Người lính cạnh cửa mặc giáp sắt trông phồng căng hơn Rumbold trong bộ trang phục nghi thức. Thậm chí kể cả khi đã được ăn vận hàng lớp quần áo sang trọng lộng lẫy của hoàng tộc, vị hoàng tử trông vẫn gầy gò. Rollins vuốt phẳng chiếc khăn quàng vai màu hạt dẻ vắt dài từ đôi vai xương xẩu tới cái hông gầy còm và đính một huân chương vàng lên ngực cậu. Tim Rumbold đập nhanh đến nỗi cậu ngạc nhiên rằng cái huân chương không bị rung rung. Tối nay cậu sẽ gặp cô ấy. Cậu sẽ ngắm nhìn tình yêu đích thực của mình bằng đôi mắt của một con người. Một nụ cười, một va chạm và thế giới này sẽ lại trở nên ý nghĩa biết bao. Cậu sẽ nói với cô bằng giọng nói của một người đàn ông, người đàn ông ấy sẽ nói rằng...
“Trông ta thế nào?”
Erik và Velius, mải mê chăm chú vào ván cờ, nhún vai với bộ dạng của cậu. Rumbold ganh tị với sự thoải mái của Velius khi cậu mặc những bộ quần áo của mình, mảnh lụa đen quấn quanh đôi vai chắc khỏe như thể nó đã hằng khao khát được ở đấy và cuối cùng thì nó cũng đã đạt được ước mơ của mình. Vị hoàng tử tin chắc rằng cậu cũng đã từng một lần như thế, thoải mái với tủ quần áo của mình đến nỗi cậu chưa từng cảm thấy xa lạ với chúng. Lúc này đây, làn da của cậu vẫn chưa thật hài hòa với chiếc áo, dải khăn quàng vai, bít tất dài, và áo choàng không tay đang bóp nghẹt lấy cơ thể cậu. Làn da của tình yêu đích thực của cậu có như tấm lụa ấy khi cậu nắm lấy bàn tay cô không?
Velius ngả người trên chiếc ghế. “Ông nghĩ sao?” Cậu hỏi Erik. “Bánh pudding chảy nước.”
Erik chăm chú nhìn hoàng tử. “Rượu bia yếu ớt.”
“Hừm.”
“Không, đợi đã. Cải bắp luộc chín.”
Velius gật đầu tỏ vẻ già dặn. “Chính là nó đấy.”
“Sáng nay chúng ta đáng ra không nên để cậu ấy chơi đùa với những chú bé.”
“Kia có phải là một vết bầm tím dưới mắt trái cậu ấy không?”
“Kệ nó đi.” Erik nói. “Hãy cho cậu ta thêm ít màu sắc.”
“Chúng ta có thể khiến mắt phải cậu ta tím bầm,” Velius nói.
“Chẳng có ích gì nhiều đâu.”
“Và bộ tóc kia nữa.” Velius nói.
“Chẳng thể giúp gì cho bộ tóc ấy.” Rollins phụ họa.
Rumbold thở dài, khiến khoảng trống giữa xương sườn cậu và dải khăn quàng vai vắt qua nó càng rộng hơn. “Ta thực sự tệ đến vậy sao?”
Velius nhổm dậy và đặt bàn tay mình lên đôi vai người anh họ.
“Nói vậy thôi, những tin đồn không đúng lúc về sự qua đời của cậu không đến nỗi phóng đại đến vậy.”
Rumbold hiểu ra họ đang làm gì. Giễu cợt. Nói giỡn. Sự thật được ngụy trang trong hài hước. Những lời chỉ trích bình phẩm giữa những người bạn. Cậu mỉm cười, nụ cười mở rộng khiến khuôn mặt cậu bừng sáng bởi lòng biết ơn, sự thích thú, và niềm yêu mến mà cậu không có lời nào diễn tả nổi.
