Nụ Hôn Của Tù Nhân
Tác giả: Địch Túy Sơn
Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, lạnh lùng kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, HE.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
.:. 4.:.
Tôi là người của Adam.
Ngày hôm sau thức dậy cả nhà tù đều biết điều này.
Sự thay đổi trực tiếp nhất nó mang lại là khi tôi đi đâu đó ngoài phòng giam thì không còn ai tụ tập chặn lại sờ mó, hoặc dùng những lời nói đê tiện bỉ ổi mặc sức sỉ nhục tôi.
Bọn họ nhìn lén Adam với ánh mắt kiêng dè nhưng lại trừng tôi đầy hằn học, điệu bộ không cam lòng vì chưa xơi được miếng thịt đã bị cướp đi.
Tôi vờ như không thấy, cúi đầu đi theo sát Adam, gần như không rời anh ta dù chỉ một tấc.
Adam cũng không quan tâm tôi bám đuôi, tất nhiên đây là do anh ta ngầm đồng ý, khi ra sân bãi hóng gió thì anh ta sẽ ngồi trên bậc thang bảo tôi đọc thơ, tối về phòng giam anh ta cũng sẽ bảo đọc đến trước giờ ngủ mới dừng.
Dù khi đọc thơ anh ta cũng sẽ không nói chuyện với tôi mà đan hai tay ngồi trên ghế hoặc trên giường như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng khi tôi ngập ngừng dừng đọc tưởng anh ngủ thì anh ta sẽ mở mắt, không tiếng động giục tôi.
Tôi không dám đối mắt với anh ta, con ngươi nhạt màu như trống rỗng không chứa một thứ gì, vậy mà bị anh ta nhìn cái thôi cũng bị xuyên thấu tim.
Sau khi bám theo anh ta, từ miệng Chiêm Nhận tôi mới biết người nước ngoài tóc đỏ tên là Anthony, hắn vào tù mới quen Adam, cũng là một bố già trong nhà tù này.
Anthony và Chiêm Nhận ở cùng một phòng giam.
Vốn dĩ tôi không rành quan hệ giữa hai người họ, nhưng có một hôm tôi đến gần đó tìm họ thì thấy họ làm tình ở sau bụi cỏ, Anthony đè Chiêm Nhận lên vách tường sần sùi đút vào rút ra, mặt Chiêm Nhận đỏ gay, thở hổn hển cau mày chịu đựng.
Tôi ngây người, Chiêm Nhận có linh cảm lập tức nhìn sang đây, biểu cảm lúng túng, mày càng nhíu chặt.
Tôi hốt hoảng bỏ chạy, quay về cạnh Adam ngậm miệng không dám nói gì.
Lát sau họ sang đây, hiếm khi tôi nói chuyện ngượng ngùng với Chiêm Nhận, cúi đầu vê góc áo, hình như Anthony cũng biết nãy tôi nhìn thấy, sau khi huyên thiên gì đó y cười xấu xa đẩy mạnh tôi ngã lên người Adam.
Adam ngồi yên lặng cầm tập thơ đọc.
Tôi bất ngờ va vào người anh ta, đập vào phần vai cứng, ngay lập tức có một đôi tay dán vào lưng tôi, trong tích tắc tôi căng thẳng thì chúng đẩy tôi ra ngoài không hề nể tình.
Động tác nhanh gọn thuộc về sự bài xích theo bản năng.
Tôi ngã xuống đất, lòng bàn tay bị đất cát xước rách, Chiêm Nhận lật đật bước lại dìu tôi.
Ở gần nhau, tôi có thể ngửi thấy mùi tanh nồng trên người y.
Tôi được y đỡ dậy, đỏ mặt không dám nhìn y, nghe y thở dài xoa đầu tôi, hỏi.
"Em không sao chứ?"
Trong nhà tù to lớn này chỉ có Chiêm Nhận nói chuyện bằng tiếng Trung với tôi, ngôn ngữ chung mang đến cảm giác yên lòng không gì sánh bằng, vượt lên cả nỗi ngượng ngùng lúng túng.
Tôi không cầm lòng được ngẩng đầu nhìn y, nhỏ giọng trả lời.
