Suốt một tuần liền, Tư Đồ Thuần nói đến khản cả cổ, cô lôi cả mẹ, anh trai, thậm chí là cả ông bà đã qua đời của mình ra nói, khóc đến cả lít nước mắt, cuối cùng cũng khiến một người chưa bao giờ nói ra những câu tình cảm như Tư Đồ Nhiêu
đành phải ngọt ngào khuyên nhủ cô: “Thuần à, con là người thân duy nhất
của bố, sao bố lại không thương con chứ…? Bố muốn con hạnh phúc, hy vọng con sẽ tìm được một người đàn ông có thể tin tưởng suốt đời, sống một
cuộc sống vô ưu vô lo… Con không yêu Bùi Nhiên cũng không sao, bố sẽ tìm cho con một người đẹp trai hơn An Dĩ Phong, tốt hơn nó… Con hãy cắt đứt với nó đi.”
Thấy thái độ kiên quyết của Tư Đồ Nhiêu, cô chỉ còn
cách sử dụng chiêu bài hữu dụng nhất: một khóc lóc, hai làm loạn, ba tự
tử khiến Tư Đồ Nhiêu không còn cách nào nữa, đành buông một câu: “Con
muốn yêu thế nào thì yêu, dù sao thì từ nhỏ đến giờ con cũng chưa từng
nghe lời bố. Bố già rồi, nuôi con lớn đến từng này rồi mà vẫn không hiểu nổi, cùng lắm là bố từ chức rồi đi châu u, rủ bác Trình câu cá!”
Nghe thấy thế, cô liền vứt con dao gọt hoa quả xuống dưới đất, nhanh chóng
băng lại vết thương ở cổ tay để cầm máu, rồi chạy vào bếp hầm cho bố một bát canh gà, đã mấy ngày liền ông không ăn. Cô thề với ông: “Bố, bố đã
cao tuổi rồi, con nhất định sẽ hiếu kính với bố, chăm sóc bố, ngày nào
cũng hầm canh gà cho bố ăn!” Cô làm cho ông suýt nữa thì rơi nước mắt.
Thứ hai, sau một tuần nghỉ ở nhà, Tư Đồ Thuần lại mặc cảnh phục, đến sở cảnh sát đi làm như bình thường.
Vừa ngồi vào bàn làm việc thì cô nghe được một tin kinh thiên động địa: Người mà An Dĩ Phong thực sự yêu là… Hàn Trạc Thần.
Lúc đó cô đang uống cà phê, vừa nghe thấy thế liền ho sặc sụa. Không hiểu
tại sao cô cảnh sát đưa chuyện lại có cái tin “hot” đó và phân trần với
cô. Cô ta nói: “Tình cảm của Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong thì ai cũng
biết, phải nói là tình sâu nghĩa nặng, sống chết có nhau.”
Tư Đồ Thuần lắng nghe ra vẻ rất hiểu.
Cô ta còn nói: “Hai anh chàng đẹp trai xuất chúng đó cả ngày ở bên nhau,
sống chết có nhau, chân thành với nhau, chẳng cần phải nói… có khi lâu
dần rồi cũng tự nảy sinh tình cảm. Nhưng cả hai cùng giấu tình cảm của
mình, không dám thể hiện ra, vì thế Hàn Trạc Thần thay người yêu như
thay áo, còn An Dĩ Phong thì thậm chí còn không thèm nhìn phụ nữ nữa…”
Cô thấy cũng rất hợp tình hợp lý!
