Nụ Hôn Cuồng Nhiệt

Chương 10: Chương 10: Vĩ thanh




Thân thể xích lõa của Dương Thanh Thanh nằm gọn trong lòng Lâm Ngạn Lương, hai người đều thỏa mãn thở dài.

“Ngạn Lương, nếu có một ngày anh không yêu em, anh phải nói cho em biết ngay nhé!”

Dương Thanh Thanh đặt tay lên bàn tay không ngừng qua lại vỗ về chơi đùa trên ngực cô.

“Em đang nói bậy bạ gì đó? Không có ngày đó”

Lâm Ngạn Lương hơi nhíu nhíu mày, loại giả thiết không có thật này khiến anh rất phản cảm. Anh yêu cô như vậy, lẽ nào cô chưa thể an tâm sao?

“Thanh Thanh, anh yêu em như vậy, muốn anh chứng minh trái tim anh như nào để em tin đây?”

“Anh không cần chứng minh, em có thể cảm nhận được”

Dương Thanh Thanh chậm rãi trở mình, mặt đối mặt nhìn Lâm Ngạn Lương.

“Em chỉ nói “chẳng may”. Chẳng may thực sự có một ngày như vậy, anh nhất định phải nói cho em biết đó”

“Ngu ngốc, anh nói không có ngày đó”

“Người ta chỉ nói nếu thôi!”

“Không có nếu. Từ ngày chúng ta kết hôn đã không có -- không! Kể từ khi anh nhìn thấy em, em chính là bầu trời của anh, anh là của em. Cả đời này anh sẽ yêu em như vậy, coi trọng em như vậy”

Lâm Ngạn Lương nghi hoặc nhìn Dương Thanh Thanh, đang tốt lành vì sao cô lại nói đến vấn đề “nếu” nhàm chán này?

“Thanh Thanh, em vẫn đang trách anh mấy ngày nay bận rộn không cẩn thận xem nhẹ cảm thụ của em sao?”

Bởi vì em họ tới chơi và công việc của công ty anh thật sự rất mệt mỏi, sau khi về nhà đương nhiên không có cách nào trấn an vợ mới cưới của mình.

“Không phải! Anh làm việc vất vả như thế, trở về sẽ mệt mỏi là chuyện bình thường, em không có ý trách anh!”

Thật ra Dương Thanh Thanh lo lắng địa vị thấp kém của mình ở Lâm gia.

Một cửa của mẹ chồng bởi vì cô mang thai, xem ra là chậm rãi giải trừ báo động.

Nhưng nhớ tới lời nói và ánh mắt ác độc của Lâm Quý Anh ngày đó, cô thật sự rất sợ hãi.

Bây giờ cô làm nũng nói ra vấn đề này, chính là muốn thỏa mãn một chút cảm giác vô cùng bất an của mình mà thôi.

Phụ nữ luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn mà!

“Anh thật sự cảm thấy có lỗi với em, về sau tuyệt đối sẽ không như vậy. Để em ở nhà một mình, em nhất định buồn lắm phải không?”

“Thật ra… Cũng không sao! Em có thể nhân cơ hội này học tập một ít chuyện làm vợ, làm dâu…”

“Nếu em ở nhà không thoải mái, không quen, chúng ta có thể lập tức về khu nhà của anh. Điểm này trước đây anh đã nói qua với em. Tuy rằng thái độ của mẹ với em đã cải biến, em đừng miễn cưỡng bản thân nhất định phải ở ngôi nhà này”

“Chúng ta bây giờ ở nhà này được rồi! Em không có ý muốn rời đi. Em chỉ là... Chỉ là...”

“Em chỉ là làm sao? Có cái gì muốn nói em phải nói ra anh mới có thể biết, chúng ta mới có thể tìm ra phương pháp giải quyết”

Lâm Ngạn Lương yêu thương nắm tay vợ.

“Ngạn Lương, anh biết không? Khi một người đang sống hạnh phúc sẽ rất sợ hãi ngay sau đó sẽ bị cướp đi toàn bộ...”

Tựa trước kia cô có một gia đình mỹ mãn, hiện tại lại cách biệt âm dương với mẹ và em trai em gái.

“Đứa ngốc! Anh đảm bảo sẽ làm anh hạnh phúc cả đời, lời nói của anh chính là cam đoan, anh sẽ yêu em cả đời”

Lâm Ngạn Lương càng ôm cô chặt hơn. Cô gái luôn làm anh lo lắng, phiền não, là người anh yêu nhất cuộc đời này.

“Ngạn Lương, em muốn chính là hạnh phúc thật sự, có thể chia sẻ mọi hỉ nộ ái ố cùng nhau, chúng ta có thể làm được, đúng không?” Dương Thanh Thanh thấp giọng nói.

“Anh cam đoan, chúng ta nhất định làm được”

Mang đầy ngập tình yêu cùng nhiệt thành, Lâm Ngạn Lương lại cúi hôn xuống, hôn bờ môi ngọt ngào đến mê người của vợ yêu.