"Em không sao ạ."
Y kéo cánh tay giấu sau lưng của tôi, cẩn thận thổi đất cát dính trên đó, nhíu mày nói.
"Chỗ anh có thuốc, ăn xong đi theo anh qua đó thoa thuốc."
Tôi luống cuống gật đầu, nhìn sang bên cạnh, Anthony còn đang hào hứng nói gì đó, tốc độ nói cực nhanh, vừa nói vừa dữ dằn trừng tôi.
Còn Adam cúi đầu tiếp tọc đọc tập thơ của mình, nhắm mắt làm ngơ.
Lát sau chúng tôi đi ăn, Anthony ôm vai Adam thầm thì với anh ta, tôi và Chiêm Nhận đi song song ở phía sau.
Chiêm Nhận nhìn đằng trước xong hạ thấp giọng hỏi.
"Em đã lên giường với cậu ta chưa?"
Câu hỏi trắng trợn thế này làm tôi đỏ mặt, lắp bắp nói vội.
"Không, không có!"
Nói xong tôi lầm bầm bổ sung.
"Anh ta chỉ bảo em đọc thơ, không làm những chuyện khác."
Chiêm Nhận nghe xong gật dù, nói là nằm trong suy đoán của y.
"Thấy được, nhưng em cũng biết ở nơi thế này thì khó mà tránh khỏi làm chuyện ấy chứ?"
Tôi căn môi, cúi đầu nói ấp úng.
"Nhưng, nhưng anh ta không nói muốn..."
Giọng Chiêm Nhận trầm xuống, nghiêm túc cứ như một vị cảnh sát nhân dân thận trọng, dạy tôi cách sinh tồn tốt hơn tại nơi ngục giam nằm trên đảo không được pháp luật ràng giữ này.
"Đây không phải chuyện tốt, Sài Gia. Cậu ấy không chạm vào em tức là cậu ấy không có lòng thương tiếc gì với em, bất kể lúc nào cũng có thể vứt bỏ em. Vứt bỏ, em hiểu ý nghĩa của nó không?"
Tôi chợt dừng bước, nhìn y sợ hãi, vô thức nắm tay y cầu cứu.
"Vậy phải làm sao đây, em không muốn, em không muốn về khu D, làm sao đây...?"
Tôi nghĩ đến khu D ngập ngụa bẩn thỉu và tạp nham tăm tối, vô số đôi bàn tay thò ra từ bốn phương tám hướng sờ soạng, đẩy tôi xuống đất không thể động đậy, tiếng cười đê hèn ghê tởm và những tiếng mắng chửi đầy phấn khích nghe không hiểu hòa quyện lại, tôi dốc toàn lực giãy giụa nhưng vẫn bị họ đè dưới chân.
Từng được ngủ trong chăn ấm sạch sẽ, từng được ngâm mình trong nước ấm ẩm ướt, tôi đang ở thiên đường thì sao có thể muốn quay trở về địa ngục chứ?
Chiêm Nhận bị tôi dọa, y vội nắm tay tôi vừa lau nước mắt cho tôi vừa động viên.
"Em đừng khóc."
Y nói tôi mới biết mình khóc, người đi phía trước nghe thì ngoái đầu, Anthony đen mặt khi thấy động tác thân mật giữa Chiêm Nhận và tôi, nổi giận nói gì đó với y.
Chiêm Nhận không cam lòng yếu thế đáp lại, nắm tay tôi không buông, tay y có nhiều vết chai sần, thô mà ấm.
Tôi nắm chặt tay y, thấy Anthony hùng hổ bước tới đây tôi cuống quýt trốn sau Chiêm Nhận, bất lực nhìn họ.
Adam cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua đây, anh ta thấy tôi rơi nước mắt thì thoáng nhíu mày, giống như chỉ là ảo giác.
Hình như anh ta hối Anthony, Anthony hung hăng liếc xéo tôi, kéo Chiêm Nhận đi lên trước.
Tôi bị bỏ lại ở đằng sau nhìn họ đi phía trước, cuống cuồng chạy chầm chậm đuổi theo, vừa lau qua loa nước mắt vừa bước từng bước rập khuôn theo sau Adam.