Velius đưa cánh tay lên và che mắt lại. “Ôi! Cẩn thận với điều đó nhé, anh họ. Có biết bao nhiêu phụ nữ sẵn sàng tự nguyện trả lời có với anh, khi mà anh chẳng cần phải đi chinh phạt.”
“Cậu ấy là thái tử,” Erik chỉ ra. “Họ không thể nói không được.”
Rumbold tỉnh táo. “Cậu ấy nói đúng. Nhưng nếu như...”
''Không có đâu!” Velius nói. “Nếu cô ấy đã không yêu anh, anh đã không ở đây rồi.”
“Nhưng cô ấy không biết ta là ai. Thậm chí chính ta cũng không biết mình là ai. Cũng như ta đã từng là ai...”
“Đừng lại bắt đầu nữa đi,” Erik nói.
“Gia đình cô ấy khinh miệt tôi và cha tôi.”
“Có phải riêng mỗi họ đâu.” Velius châm biếm.
“Làm sao ta đấu tranh được với điều đó đây?”
“Nghe này.” Velius nói. “Quá khứ là quá khứ. Chẳng phải em mà cũng chẳng phải anh hoặc chẳng phải bất kì ai trong căn phòng này có thể thay đổi được điều đó. Chỉ có hiện tại mà thôi. Bây giờ anh đang là ai?”
“Ta là một người đàn ông, người sẽ biến đêm nay thành báu vật vô giá nhất mà ta từng biết. Và ta sợ mất cô ấy đến phát điên.”
“Vậy thì đừng để mất cô ấy,” Erik nói.
Rollins quàng chiếc áo choàng ngắn của hoàng tử qua vai cậu và cố định lại bằng một cái móc bằng vàng. Nếu Rumbold có thêm bất cứ vật liệu nào chất đống trên đỉnh đầu thì cậu ấy sẽ ngã khuỵu mất. Hai người lính cận vệ giống hệt nhau mở cánh cửa vào phòng tiếp khách của hoàng tử một cách đồng bộ đến hoàn hảo. Họ cúi người xuống thấp, và rồi cảnh giác đứng hai bên lối vào.
“Xin mời, thưa ngài.” Rollins nói.
“Thôi nào, đi thôi.” Velius nói. “Những rạp xiếc nhốn nháo này bắt đầu càng sớm, thì chúng ta lại càng nhanh giải quyết ổn thỏa các vấn đề mà chàng trai của chúng ta gặp phải và sau đó chỉ cần vỗ béo cậu ấy thêm chút.”
Erik và cặp cận vệ song sinh dẫn đường. “Tôi vẫn nghĩ chúng ta nên tán đều màu sắc của cậu ấy đi một chút. Thực sự là cậu ta không nên để sự hiện diện ban đầu lại trông không hoàn hảo như thế.”
“Sửa chữa lại cậu ấy sẽ rất khắc nghiệt.” Velius nói. “Những tên gian thần đã không có chuyện gì để dèm pha, phỉ báng trong hàng tháng trời rồi.”
“Chắc chắn ta không muốn bất kì một ai cảm thấy bị quên lãng khi ta có mặt.” Rumbold nói.
“Chắc chắn rồi,” Erik đồng tình.
Rollins khịt mũi bởi lời nói đùa, và đoàn người dừng lại ở cánh cửa dẫn vào phòng đức vua. Cặp đôi cận vệ mở chúng ra, và lại một lần nữa, đồng nhất một cách hoàn hảo.
Sorrow xuất hiện, đoan trang và thanh lịch như vốn có, trong bộ váy mỏng manh mang sắc màu của một vết bầm tím, chiếc váy buông bổng bềnh quanh gót chân thon của bà. Những chiếc khăn choàng dài quấn quanh cổ và eo bà trông như những con rắn. Việc nhìn thấy bà tiên đỡ đầu của mình chưa bao giờ khiến Rumbold cảm thấy thoải mái, nhưng cậu có thể nhận ra rằng có điều gì đó không ổn: sự vội vã trong những bước chân, hành động mất bình tĩnh của bà. Rumbold nắm lấy khuỷu tay bà trước khi bà vội vã chạy thoát.
