Trong khoảng cách gần hơn có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt anh ta trong bóng tối, con ngươi nhạt màu lẳng lặng nhìn tôi, sắc mặt hờ hững nhưng cơ thể lại nóng như lửa.
Tôi hoảng sợ nhìn anh ta, mơ hồ linh cảm được anh ta sắp làm gì đó, tự véo lòng bàn tay mình, nhỏ giọng cầu xin.
“Có thể nhẹ nhàng không... Xin anh đấy.”
Anh ta cau mày, trong giọng nói có vẻ bối rối.
“What are you saying (Em đang nói gì)?”
Tôi cuống quá nên nói bằng tiếng Trung, sau khi nhận ra mới lặp lại bằng tiếng Anh, cúi đầu không dám nhìn đối phương, cũng không đợi được câu trả lời từ đối phương.
Bàn tay vịn bên hông lần vào trong vạt áo như lưỡi rắn liếm từng chút một sống lưng tôi, tôi run lẩy bẩy tựa chiếc lá rụng trong gió, cúi đầu cắn môi.
Đồng phục màu cam của tù nhân bị vạch ra, anh ta đè tôi xuống giường, cúi đầu hôn.
Động tác chầm chậm dịu dàng, khác biệt với lần đầu tiên chiếm đoạt chẳng khác gì lăng trì, hơi thở đối phương dần chiếm giữ hô hấp của tôi, tôi cứng ngắc người không dám nhúc nhích, bị đầu lưỡi đối phương liếm cũng không thể đáp lại.
Chuyện này lúng túng muốn chết, không ngờ nụ hôn đầu cũng bị anh ta cướp mất.
Anh ta là tù nhân bị phán chung thân, cũng là đồng tính xâm phạm tôi.
Tôi nhắm mắt rơi nước mắt, cảm nhận bàn tay đó cởi luôn quần tù nhân, tách chân mình ra, ngón tay thuôn dài men theo kẽ mông đút vào nơi khó nói, nó dính chất lỏng trơn trơn.
Là gel bôi trơn, chắc Anthony cho anh ta.
Nhưng cũng không giảm được phần nào căng thẳng trong tôi, vì lần trước cũng dùng nhưng chẳng có tác dụng khỉ gì, dù bôi trơn thế nào chăng nữa thì gậy th*t to dài của Adam đút vào nơi nhỏ hẹp của tôi cũng sẽ xé rách tôi.
Tôi run bần bật chuẩn bị sẵn tâm lý Adam sẽ đút vào ngay nhưng đối phương lại bỏ thời gian bôi trơn rất lâu, cẩn thận đến nỗi tần suất run rẩy cũng chậm lại, hơi thả lỏng nỗi khiếp đảm trong lòng sau một thời gian căng thẳng, cuối cùng anh ta mới cắm vào.
Trong khoảnh khắc bị xâm nhập tôi cắn chặt hàm răng, người căng cứng.
Adam chôn ở lồng ngực liếm đầu v* tôi, tôi không biết bộ ngực phẳng lì của mình có gì đáng để thưởng thức. Hành động của Adam còn khá trúc trắc, nhưng khi hàm răng cọ qua đầu v* cũng có thể khiến tôi run bắn, hận không thể co người lại đẩy anh ta ra.
Adam nhận ra sự chống cự thì ngước nhìn tôi, vươn tay bóp mặt tôi không cho tôi cắn răng, nói.
“Relax (Thả lỏng nào).”
Tôi kìm chế không được cơ thể căng cứng, nhìn anh ta mà mơ hồ không thấy rõ được gì, chỉ cảm nhận có hơi thở nặng nề phả xuống mặt mình, như một chiếc lưới bao trùm toàn thân.
Răng va cầm cập, bàn tay bóp mặt tôi chuyển thành khẩy đuôi tóc rồi nâng gáy tôi lên, ngửa cổ đón nhận nụ hôn của anh ta.
gậy th*t đâm vào từ từ xé rách tôi, mọi tiếng khóc nấc và thở dốc đều bị anh ta nuốt vào trong nụ hôn.
Tôi ngất đi, không biết lúc sau Adam làm gì mà cũng mất đi quyền kiểm soát cơ thể, tôi cũng thà rằng bản thân hôn mê lúc đó còn hơn.
Đối phương tiến vào kinh mạch hung ác nghiền nát thịt non trong cơ thể thành hình dạng có thể nhìn thấy, dương v*t to dài lấp kín cơ thể tôi, tiếng va chạm bạch bạch bạch và tiếng nước nhóp nhép sau khi làm được một lúc chui hết vào tai tôi.
