Cuối cùng An Dĩ Phong cũng gặp được Tư Đồ Thuần, đúng lúc hắn nhớ cô nhất, khao khát cô nhất…
Chiếc váy ngắn màu đen làm tôn lên thân hình hấp dẫn của cô, mái tóc xoăn
bồng bềnh như khiên khích tình cảm mãnh liệt của hắn, nhưng khuôn mặt
lạnh lùng, vô tình của cô lại như đẩy hắn xuống địa ngục.
Hắn thực sự khao khát được ôm cô, nói với cô một câu: “Anh yêu em! Không bao giờ hối hận.”
Giá như khẩu súng trong tay Tư Đồ Thuần không ngắm chính giữa ấn đường hắn
mà cảnh cáo một cách nghiêm khắc: “An Dĩ Phong, anh có quyền giữ im
lặng, bất kỳ câu nói nào của anh đều có thể dùng làm bằng chứng trước
toà…”
Lúc đó, điều duy nhất hắn có thể làm là im lặng, xét cho
cùng thì ba chữ “Anh yêu em” cũng không thể dùng làm bằng chứng trước
toà được.
Hắn cười và đưa tay ra, chiếc còng số 8 lạnh lẽo khoá
chặt tay hắn. Chiếc còng đó như được làm từ băng đá hàng vạn năm, đặt
lên da thịt hắn, lạnh buốt đến mức không còn cảm giác nữa.
May mà Hàn Trạc Thần đã cảnh tỉnh hắn trước, hắn cũng đã suy nghĩ kỹ càng. Cho nên, dù có bị lừa dối, bị tổn thương và cảm giác như bị rơi vào vực
thẳm, hắn vẫn có thể bình tĩnh mà đối diện, chứ không căm phẫn đến mức
điên cuồng.
“Quay người lại!” Tư Đồ Thuần lạnh lùng nói.
Hắn chết lặng quay người. Nếu có thể, hắn rất muốn gọi điện cho Hàn Trạc
Thần hỏi một câu: “Anh đã mua quan tài chưa, không hơn một triệu thì em
tuyệt đối không cần!”
Cô lần tìm khẩu súng trên người hắn.
Đương nhiên là An Dĩ Phong biết khẩu súng đó sẽ mang đến cho hắn những gì,
chỉ cần dựa vào loại súng và dấu vân tay trên đó thôi là hắn không thoát được tội chết rồi. Đáng lẽ hắn nên bất ngờ quay người lại, tóm chặt tay cô, giơ chân đá cô, dùng còng số 8 đánh cho cô bất tỉnh rồi lấy lại
khẩu súng và trốn chạy.
Với khả năng của hắn thì tỷ lệ thành công là hơn tám mươi phần trăm. Nhưng hắn không làm thế, vì hắn…. hắn mệt
rồi, mệt đến mức không còn sức để giơ tay lên nữa.
“Đi!” Hắn cảm
nhận được nồng súng lạnh lùng đặt sau lưng, hắn hiểu ý của cô, nhấc đôi
chân cứng đờ về phía con đường cách đó không xa.
Họ vừa đi thì
một chiếc xe màu đen phóng đến, dừng lại bên hắn, mấy người từ trên xe
lao xuống, An Dĩ Phong biết bọn chúng là tay chân của Hàn Trạc Thần đến
đón hắn.
Tư Đồ Thuần thấy thế, lập tức hướng khẩu súng lên gáy hắn, gằn giọng với mấy tên đang xông đến: “Lùi lại!”
Mấy tên đó nhìn An Dĩ Phong, thấy hắn nháy mắt ra hiệu, chúng nhìn nhau,
chần chừ một lúc rồi mở cửa xe. Chúng vừa định lên xe thì Tư Đồ Thuần
đột nhiên lên tiếng: “Để xe lại!”
Mấy tên đó lại nhìn An Dĩ Phong, thấy hắn gật đầu, chúng lập tức rút lui.
“Lên xe!” Tư Đồ Thuần chĩa súng xuống thắt lưng hắn, chỉ vào bên ghế phụ.
Đợi hắn ngồi xuống, cô mới vào trong xe, chăm chú lái xe.
An Dĩ
Phong không nói một lời nào suốt đoạn đường, cũng không phản kháng gì,
chỉ im lặng, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn thành phố trong đêm.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ cũng đẹp như đêm hôm qua vậy, những màu sắc lung linh
hiện ra trước mắt giống như ánh cầu vồng sáng rực trong đêm. Hắn nhớ rõ
rằng, đêm qua trên xe buýt, Tư Đồ Thuần đã hỏi hắn: “Anh thích cái gì
nhất?”
“Một thứ rất đặc biệt, cầu vồng!”
“Tại sao?”
“Vì nó xuất hiện sau cơn mưa, thuần khiết, thanh cao, nó xuất hiện lúc trời xanh nhất, ánh nắng rực rỡ nhất…”
Cô nằm trong vòng tay hắn, ngước mắt lên nhìn hắn chăm chú: “Nếu em nhớ
không nhầm thì hôm em nhặt được vì tiền của anh là lúc trời vừa mưa
xong.”
