“Thay vì tung ra những lời tâng bốc vô nghĩa, cậu nên đi theo ta.” Aster nói. Anh ấy đi trước và nghe thấy tiếng bước chân của người hầu phía sau, lặng lẽ theo anh dạo quanh khu vườn.
Họ bước đi trong im lặng cho đến khi đến gần trung tâm khu vườn. Mặt trời mọc, chiếu sáng những bông hoa rực rỡ, tạo nên những ánh vàng lung linh. Aster chắm chú ngắm những bông hoa. Một nụ cười nở trên môi, anh cúi người và vuốt ve một cây dã yên thảo trắng.
Aster nói: “Khu vườn thật đẹp khi mặt trời mọc. Những bông hoa lung linh với sắc vàng ấm áp và hơi ấm của mặt trời mà ta có thể cảm nhận được. Giá như mặt trời không làm tổn thương ta“. Anh luôn nói câu này bất cứ khi nào mặt trời mọc. Vì không ai có thể nghe thấy giọng nói của anh, anh bất giác thốt lên. Anh mong đợi không có câu trả lời, nhưng có một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Tôi thích ánh vàng lấp lánh rải rác trên mái tóc ngài. Trông ngài thật thanh tú, thưa ngài.” Câu trả lời bất ngờ của người hầu nhẹ nhàng mà nghiêm túc. Aster đã rất ngạc nhiên.
Aster lập tức quay lại, mặt đỏ như quả cà chua chín nhưng vẫn trừng mắt nhìn người hầu của mình. Anh ấy cảm thấy xấu hổ vì quên mất sự hiện diện của người hầu mới, trong giây lát anh đã thốt lên và không hề lo lắng. Nhưng câu trả lời của người hầu bằng cách nào đó khiến anh cảm thấy xấu hổ hơn nữa.
“Cậu nói gì?” Aster hỏi, trong khi anh có vẻ bình tĩnh, một mầm mống thù địch giường như gieo vào trong lời nói của anh ấy. Tinh tế, mềm mại, đẹp đẽ, những lời nói vô lương tâm như vậy đối với Aster không cảm thấy gì ngoài sự ghê tởm.
Người hầu bàng hoàng, hoang mang trước khi quỳ rạp xuống. Cậu run rẩy và lắp bắp trước khi kịp nói một câu: “Thứ lỗi cho sự ngu ngốc của tôi. Tôi mất trí rồi, tôi đáng bị trừng phạt.” Cậu ấy run rẩy và mắt đóng đinh vào mặt đất.
Aster thực sự xấu hổ. Nhưng anh ấy sẽ không đi xa như việc trừng phạt người hầu mới của mình, vì cậu ấy không xúc phạm anh theo bất kỳ cách nào. Ít nhất, cậu ta không ý định chọc giận Aster vì vẻ mặt bàng hoàng trước đó của cậu ấy là thật. Aster hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi sẽ tha thứ cho sự bất cẩn của cậu.”
“Đa tạ Thiếu gia.”
“Tuy nhiên, một lần nữa cậu dám đưa ra những lời nhận xét hèn hạ, nịnh nọt như vậy để nói về ta.” Aster nín thở, rồi hạ giọng: “Ta sẽ trả lại cậu cho tên buôn nô lệ đó.”
Người hầu mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt Aster, ánh mắt không tự chủ, miệng run lên khi thân thể rũ xuống. Cậu nắm chặt mắt cá chân của Aster. Aster có thể cảm thấy tay người hầu của mình đang ra mồ hôi kinh khủng, Anh giật mình vì không nhận ra lời đe dọa của mình đáng sợ đến mức nào. Mặc dù vậy, anh ấy phải thừa nhận rằng anh chưa bao giờ đe dọa một người hầu hoặc một người giúp việc trừ khi họ mắc phải sai lầm nghiêm trọng.
'Ta có quá khắc nghiệt không?'
Người hầu vẫn ôm mắt cá chân anh lắp bắp: “Tôi... tôi... xin thứ lỗi cho người nô lệ này... người nô lệ thấp hèn này đã xúc phạm đến thiếu gia. Tôi...”
Aster tái mặt. Anh không bao giờ muốn người hầu của mình sợ hãi đến tận xương tủy. Cuối cùng, anh cũng chỉ là một Lãnh chúa trẻ và quyền lực của anh là có hạn. Dù giải tán công nhân hay trao trả nô lệ, quyền quyết định vẫn nằm trong tay cha mẹ anh. Anh ngập ngừng khi cảm giác tội lỗi trong lòng dâng lên.
Anh muốn xin lỗi, nhưng anh chưa bao giờ xin lỗi một người nô lệ trước đây. Anh không biết làm thế nào để xin lỗi đúng cách trước sự chênh lệch địa vị như vậy. Anh đợi một lúc cho đến khi tay người nô lệ của anh ngừng run.
Tuy nhiên, sự im lặng khiến người hầu của anh càng lo lắng hơn khi đầu cậu ta càng cúi thấp hơn, mặt úp xuống vỉa hè bằng đá. Aster hít thở sâu và nói: “Đứng dậy, ta sẽ không trả ngươi cho kẻ buôn nô lệ kia.”
Người hầu mới của anh từ từ nới lỏng tay và đứng dậy. Cậu vẫn cúi đầu và cơ thể vẫn run rẩy.
“Cảm tạ ân sủng của Thiếu gia. Tôi sẽ không bao giờ lặp lại sự xấc xược này.” cậu trả lời không lắp bắp nhưng giọng vẫn khàn khàn.