(Truyện chỉ đăng ở w/o.r/d.p/r.e/s.s và w/a.t/t.p/a.d kuroneko3026)
Ăn trưa xong Chiêm Nhận dẫn tôi về phòng giam thoa thuốc, thoa một lớp lên tay và trán sau đó dán băng cá nhân cho tôi.
Bây giờ Anthony vẫn chưa về, không biết chạy đi đâu, tôi ngồi đó để Chiêm Nhận thoa cho mình, lặng lẽ quan sát phòng giam của họ, y hệt Adam nhưng bừa bộn hơn, cũng có nhân khí hơn.
Chiêm Nhận xoay người tính bỏ thuốc lại chỗ cũ nhưng hơi phân vân, lục lọi gì đó trong ngăn kéo xong nhét vào tay tôi.
"Em cầm thuốc này đi, bị ngã bị đánh bầm máu gì thoa một lớp là có tác dụng ngay, cái này em cũng cầm luôn đi, biết nó là gì không?"
Tôi nhìn chuỗi tiếng Anh trên đó, đọc chú thích xong suýt ném nó đi như đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Song tôi vẫn nắm siết nó, vỏ ngoài cứng cấn đau tay, tôi cúi đầu nói.
"Em biết."
Trong tù đáng lẽ không thể mang theo đồ vật nào từ bên ngoài, nhưng ở đây tồn tại giao dịch tù nhân như một chế độ vốn có, luôn có một số người nghĩ mọi biện pháp nhờ vả quản ngục mang đồ từ ngoài vào, đôi khi là thuốc, chocolate, rượu, đôi khi là gel bôi trơn, bao cao su hoặc những thứ giải trí khác.
Tối hôm mới đến khu D, tôi chứng kiến tận mắt người trong phòng giam đối diện chơi chết một tù nhân mới, vì không có gel bôi trơn cộng với gã tù nhân tàn bạo không có kiên nhẫn, chỉ xem tù nhân mới như một món đồ chơi để phát tiết.
Suốt cả đêm tôi run lẩy bẩy bịt tai lại mà vẫn có thể nghe thấy âm thanh tuyệt vọng thê thảm của tù nhân mới kia.
Nửa đêm về sáng người đó chết, quản ngục kéo thi thể của cậu ta ra ngoài, giam kẻ thực hiện hành vi tàn bạo lại, chỉ mấy tiếng sau gã được thả ra như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chuyện thế này là tình huống bình thường ở khu D, mỗi ngày đều có người bị giày vò đến chết, đặc biệt là những người nhu nhược và đẹp mắt.
Khi bị bọn chúng bao vây tôi phản kháng như phát rồ phát dại vì không muốn chết như thế kia, chúng có vẻ bị tôi dọa sợ, nhưng tôi nghe hiểu chúng nói một cách khinh thường rằng đợi xem đến bao giờ tôi mới sáng mắt, chúng đợi tôi nhận thua rồi khuất phục dưới sự làm nhục của chúng.
So với đám thối nát suy đồ ở khu D thì Adam quả là lựa chọn không thể tốt hơn.
Chiêm Nhận thấy tôi không lên tiếng thì thở dài, nói tiếp.
"Anh không thể bảo vệ em, em phải dốc hết sức thôi. Xưa nay Adam không cho phép ai sống cùng nên không biết chừng em đặc biệt với cậu ấy, dù phải dùng mọi cách cũng phải khiến cậu ấy không thể bỏ rơi em, biết chưa?"
Y nhấn mạnh câu cuối, nghe như chuyện sống còn.
Đúng là vậy, trở thành người Adam không thể bỏ rơi thì tôi vẫn sẽ nhận được sự che chở, sống tiếp ở khu A.
Còn bị anh ta chán ghét thì sẽ là hậu quả tôi không kham nổi.
Tôi run cầm cập không thể ngừng, nhìn chằm chặp tuýp bôi trơn trong tay, chua mắt không chịu được, như bị rớt xuống hầm băng, đờ đẫn lẩm bẩm.
"Em biết, em biết."
Tôi biết mình nên làm gì.
Hết 04.