Nụ Hôn Gardenia

Chương 42: Chương 42: Mọi ý nghĩ xấu xa đều có hậu quả đi cùng (2)




“Đầu tiên, ta sẽ kể tất cả về quá khứ của ngươi và những gì ngươi hiện đang làm với con trai ta. Thiếu gia sẽ biết ngươi thực sự kinh tởm như thế nào, ta sẽ ban cho ngươi một đặc quyền đặc biệt và để ngươi rời khỏi dinh thự này với năm mươi đồng tiền vàng bên trong chiếc túi đó, hoặc là...”

Cậu có thể nghe thấy tiếng roi đánh xuống sàn: “Hoặc là... ta sẽ không nói gì với con trai ta, để ngươi ở lại đây, nhưng ngươi phải chịu mười roi từ một cây roi thép.”

Cậu hoang mang. Bà ấy thực sự đã cho cậu lựa chọn chạy trốn khỏi nơi này và đưa cho cậu những đồng tiền vàng để đền bù. Đó chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.

Cậu mở miệng muốn yêu cầu lựa chọn đầu tiên, nhưng đầu óc cậu đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Thiếu gia. Từ nụ cười của anh ấy, cái nhíu mày của anh ấy, vẻ mặt khi ngủ của anh ấy, mọi thứ đều lóe lên trong tâm trí cậu.

'Cậu đang làm gì vậy Ramuja! Đây không phải là lúc tưởng tượng về anh ta! Chỉ cần lựa chọn phương án đầu tiên!'

Đó là những gì cậu đang nghĩ, nhưng khi cậu mở miệng, cậu nói: “Người hầu này... người hầu này lựa chọn cây roi thép...” Cậu bắt đầu đổ mồ hôi và cổ họng bắt đầu khô. Cơ thể cậu đã từ chối lựa chọn đầu tiên.

“Người hầu này muốn lựa chọn thứ hai.”

Đôi mắt của Nữ công tước trở nên đen tuyền, giống như đôi mắt của Thái tử một tuần trước. Bà đứng trên ghế nhung của mình và hét lên: “Tên tiểu nhân ngu ngốc này! Đánh hắn! Đánh hắn hai mươi roi và đổ nước muối vào vết thương của hắn.”

Cậu đã bị sốc, bà ta đã thực sự thêm nhiều roi và nước muối. Cậu muốn cầu xin, nhưng sau đó, cậu nhận ra rằng hai lính canh đã lôi cậu ra khỏi phòng và đưa cậu ra sân.

Ở đó, quần áo của cậu bị lột sạch, tây cậu bị trói vào cột. Người lính gác quất cậu bằng roi thép hai mươi lần và bỏ cậu đi trong một giờ. Sau đó họ đổ hai xô nước muối vào lưng cậu.

Cậu hét lên trong đau đớn, nói thật là cậu đã ngất đi rất nhiều. Nhưng bất cứ khi nào cậu muốn linh hồn này rời khỏi cơ thể của mình, khuôn mặt của Thiếu gia lại hiện lên trong đầu ngu ngốc của cậu và cậu không thể làm được.

“Thiếu gia... tôi...”

Khi họ đổ xô nước muối cuối cùng, cậu đã ngất đi trong đau đớn.

***

Cậu thức dậy một ngày sau đó. Jean và Dirk đã đem đồ ăn cho cậu. Ba ngày sau, cậu cuối cùng cũng có thể cử động được cơ thể của mình.

Ngày thứ năm, Thiếu gia triệu tập cậu đến phòng của anh ấy. Cậu bước đến phòng anh, trên lưng vẫn còn rất đau. Cậu bước vào phòng anh ấy và thấy anh ấy đang đứng lặng lẽ. Cậu nhìn thấy bóng dáng của anh ấy, và trong tâm trí cậu, cậu muốn nhìn thấy anh ấy, để cuối cùng nhìn thấy người đã ám ảnh giấc mơ của cậu hàng ngày.

Nhưng những gì cậu thấy là Thiếu gia gầy hơn và mất đi ánh hào quang lấp lánh thường xuyên xung quanh anh ấy.

Ngay lúc này, cậu đã quên mất câu chào hỏi của mình: “Thiếu gia, sao ngài lại gầy vậy? Ngài bị bệnh sao? Tôi có nên gọi bác sĩ của dinh thự không?”

“...”

Thấy Thiếu gia không trả lời, cậu trở nên cảnh giác: “Tôi có nên yêu cầu đầu bếp làm cho ngài một bữa ăn nhẹ hơn không? Tôi sẽ ngay lập tức yêu cầu món ăn nhẹ và đồ ăn nhẹ yêu thích của ngài. Bụng của ngài có thể yếu, đó là lý do...”

“Dừng lại.” Anh nói từ tốn.

Cậu ngậm miệng lại, cúi đầu xuống: “Tôi đã nói quá nhiều, tôi xin Thiếu gia tha thứ.”

“Ngẩng đầu lên.”

Cậu ngẩng đầu lên. Khuôn mặt của Thiếu gia ở gần ngay mặt cậu và cậu ngay lập tức lùi lại. Nhưng tay Thiếu gia nắm chặt vai cậu, ra lệnh cho cậu giữ nguyên vị trí, rồi anh ấy nói: “Ta đã làm sai với cậu, ta xin lỗi.”

Anh ấy nói với đôi mắt rưng rưng và rơi vài giọt nước mắt. Cậu đã không nói nên lời. Không, nếu đây là trò chơi của anh ấy, thì diễn hơi quá. Không ai khóc cho cậu ngoài gia đình cậu. Anh quá ác, anh thực sự khóc vì cậu sao? Cậu không nên rơi lệ chỉ vì vài giọt nước mắt của anh ta, nhưng nhìn thấy dáng vẻ oai vệ thường ngày của Thiếu gia đang khóc, cậu mềm lòng: “Tôi không cảm thấy ngài đã sai. Đó là lựa chọn của tôi, tôi chọn theo Thiếu gia mãi mãi.”

Cậu nói một cách chân thành. Nước mắt của Thiếu gia ngừng lại. Sau đó, vòng tay anh ấy ôm chặt lấy vai cậu và cậu thấy một vòng tròn vàng lấp lánh xung quanh đồng tử của anh ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.