“Bà tiên đỡ đầu?” Làn da bà nhợt nhạt, xanh tái hơn ánh sáng ngọc trai. Đôi mắt bà sáng rực, bốc cháy bởi ngọn lửa giống như ngọn lửa đã bốc cháy trong cả Velius và Rumbold vào cái ngày ở khu huấn luyện. “Bà ổn đấy chứ?”
“Ta ổn.” Lời bà khiến cậu tin rằng đây là lời nói dối. Rumbold cảm nhận mạch đập của bà như mạch của một chú chim dưới ngón tay cái của mình. Có một vệt hình lưỡi liềm trên lớp thịt mềm mại ở khuỷu tay bà, và máu trên những ngón tay của cậu.
“Hay là gọi bác sĩ nhé?” Cậu thì thào hỏi nhỏ để không làm náo động những người đồng hành, hoặc cặp cận vệ song sinh, những người mà dường như bỗng nhiên đang đứng rất gần đó.
Bà lịch sự giật mạnh cánh tay mình khỏi tay cậu và lấy bàn tay che đi vệt ấy. “Ta sẽ cảm thấy khỏe hơn sau khi nghỉ ngơi tại phòng mình.”
“Chúng tôi rất tiếc.” Rumbold nói.
Sorrow đặt bàn tay run rẩy lên má cậu. Cậu đã luôn cao hơn bà nhiều thế này sao? “Chăm sóc ông ấy nhé,” bà nói.
Cha cậu, đương nhiên rồi. Chưa bao giờ là Rumbold cả. “Sẽ ổn thôi,” vị hoàng tử trịnh trọng nói. “Để ông ấy có thể hài lòng khi có cậu bên cạnh vào ngày mai.”
Bà thoáng mỉm cười trước khi biến mất vào dãy hành lang dài. Rumbold nhìn xuống bàn tay đã chạm vào bà ấy, ngón tay cậu lốm đốm những giọt máu đỏ tươi. Theo bản năng, cậu đưa tay lên miệng.
Velius vội chộp lấy tay cậu. “Đừng. Hãy tin tôi.” Cậu dúi một chiếc khăn tay vào bàn tay hoàng tử.
“Con trai của tôi!”
Đức vua dang tay chào mừng và vui vẻ bước vào phòng. Đôi mắt màu hổ phách của ông sáng lấp lánh ngọn lửa kì dị, nhưng không giống như của Sorrow, đôi má ông hồng hào khỏe khoắn. Ánh sáng dường như tỏa ra từ dưới làn da ông. Rumbold ghen tị với khuôn ngực rộng và dáng vẻ đường hoàng tự tin của ông, hi vọng rằng cậu sẽ không phải cạnh tranh để có được sự yêu mến của Sunday.
Một lần nữa cậu nhắc nhở bản thân mình rằng nếu như tình yêu của cô ấy không phải thực lòng, thì cậu vẫn còn đội lốt một con ếch và ngước nhìn lên từ đáy của thế giới. Cậu đã có được trái tim cô ấy. Cậu chỉ hi vọng cô ấy sẽ nhận ra điều đó.
Rumbold quyết định vờ rằng lòng yêu mến của vua cha là chân thật - rằng đức vua là một người bạn tâm tình, một người cố vấn dạn dày kinh nghiệm, một người thầy chỉ dẫn, người đặt mọi lợi ích của con trai lên trên lợi ích của bản thân mình. Điều đó cũng giống như việc đi bộ: nếu Rumbold không quá mải miết tập trung vào nó, thì ảo giác sẽ biến mất.
