Nụ Hôn Gardenia

Chương 28: Chương 28: Ác Cảm Của Người Nô Lệ




Sau bữa sáng, cậu đến phòng của Thiếu gia và đợi anh ấy. Anh ấy ra lệnh cho người giúp việc bên ngoài mở cửa cho anh, và cậu đã có thể nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Thiếu gia trước mắt. Anh ấy mặc một chiếc áo dài mỏng màu trắng với một chiếc đai bạc quấn quanh eo. Chiếc áo dài giấu bên trong quần chẽn và tất trắng để che chan cho anh ấy. Cậu nghe những người giúp việc kể lại rằng Thiếu gia bị một căn bệnh khiến anh ấy không thể ở dưới ánh nắng mặt trời và không thể chịu nóng quá lâu.

Bộ quần áo mỏng manh này với anh ấy trông rất tiện lợi, nhưng với cậu, nó mang đến cảm giác không thoải mái.

'Anh ấy thực sự quá đẹp khi mặc chúng.'

Ngay khi cậu bắt đầu kinh ngạc trước vẻ ngoài của anh ấy, ánh mắt của Thiếu gia chuyển từ thờ ơ sang không hài lòng khi nhìn thấy cậu. Cậu không rõ tại sao anh ấy lại ghét cậu đến vậy. Đôi khi, anh ấy tốt bụng và gần như mỉm cười với cậu, nhưng những lần khác, ánh nhìn của anh ấy gần giống Nữ công tước khiến cậu thót tim.

'Có lẽ tôi cần tâng bốc anh ta nhiều hơn, cho đến khi anh ta quên ý định loại bỏ tôi.' Cậu nghĩ.

Cậu chuẩn bị tinh thần để chống lại cái nhìn trừng trừng của Thiếu gia và thể hiện một biểu cảm thiện chí, khao khát giống như một người phụ nữ nhìn thấy anh người yêu của cô ta, hoặc một linh mục khi nhìn thấy một vị thần của anh ta. Cậu sẽ làm điều này cho đến khi ánh mắt của anh ấy dịu đi, nhưng vẫn không nên nói gì.

Cậu hành động như thể cậu đã thoát ra khỏi trí tưởng tượng của mình và ngay lập tức cúi đầu xuống. Cậu giữ trạng thái này một lúc và nói: “Tôi đang đợi lệnh của Thiếu gia.”

“Hãy theo ta.” Thiếu gia nói. Mặc dù anh ấy có vẻ lạnh lùng như thường lệ, nhưng cậu có thể thấy dấu vết của nụ cười còn đọng trên khuôn mặt anh ấy.

Cậu đi theo anh và tiếp tục thực hiện nhiệm vụ trước đây của mình lúc trước khi bị trừng phạt. Cậu đợi ở hành lang trong khi Thiếu gia ăn sáng với Nữ công tước. Trong lòng cậu đã nghĩ Nữ công tước sẽ nói về việc loại bỏ mình, và đó là sự thật. Bà ấy bắt đầu nói về nô lệ.

“Con trai yêu quý của mẹ, mẹ nhớ rằng con đã hỏi ý kiến về những nô lệ không sử dụng được ở quanh vùng đất Dirlog. Họ vốn là những nô lệ bình thường làm khai thác gỗ, nhưng có một dịch bệnh kỳ lạ xung quanh vùng Dirlog khiến họ yếu đi, giờ họ đã trở nên vô dụng rồi.” Nữ công tước nói. Cậu nghe thấy tiếng dao và nĩa được đặt xuongs, sau đó bà ấy tiếp tục nói: “Mẹ của con là người hay quên. Mẹ muốn hỏi con một lần nữa, chúng ta nên làm gì với họ?”

Thiếu gia dừng lại, rồi nói: “Hãy loại bỏ những người già yếu, họ chỉ tạo gánh nặng cho việc cung cấp lương thực. Nếu một đứa trẻ nô lệ cũng trông yếu ớt, cũng hãy loại bỏ nó. Nếu một người phụ nữ không thể làm việc nặng nhọc, hãy loại bỏ cô ta trừ khi chồng cô ta muốn làm cả phần việc của hai vợ chồng họ.

“Ôi, hình như hơi vô nhân đạo, con trai yêu quý ạ.” Nữ công tước nói với một phản ứng giả tạo. Thay vì ngạc nhiên, nó tương tự như một lời chế nhạo.

