêu gào.

Trước cửa quán rượu Jonathan, mấy tay thanh niên lăm lăm gậy gộc xúm quanh một người đàn ông trung niên.

Ông ta mặc áo sơ mi bẩn thỉu kèm quần yếm, hai tay ôm đầu lăn trên đất như một quả bóng, mặc gậy nện xuống người. Giữa bụi đất mịt mù, ông ta nôn mửa khắp mặt đất, bãi nôn màu vàng đặc quánh hòa lẫn sợi máu.

Tuy mặt mũi lấm lem bùn đất, nhưng gương mặt bị mù một bên mắt rất dễ nhận diện – ông ta là Vades, bố chị Juliet, một kẻ bợm nhậu nghiện cờ bạc.

Ông ta ngã xuống đất la đau, một gã thanh niên túm tóc bắt ông ta ngẩng mặt lên.

“Ha, có nợ phải trả là lẽ đương nhiên, ông nói xem bây giờ tính thế nào?” Gã thanh niên ấy tên Mike, là tay chân của nhà Jonathan, còn trẻ tuổi mà cũng điển trai, cơ bắp cuồn cuộn, mặc dầu đang uy hiếp nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, vẻ mặt thờ ơ hệt như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào.

“Xin các cậu, cho tôi gia hạn thêm vài ngày...” Người đàn ông quỳ trên mặt đất, miệng đầy máu thở khò khè, vừa van xin vừa túm lấy ống quần của Mike, kế đó, ông ta cúi xuống như con chó mà hôn lên giày da của đối phương.

Mike tỏ vẻ kinh tởm, đá thẳng vào mặt người đàn ông: “Tao vừa mới đánh giày.”

Một gã tay chân khác thụi vào bụng ông ta, chửi: “Thằng già láo lếu này! Không phải ông nói sẽ bán con gái vào nhà thổ hả? Nghe bảo ở đó đã có sẵn một giường cho nó, yên tâm, bọn tao sẽ “chăm sóc” nó chu đáo, sớm giúp ông trả hết nợ.”

Đám thanh niên nghênh ngang bỏ đi, bố của Juliet nằm ì tại chỗ như con chó chết.

Bọn nhóc xúm lại xem đã bỏ chạy, Lillian như chú thỏ trắng sợ hãi nấp sau lưng Bill và Heine.

Bill dỗ dành cậu ấy: “Đừng sợ, anh Mike là người tốt, không nổi điên lung tung đâu, đều là lỗi của bọn chó ghẻ nợ tiền không trả.”

Lillian run rẩy gật đầu, gượng cười.

Tôi không đi theo bọn họ nữa, níu chặt quai cặp sách chạy tới nhà chị Juliet.

Chị Juliet sống trong khu nhà dột nát tối tăm, gió lùa thường xuyên. Chị và mẹ hay giặt quần áo cho hàng xóm để kiếm tiền trang trải qua ngày, chị cũng giặt quần áo cho nhà tôi, lần nào đến nhà tôi chị cũng cười hiền, còn khen tôi đã cao lên đẹp hơn.

Thực ra chị mới là người cao lên đẹp hơn, chị ở tuổi 15 có một mái tóc vàng óng ánh, vóc người có lồi có lõm, ánh mắt cánh đàn ông nhìn chị rất khác.

Hơn thế nữa, trên người chị còn có một cảm giác... một cảm giác rất khó hình dung mà những người phụ nữ xung quanh cũng có, đôi khi những thứ ấy hòa lẫn trong nụ cười dịu dàng rồi biến thành khuôn mặt chết lặng.

Cửa nhà Juliet đang mở, chị và mẹ đang giặt quần áo, thau chậu la liệt bên cạnh. Mẹ Juliet là một người phụ nữ lưng gù rất đáng sợ, mặt bà ta vừa đen vừa thô như vỏ cây, nếp nhăn nhăn nheo, tóc muối tiêu lại còn bị hói một mảng, giọng khàn như quạ, y hệt mụ phù thủy già trong truyện cổ tích. Bà ta vẫn đang sinh con, không biết mẹ Juliet đã sinh tổng cộng bao nhiêu đứa con, bụng bà ta hết phồng lên lại xẹp xuống, con cái sinh ra rồi cũng chết đi.

Tiếng khóc của đứa bé ở tận sâu trong nhà vang lên, âm thanh thống thiết nhưng chẳng một ai ngó ngàng tới nó, như muốn để mặc nó khóc tới chết.

“Chị Juliet ơi.”

Juliet để tay ướt đi ra: “Annie đấy à?”

“Chị chạy mau lên Juliet, bố chị bị người nhà Jonathan đánh, bọn họ muốn bán chị vào nhà thổ.” Tôi thấp giọng nói.

Juliet tái mặt, cả cánh môi cũng mất đi màu máu.

“Chị mau chạy trước khi bố chị chưa về đi, chạy nhanh lên!” Tôi đẩy chị ấy.

Nhưng chị ấy không cử động, im lặng một lúc, chị ấy mới nói với tôi: “Cám ơn em Annie, chị không sao, em về nhà đi.”

Ngày hôm đó, khi nhìn lối vào hành lang tối tăm lạnh lẽo trong nhà chị ấy, tôi bỗng có một cảm giác lạ kỳ: chị Juliet như bị hành lang nuốt chửng, cái cảm giác khó hình dung trên người chị ấy dần dần hiện rõ, giống một bông hoa hồng bị ngắt bẻ, thoạt trông vẫn rực rỡ tốt tươi nhưng thực chất đã chết.

Tôi lê bước chân nặng trịch rời đi, kết quả gặp phải Heine.

Cậu ta đứng giữa đường, mỉm cười với tôi, như đang cố ý đợi tôi. Không phải cậu ta đi rồi à, tại sao còn đứng đây...

“Chào Annie, cậu làm gì ở đây thế?” Cậu ta lại gần hỏi.

“Mình thay mẹ đến hỏi quần áo trong nhà đã giặt xong chưa.” Tôi nói.

“Ồ.” Cậu ta gật đầu.

Nhưng một giây sau cậu ta đã đè tôi lên tường như bắt một con gà, cúi xuống nói bên tai tôi: “Thế thì tốt, tôi thực sự sợ cậu đang tọc mạch.”

“Thả mình ra!” Tôi hét lớn.

“Tụi anh Mike không quan tâm cậu có là trẻ con hay không, nhưng nếu bị họ phát hiện cậu làm chuyện thừa thãi thì bố mẹ cậu gặp rắc rối đấy.”

Tôi có cảm giác sỏi cát trên vách tường đang cứa vào mặt mình, nước mắt vô tình trào ra, tôi quát to: “Mình sẽ mách bố, để ông ấy đánh cậu!”

“Bố cậu? Lão thọt bị cắm sừng ấy à? Tới vợ mình ông ta còn không dám đánh mà đòi đánh tôi?”

“Cậu là đồ đểu giả! Cả nhà các cậu là đồ khốn nạn!”

Tôi thút thít, một lúc sau cậu ta mới buông tôi ra, bỏ đi không nói một lời.

***

P/S: Bộ truyện này là hư cấu nhưng tác giả vẫn mượn vài sự kiện lịch sử để xây dựng bối cảnh, vì thế sẽ nửa đúng nửa sai so với sự thật, bạn đọc không cần liên hệ quá nhiều.

Lúc này bé Annie của chúng ta đang học cấp 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.