Đức vua thân mật vỗ vai con trai mình; hoàng tử phải lấy hết sức lực để ngăn bản thân mình khỏi ngã dúi về phía Velius. “Những buổi dạ tiệc ấy là một trong số những yêu cầu kì quái của con,” đức vua nói, “nhưng ta cá là chúng sẽ mang lợi ích và danh tiếng cho vương quốc này.” Tiếng cười lớn của ông vang vọng khắp phòng như tiếng sấm. “Chúng ta ở đây làm gì nếu không phải để cho những đoàn người hát rong gầy còm kia có thứ gì đó để hát ca trong bữa tối?”
“Sẽ mất rất nhiều năm nữa mới có thể lại tìm thấy một hình tượng người đàn ông tuyệt vời đến vậy.” Velius nói. Rumbold nghĩ cậu ấy đã quá hào phóng với lời tâng bốc xu nịnh rồi, nhưng đấy chính xác là điều mà đức vua muốn nghe.
“Quả thực vậy!” Đức vua cười rạng rỡ. “Chú ý lời ta đây, các quý ông lịch lãm. Đấy là Kỉ Nguyên Hưng Thịnh huy hoàng. Đế chế của chúng ta sẽ để lại một mốc son trong lịch sử và trường tồn mãi mãi qua thời gian. Không cần trì hoãn nữa!”
Velius và Erik đứng sang một bên để Rumbold và cha cậu có thể bắt đầu cuộc diễu hành trang trọng. Họ đã làm vậy nhưng chỉ sau ít bước đi dọc hành lang, đức vua cúi người và thì thầm: “Chúng ta sắp sửa bước đi giữa căn phòng đầy những người phụ nữ xinh đẹp, những người sẽ thờ phụng con và sẽ làm bất cứ điều gì để nịnh hót con. Nghĩ về điều đó đi nhé. Bất cứ điều gì.” Cha cậu vuốt phẳng tấm khăn quàng màu đỏ tươi và vuốt mái tóc. “Còn rất nhiều thời gian để kết duyên với một phụ nữ nào đó. Đừng bán rẻ bản thân sớm quá, con trai của ta ạ. Bất cứ điều gì. Con hiểu chứ. Hãy lưu ý điều đó.”
Và với những lời lẽ ít ỏi ấy, những ảo giác vỡ tan. Rumbold rớt lại phía sau vài bước và để cha cậu dẫn đường vào ban công phòng dạ tiệc. Cậu nghe thấy điệu nhạc, nhẹ nhàng tự thinh không, tinh tế và mỏng manh hơn những bài ca của loài chim. Những ngọn nến, những ngọn đèn và những hạt pha lê thắp sáng căn phòng rộng lớn như thể một giấc mộng dưới tấm kính trong suốt. Những vũ công rực rỡ mang đầy sắc màu của đá quý trên sàn trông như những bức tranh hơn là đời thực.
Cậu biết rằng mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho thế giới này sau tất cả những tháng ngày kì lạ trong khu Wood, nhưng kích thước và sức chứa cực kì lớn của phòng nhảy này khiến cậu nín thở. Kể cả nếu như cậu đột nhiên nhớ lại tất cả những buổi dạ tiệc khiêu vũ lớn mà cậu đã từng tham gia trong những năm tháng hoài phí tuổi trẻ của mình, cậu biết rằng đặt trong mối tương quan so sánh thì chúng sẽ trở nên vô nghĩa.
Cậu, không để cha chú ý, nhanh chóng lướt nhìn đám đông phía dưới, và ngạc nhiên rằng cậu không thể nhìn thấy sự hiện diện của tình yêu đích thực của mình ngay lập tức. Cậu đã trông đợi khuôn mặt cô ấy sẽ tỏa sáng như cái đèn hiệu chỉ đường sao? Rằng bóng dáng cô ấy sẽ khiến tất cả những người khác đều lu mờ trong mắt cậu? Sự hoài nghi lại bắt đầu bò rân rân dưới da và cuối cùng cuộn xoáy trong bụng cậu. Giũ bỏ chế độ quân chủ và những lời nguyền phép thuật, cậu chỉ là người đàn ông trong thế gian cuồng điên đang tìm kiếm cô gái chia sẻ trái tim mình.