“Từ đầu họ đâu phải con người, con không thấy bất công trong đó.” Thiếu gia trả lời. Giọng điệu của anh ta chắc chắn không có gánh nặng. Cậu cười chua chát.

'Ôi, thiếu gia, tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ nói như vậy, nhưng nó vẫn khiến lòng tôi đau đớn.'

Nữ công tước cười khúc khích trong bầu không khí đầy sợ hãi: “Hãy nhớ rằng, trở thành một người cai trị tốt, con phải đối xử bình đẳng với nô lệ. Không thể hiện thái độ khinh thường hay thiên vị đối với một nô lệ nào đó theo cách không cần thiết.”

“Đó là lẽ tự nhiên.” Thiếu gia nói.

“Tốt, mẹ mong đợi sự thể hiện tốt nhất của con.”

Cậu nghiến răng, Cậu biết câu trả lời của anh ta sẽ tương tự như vậy, nhưng cậu vẫn không thể chôn vùi ấn tượng ban đầu của mình về Thiếu gia. Nụ cười nhân hậu và đôi mắt sáng ngời, khiến cậu mê mẩn, giọng điệu nhẹ nhàng của anh ấy lần đầu tiên khi nói chuyện với cậu, cảm giác giờ không còn thật nữa.

'Thật là viển vông, hãy nhìn anh ta, một chúa trẻ đáng khinh, kẻ thậm chí còn không coi con người là con người. Tỉnh lại đi, Ramuja.'

Cậu tát vào má mình để che đi cảm giác rối ren này. Đây không phải lúc mơ tưởng. Thiếu gia cũng đáng khinh bỉ, chỉ là chưa đến lúc anh ta loại bỏ cậu.

Miễn là anh ta không thẳng tay như Nữ công tước. Cậu có thể làm anh ta quên đi ý định loại bỏ cậu.

Khi cậu đang cân nhắc về việc đó, Thiếu gia đã ăn sáng xong và cậu theo anh ấy đến lớp như thường lệ. Cậu đứng bên ngoài lớp học cho đến khi Thiếu gia kết thúc lớp học của mình. Họ đến phòng anh ấy và giữ im lặng hàng giờ trong khi anh ấy đang đọc sách trên ban công, rồi anh ấy nhận ra điều gì đó.

“Cậu, lại đây.” Thiếu gia cuối cùng cũng gọi cậu. Cậu đến gần anh ấy và nói: “Thiếu gia có điều gì sai bảo tôi không?”

“Tại sao từ hôm qua đến giờ cậu vẫn mặc một bộ quần áo như vậy?” anh ấy hỏi.

Cậu kinh ngạc khi anh ấy lại nhận ra điều tầm thường như vậy từ một người nô lệ. Nhưng sau đó, cậu nhận ra rằng anh ấy có thể cố gắng tìm ra bất kỳ sai sót nào để lấy cớ trừng phạt cậu một lần nữa.

“Tôi thật ngu ngốc, tôi lại quên thay quần áo.”

Thiếu gia cười khúc khích, giọng điệu của anh ta, biểu hiện của anh ta giống với Nữ công tước: “ Thật khó chịu, ta sẽ không cho phép cậu đi cùng ta nếu cậu cứ quên những chuyện như vậy. Cậu không nhớ sao? Ta ghét sự bẩn thỉu.”

Cậu muốn đấm vào mặt anh ta ngay vì sự xúc phạm đó. Nhưng cậu chỉ là một nô lệ, ở dưới cái đáy của xã hội. Cậu không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo: “Thứ lỗi cho sự ngu ngốc của tôi, Thiếu gia. Tôi sẽ rút lui ngay và đi thay quần áo.”

“Tốt. Ngày mai vẫn hãy đi theo ta.”

“Vâng, tối sẽ rời đi ngay bây giờ.”

Khi rời khỏi phòng của Thiếu gia, cậu nhìn thấy dấu vết nụ cười trên khuôn mặt anh ấy, Nhưng cậu không cảm thấy gì khác ngoài sự chế nhạo.

'Ngài đang mỉm cười vì ngài có ý tưởng để đùa giỡn với tôi? Thiếu gia, ngài đúng là đáng khinh.'

'Tôi từng nghĩ ngài sẽ giúp tôi thoát khỏi địa ngục này. Hóa ra ngài chỉ là một người khác trong cái hố bùn này.'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.