Cô ta nói tiếp: “Nhưng hai họ cũng không thể kìm nén được tình cảm, cứ lén lút ở bên nhau, rồi lại sợ bị người khác phát hiện. Để che tai mắt của
người khác, Hàn Trạc Thần tìm một cô gái cố định, An Dĩ Phong cũng làm
bộ như có tình ý với một cô gái… Nhưng thực tế, ai cũng thấy rõ như ban
ngày là Hàn Trạc Thần đối với cô gái đó rất hờ hững, lúc gần lúc xa, còn cô gái mà An Dĩ Phong theo đuổi thì lại càng nhạt nhoà, chẳng ai thấy
có tiến triển gì, chẳng qua cũng chỉ là khua môi múa mép thế thôi…”
Tư Đồ Thuần nghe cô ta nói suýt chút nữa thì hộc máu muốn ngay lập tức gọi điện cho An Dĩ Phong để hỏi: “Đây là vở kịch tình yêu xúc động lòng
người nào vậy?!”
Nhưng cô không thể gọi, chỉ có thể nhìn chằm
chằm vào tập hồ sơ cả buổi sáng, rồi cùng với mọi người tán chuyện cho
đến lúc nghỉ ăn trưa, buổi chiều lại cùng nhóm đặc công mới thảo luận về vấn đề sắp xếp công việc, bận bịu cho đến lúc hết giờ làm việc.
Vừa về đến nhà, cô liền khoá chặt cửa và gọi điện cho An Dĩ Phong.
An Dĩ Phong nhấc điện thoại, vẫn cái giọng đùa cợt với cô: “Em yêu, em “ra” từ khi nào vậy?”
“Ra?” Cô có “vào” cái gì đâu mà ra.
“Anh tưởng bố em không muốn cho em gặp anh nên đã dùng còng số 8 giam em ở nhà rồi.”
“Bây giờ là thời đại nào rồi, anh nghĩ em là Chúc Anh Đài à?”
“Cho dù em có là Chúc Anh Đài thì anh cũng sẽ không ngốc nghếch như Lương
Sơn Bá đâu, anh nhất định sẽ cứu em ra, cùng em trốn đến Philippines,
rồi mua hộ chiếu giả đi đến Thổ Nhĩ Kỳ, rồi sang Australia tìm một nơi
hoang vu không có ai để xây nhà ở…”
Cô cười rồi ngã xuống giường, tâm trạng buồn bực mấy ngày qua bỗng biến mất.
“Anh lên kế hoạch kỹ lưỡng nhỉ?”
“Đến tiền đi đường anh cũng chuẩn bị rồi, chỉ đợi em cầu cứu nữa thôi.”
“Việc chạy trốn bây giờ chưa gấp, trước tiên anh có thể nói cho em biết, anh
và Hàn Trạc Thần rốt cuộc là thế nào? Không phải là anh thay lòng đổi dạ đấy chứ?”
“Ồ, chuyện đó… chỉ là giang hồ đồn đại thôi, em yên tâm đi.”
“Em lại tưởng anh đói bụng vơ quàng.”
“Dù anh có đói bụng thì cũng không vơ quàng anh ấy! Dáng người quá chán, không có ngực cũng chẳng có eo thì có cảm xúc gì chứ…”
Cô đang bật cười thì bỗng nghe ở đầu máy bên kia một tiếng gầm lên: “An Dĩ Phong, chú đừng có bán rẻ anh thế. Dáng người chú thì đẹp lắm đấy? Chú
thử cởi quần áo ra xem nào…”
“Các anh đang ở cùng nhau à?”
“Dạo này chán quá, ở khách sạn uống rượu tâm sự cho qua ngày!”
Cô trở mình, lấy chiếc gối đặt lên ngực, nhẹ nhõm nói với hắn: “Ố! Giờ thì em đã hiểu lời thiên hạ đồn đại rồi.”
An Dĩ Phong chưa bao giờ thể hiện sự đau khổ trước mặt cô, nhưng cô hiểu
rằng, Hàn Trạc Thần ngày nào cũng bên hắn, chắc chắn là bởi những phiền
muộn gần đây cô mang đến. Hắn không nói, cô cũng chỉ có thể vờ như không nhìn ra. Nhưng cô không biết rằng, tin đồn này lan truyền còn bắt nguồn từ nỗi khổ tâm khác của An Dĩ Phong.