*****

Sau khi chuyện Dương Thanh Thanh qua đi, Lâm Lan Anh suy nghĩ thay cho cháu mình, lệnh cho bà Từ mỗi phút mỗi giây đều phải nhìn chằm chằm Dương Thanh Thanh, sợ cô chẳng may bị thương.

Ngoại trừ ngẫu nhiên thân thiết hỏi Dương Thanh Thanh có uống thuốc bổ đúng giờ hay không Lâm Lan Anh lại khôi phục thói quen chơi mạt chược qua ngày, ba ngày thì có hai ngày chạy ra ngoài, bình thường Dương Thanh Thanh nghỉ ngơi có đôi khi ngay cả bóng người mẹ chồng cũng không thấy được.

Trong lòng có cục tức, Lâm Quý Anh rõ ràng cũng học dì, cả ngày đều chạy ra ngoài, ngay cả cơ Dương Thanh Thanh hội kéo quan hệ gần gũi với cô ta không có.

Lâm gia khôi phục lại trạng thái như ngày tân hôn, ngoại trừ buổi tối Lâm Ngạn Lương tan tầm về nhà ra, người Dương Thanh Thanh thường xuyên thân cận nhất chính là bà Từ.

“Thiếu phu nhân, bát canh bổ này phu nhân tự tay hầm cho cháu, cháu uống khi còn nóng đi!”

Bởi vì thân thể suy yếu mà Dương Thanh Thanh bị lọt vào thế công của bà Từ.

“Mẹ đã về rồi sao?”

“Đúng vậy! Rạng sáng 5 giờ vào cửa, sáng sớm đã hầm canh bổ này, nói là để cháu uống”

Bà Từ bưng bát nóng hầm hập để lên bàn, giục Dương Thanh Thanh mau uống hết đi.

“Cám ơn bác, bác Từ. Bác vất vả quá, sáng sớm đã phải dậy hỗ trợ...”

“Đừng lo! Dù sao buổi trưa bác cũng ngủ bù lại. Thiếu phu nhân gần đây thân thể thế nào? Có nôn oẹ nghiêm trọng lắm không?”

“Không sao, còn có thể chịu được. Mẹ về phòng ngủ rồi sao?” Dương Thanh Thanh sờ mũi, một hơi uống hết bát canh bổ đậm hương vị thuốc đông y vào trong bụng.

“Đúng vậy! Nghe nói là liên tục đánh mạt chược hơn mười bốn tiếng đó!”

“Wow! Mẹ lợi hại quá! Liên tục đánh hơn mười bốn tiếng? Không biến thành mắt gấu mèo mới là lạ”

Dương Thanh Thanh chậc chậc lấy làm kỳ lạ. Cô thật sự rất bội phục mẹ chồng có thể chơi mạt chược lâu như vậy.

“Đúng rồi, bác từ, hôm nay bác có thể dạy cháu làm mấy món ăn không? Món thịt kho tàu lần trước đã là sở trường của cháu, lần này cháu muốn học làm món khác”

“Được! Không thành vấn đề. Ưm! Để bác nghĩ, thiếu gia còn thích ăn cái gì nhỉ?” Bà Từ ôm đầu suy tư. “Đúng rồi, thiếu gia thích ăn bánh củ cải. Lần này bác Từ dạy cháu làm bánh củ cải kiểu Quảng Đông được không?”

“Được, vậy học bánh củ cải kiểu Quảng Đông” Dương Thanh Thanh vừa nghe đã vui vẻ vô cùng.

“Chờ học hết món thiếu gia thích ăn, bác sẽ tìm cơ hội cho cháu bộc lộ tài năng, làm cho thiếu gia chấn động lớn nhé!”

Bà Từ dọn bát canh, vào bếp đi chuẩn bị tài liệu. “Có thể lấy được người vợ hiền như thiếu phu nhân thật sự là phúc lớn của thiếu gia! Bây giờ lại sắp có tiểu thiếu gia sắp sinh, Lâm gia thật là song hỷ lâm môn!”

Dương Thanh Thanh mỉm cười vào bếp sau bà Từ. “Bác Từ, bác thật sự rất khéo nói, khó trách Ngạn Lương nể trọng bác như vậy”

Hai người càng ngày càng thân quen, cứ thế đứng trong bếp thảo luận về nấu nướng.

*****

Đây tuy rằng không giống sự ngọt ngào ấm áp trong mộng tưởng của Dương Thanh Thanh, cuộc sống gia đình hoà thuận vui vẻ, nhưng chỉ cần có chồng yêu đã là hạnh phúc của cô rồi.

Vuốt ve sinh mệnh nhỏ khỏe mạnh lớn dần trong bụng, Dương Thanh Thanh vừa lòng nhìn thành phẩm hôm nay mới học được – bánh củ cải kiểu Quảng Đông cháy xém mất một nửa, lo lắng nhìn đồng hồ treo tường chờ đợi Lâm Ngạn Lương tan tầm trở về.

Đợi mãi mới nghe thấy tiếng xe quen thuộc, Dương Thanh Thanh chờ không kịp Lâm Ngạn Lương vào cửa liền bưng khay bánh chạy ra ngoài.

“Anh yêu, tối nay có bánh củ cải anh thích ăn nhất đó!”

Cuộc sống như vậy, thật sự rất hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.