Tôi hận anh ta im thin thít, tức anh ta muốn làm mình xấu hổ trong vô hình, mà cũng hổ thẹn không thể đối mặt với một bản thân như này.
Trong tăm tối nụ hôn của Adam rơi xuống mặt tôi, anh ta lên tiếng hỏi.
“Why are you crying (Sao em khóc)?”
Tôi nhắm mắt không nói, nước mắt vẫn rơi không dứt.
Sau một hồi im lặng Adam không hỏi nữa, vòng tay ôm tôi từ phía sau, bị anh ta bế lên ôm trọn gần như rời khỏi mặt giường, hai cơ thể dán sát nhau, chỉ có thể hoảng hốt ôm đối phương, bám vào tấm lưng cường tráng của Adam, móng tay run run để lại vết cào.
Trong người ướt nhẹp, anh ta đã bắn một lần vào trong, trong giây khắc bị chất lỏng nóng hầm hập lấp kín tôi chẳng khác nào bị đóng dấu không thể rửa trôi, cứ thế run lẩy bẩy, cảm tưởng từ trong ra ngoài đều bẩn thỉu.
Anh ta vén mớ tóc trán bết cho tôi, vuốt khẽ mí mắt ướt nhòe của tôi, tôi không mở mắt nổi, nức nở.
“Don't cry (Đừng khóc).”
Hình như giọng nói lạnh lùng khang khác với trước đó, nhưng tôi không bận tâm.
Bụng trướng xót rót đầy tinh dịch của Adam, ban đầu Adam mặt đối mặt phủ lên người tôi, kế tiếp lật người tôi lại, nện từ phía sau.
Tôi bất lực bấu ga trải giường, vùi vào khuỷu tay mình chịu đựng tiết tấu đóng cọc của anh ta, nghe tiếng thở dốc của đối phương treo ở bên tai, vừa trầm khàn vừa gợi cảm như thể giữa ban ngày lạnh lẽo tàn ác, cuối cùng anh ta cũng biểu lộ thất tình lục dục của nhân loại, có dục vọng cũng có khát cầu.
Trong lúc nhấp nhô tôi quơ quào tay để giữ thăng bằng, vô tình chạm vào vật cứng nào đó, nó rớt bộp xuống đất.
Tôi thừ người một lúc mới đoán có lẽ là cuốn sách anh ta kê dưới gối.
Đó là bảo bối của anh ta, tôi phát hoảng, luôn miệng nói “Sorry” xong cuống cuồng với tay tới cuốn sách bị rớt nhưng anh ta nhanh tay hơn nhặt nó lên, cơ thể nặng trịch dán sát lưng tôi, lúc nói hơi thở ấm áp phả sau gáy, tôi tê rần da đầu.
Anh ta nói với ngữ điệu như mọi ngày.
“Never mind (Không sao đâu).”
Tôi cảm giác như bị véo sâu 7 tấc, người sắp ngã xuống giường, Adam bỏ sách sang chỗ khác rồi kéo tôi lại, dương v*t lọt ra ngoài lại cắm lút cán, thúc tôi buột miệng rên, vội vã cúi đầu vùi vào khuỷu tay, cắn nghiến mu bàn tay mình.
Máu ứa ra từ dấu răng chừng như có thể xoa dịu phần nào đau đớn trên người, tôi ngơ ngẩn giống như rơi vào tầng mộng cảnh khác.
Nhưng ngay sau đó Adam cầm tay tôi đè sang bên cạnh, không nói gì nhưng tỏ vẻ mình không đồng ý.
Tôi hết cách, đành cắn góc chiếc gối gắng sức kìm chế âm thanh ngắt quãng thốt ra, ngay cả tôi cũng nghe được âm thanh của mình, yếu đuối, bất lực, còn có sự ngòn ngọt không dám thừa nhận.
Đúng là quá dâm đãng. Đọc thêm nhiều truyện ở { ТгumTruуe Л. vИ }
Lúc sau tôi ngất đi, nhưng nỗi đau lần này không kinh khủng như lần trước, có lẽ tôi kiệt sức, không thể chịu nổi anh ta đòi hỏi trong thời gian dài.
Hôm sau thức dậy tôi ỉu xìu, không thấy Adam đâu, Chiêm Nhận lại đến thăm.
Tôi nhờ y lấy giúp sô cô la đặt cạnh gối ở giường trên xuống, bẻ một mẩu màu trắng ngậm trong miệng, y nhìn tôi, trò chuyện một hồi thì rời đi, không hỏi nhiều mà cũng không dặn dò nữa.
Với tôi thì nó là một chuyện tốt, chúng tôi đều hiểu mà.
Hết 07.