Chuyện bắt đầu từ khi Tư Đồ Thuần theo bố về nhà.
Khi biết gia thế của Tư Đồ Thuần, An Dĩ Phong mới cảm nhận sâu sắc câu nói: “Em không thể lấy anh.”
Một cô gái không cần danh phận, không cần hứa hẹn, bất chấp tất cả để được ở bên hắn, không biết cần bao nhiêu lòng dũng cảm, phải chịu đựng và dằn
vặt đến thế nào, vậy mà trước mặt hắn, cô luôn mỉm cười, chưa bao giờ
nói với hắn nỗi khổ trong lòng cô.
Tình cảm của cô đối với hắn
sâu đậm biết mấy. An Dĩ Phong càng nghĩ càng không thể chịu nổi, hắn
chạy nhanh đến hộp đêm để mượn rượu giải sầu.
Tên Tô thấy hắn cứ
uống hết chai này đến chai khác, không đành lòng để hắn tự huỷ hoại
mình, đành mạo hiểm ngồi bên cạnh hắn và khuyên nhủ: “Anh Phong, cái cô
cảnh sát đó cũng không hơn gì những cô gái khác. Anh việc gì phải dằn
vặt mình như vậy?”
“Ai nói là tao vì cô ta?”
Đám đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù không ai nói với ai câu nào nhưng vẻ mặt của
chúng cũng đủ cho hắn biết: Cả thế giới này đều biết!
Trong lòng An Dĩ Phong đang chất chứa những ưu sầu.
Hắn đặt chai rượu xuống, tóm lấy tên Tô.
“Mày có thấy là tao rất yêu Tư Đồ Thuần không?”
Tô gật đầu.
“Mày có cho rằng tao mượn rượu giải sầu là vì cô ta?”
“Không phải thế sao ạ?”
“Không phải!” Hắn quát to. “Tao là tội phạm, còn cô ta là cảnh sát, tao có thể thích cô ta được không? Tao chỉ chơi đùa cô ta thôi! Chúng mày nghe cho rõ đây, người tao yêu không phải là cô ta!”
Tất cả đều im lặng. Mặt ai cũng hiện rõ thực tế: Hắn đã say rồi.
“Chúng mày không tin?”
An Dĩ Phong đã ngà ngà say, đầu óc bắt đầu quay cuồng. Hắn làm rơi chai
rượu xuống đất. Lúc ánh mắt tò mò của mọi người đổ xô về phía hắn, hắn
đứng dậy nói: “Hôm nay tôi sẽ nói cho mọi người biết một sự thật, người
tôi thực sự yêu là… người kia!”
Căn phòng không quá rộng bỗng im
lặng như tờ sau tiếng gào to của hắn, ngay cả tiếng nhạc DJ cũng vụt
tắt. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trong đó có cả Hàn Trạc Thần vừa
chạy đến, hắn ngạc nhiên nhìn ngón tay An Dĩ Phong vẫn đang giơ lên giữa không trung.
An Dĩ Phong nhìn ngón tay mình, rõ ràng là hắn chỉ
về phía cô gái đang ngồi trên chiếc sofa đối diện, thế nào mà Hàn Trạc
Thần lại đứng chặn ngay đằng trước cô ta.
Hàn Trạc Thần phản ứng rất nhanh, liền tiến lên một bước đỡ An Dĩ Phong đang chuếnh choáng.
“Phong, chú say rồi, để anh đưa chú về nhà.”
“Em không say!” An Dĩ Phong vuốt mặt, đã sai thì cho sai luôn. “Người em yêu chính là anh, thì đã sao nào?”
“Đùa cái gì vậy?”
“Hàn Trạc Thần, anh nghe cho rõ đây, em theo đuổi Tư Đồ Thuần không phải vì
em thích cô ta mà là vì em muốn che giấu… đối với anh…”