“Đúng vậy, anh thấy cầu vồng, rất đẹp…”
Hôm đó, bầu trời trong xanh, ánh nắng hiền hoà, cầu vồng mà hắn mong đợi không xuất hiện, nhưng xuất hiện một cô gái thuần khiết như cầu vồng, hắn với tay
là có thể chạm tới.
Cô cười ngọt ngào ngả vào lòng hắn, chỉ tay
lên ngọn đèn nê ông rồi nói: “Cái này có giống cầu vồng không? Cầu vồng
chẳng qua cũng chỉ là ánh nắng mặt trời.”
Hắn nhìn cô, ánh mắt
đầy ngạc nhiên. Trong mắt cô đang ánh lên ánh sáng của cầu vồng. Hắn si
mê hôn lên đôi mắt ấy, ngỡ rằng đã tìm thấy cầu vồng thuộc về mình, một
cầu vồng trong bóng đêm.
Nhưng không ngờ, có những thứ phải khó khăn lắm mới có được nhưng lại mất đi rất dễ dàng…
Cô thuộc về bầu trời và ánh sáng, thậm chí còn xa vời hơn cả cầu vồng,
khao khát nhưng không thể có được, một thứ đồ xa xỉ, cố thể phải trả giá rất đắt.
Tình yêu, không thử qua thì không biết, thử qua rồi mới biết rằng, quá thú vị!
Đêm qua, cô mặc bộ cảnh phục ngả vào lòng hắn, nồng nhiệt nói yêu hắn.
Đêm nay, cô gợi cảm trong chiếc váy ngắn đen ngồi bên cạnh hắn, lạnh lùng đưa hắn đến sở cảnh sát.
Tư Đồ Thuần phanh gấp ở ngã tư đèn đỏ. An Dĩ Phong không thắt dây an toàn
lại đang mất tập trung nên không chủ động được, ngã nhào về phía trước,
ngực đập vào thành xe.
Tổn thương bên trong lẫn tốn thương bên
ngoài khiến hắn càng đau đớn. Hắn vô cùng tức giận, trợn mắt nhìn Tư Đồ
Thuần rồi gào lên: “Em có biết lái xe không thế?”
Ánh mắt cô vẫn hướng về phía trước. Mặt cô tái xanh, môi in hẳn vết răng, đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt vô lăng run lên bần bật.
Hắn đột nhiên cảm thấy đau lòng, dùng đôi tay đang bị còng của mình kéo
những sợi tóc mà cô vô tình cắn trong miệng, nhẹ nhàng xoa vết răng hằn
trên môi cô.
Cô không né tránh, ngồi bất động, đến khi chuyển đèn xanh, vẫn không nhúc nhích.
Thời gian cứ trôi đi, không gian trầm lắng…
“Em yêu anh sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Có ý nghĩa gì không? Mười phúc trước anh giết người, những ngón tay vuốt ve người tôi đầy mùi máu tanh và tội ác…”
“Anh rửa tay rồi.”
An Dĩ Phong nhìn Tư Đồ Thuần giơ tay lên trước mặt, má phải hắn nhói đau.
Mặc dù Tư Đồ Thuần dồn hết sức để tát hắn, nhưng hắn không cảm thấy đau
chút nào. Vì hắn biết cái tát của một cô gái dành cho người đàn ông
khiến cô vô cùng thất vọng, chứ không phải là cái tát của một cảnh sát
dành cho tội phạm…
Hắn biết, cô yêu hắn, cô hy vọng hắn là người
đàn ông tốt để cô có thể gửi gắm trọn đời, có thể yêu không chút hối
hận. Nhưng hắn chỉ là một tên giết người, đến chết cũng không hết tội,
ngay cả lúc đang hẹn hò với cô mà hắn vẫn có thể tranh thủ đi giết người được.
“Xin lỗi!” Khi nói ra hai từ ấy, hắn thực sự muốn cười
nhạo thế giới này. Mẹ kiếp, đây là thế giới gì vậy? Cô muốn đưa hắn ra
toà, muốn lấy mạng hắn, thế nhưng người nói xin lỗi vẫn là hắn.
Vậy mà thái độ của cô như muốn nói: “Nói xin lỗi cũng vô dụng, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Hắn nắm chặt tay cô đang đặt trên chiếc vô lăng, vừa định dỗ dành cô thì
chiếc xe đằng sau sốt ruột bấm còi inh ỏi, phá tan chút lãng mạn cuối
cùng của họ!
Tư Đồ Thuần hất tay hắn ra, chân nhấn ga loạn xa.
“Cái xe quái quỷ gì thế này!” Cô rủa thầm.
Cô đập mạnh tay lên vô lăng, xe vẫn không nhúc nhích.
Đây là chiếc xe việt dã mà Hàn Trạc Thần mới mua nên An Dĩ Phong phải nhắc cô: “Em đang giẫm lên phanh xe.”
Hắn vừa dứt lời, cô liền giẫm mạnh lên chân ga, chiếc xe vọt về phía trước. Thật tội nghiệp cho hắn, vai lại bị va vào xe, bị đau thêm một chỗ nữa.