Rumbold cảm nhận thấy một bàn tay đặt trên cánh tay mình, và hơi nóng kì lạ không thể lẫn vào đâu được của Velius chợt chạy khắp người cậu và khiến cậu sực tỉnh. “Trước đây anh đã đứng ở vị trí này hàng trăm lần rồi. Lần này cũng chẳng có gì khác biệt cả.” Rumbold quay người về phía người em họ và nhướn mày. Velius mỉm cười. “Vờ như chẳng có gì khác biệt đi.”
“Tri giác là tất cả.” Rumbold nói.
“Cô ấy yêu anh, hoặc là anh đã không ở đây.”
“Ta yêu cô ấy và không xứng đáng với cô ấy.” Cậu không thể rời mắt khỏi căn phòng một lúc lâu; sẽ ra sao nêu cậu nhớ cô ấy? “Mặc dù ta thú nhận, ngay lúc này đây, rằng ta chỉ suy nghĩ về bản thân và những thiếu sót của mình.”
“Đấy là sai lầm đầu tiên của anh.”
Bài hát dừng lại và những người bạn nhảy cúi chào nhau. Sứ truyền lệnh giơ những chiếc sừng dài lên và thổi một đoạn kèn lệnh ngắn để thông báo đức vua đang tới. Rumbold đứng phía bên phải và gần phía sau cha mình; Velius đứng vị trí của mình ở phía bên trái đức vua, lùi xa phía sau hơn.
“Tất cả những người bạn của ta. Chúng ta tụ họp trong những buổi tối này để ăn mừng sự trở lại của mùa xuân và cả con trai ta với miền đất lạnh giá.”
Rumbold cúi chào, lịch sự đón nhận tràng vỗ tay rầm rộ và những tiếng hú hét khi cậu được nhắc tới. Phần còn lại bài phát biểu của đức vua không được mọi người lắng nghe lắm, kể cả con trai ông. Cậu sẽ phải bước thêm bao nhiêu bước chân đên khi gặp lại cô ấy lần nữa? Sẽ ra sao nếu như cậu không nhận ra cô? Cậu sẽ chỉ vui vẻ hạnh phúc nếu cô ấy tới buổi tiệc nhảy với đôi chân trần và mặc tạp dề. Và những người chị gái của cô ấy! Cậu không thể đợi gặp được đích thân những huyền thoại bằng xương bằng thịt. Khi cha cậu đang tiếp tục nói đều đều về sứ mệnh, trách nhiệm và những điều tốt đẹp của Arilland, Rumbold cố gắng nhớ xem bao nhiêu chị em gái của Sunday đã kết hôn và rời gia đình. Ít nhất là một - không, hai - ồ, và một người đã chết...
Đức vua kết thúc bài diễn văn trong tràng pháo tay lịch sự tán thưởng. Rumbold chắc rằng bài phát biểu ấy có rất nhiều câu từ hùng hồn và đáng nhớ mà cậu sẽ nhờ Rollins nhắc lại sau, khi cậu không còn quá phân tâm như vậy nữa. Sau này. Hình dung! Vài giờ nữa thôi là lễ hội sẽ qua đi và phần còn lại của cuộc đời cậu sẽ bắt đầu.
Erik đột ngột tiến sát mặt cậu. “Đi nào, cậu bé đang yêu.”
“Có vẻ khá ngọt ngào đấy.” Velius nói.
“Chỉ khi nó không ‘truyền nhiễm’,” Erik lầm bầm. “Và chỉ kéo dài trong thời gian ngắn thôi.”
“Tới đây nào. Cậu không thể nói là cậu thỉnh thoảng không bị quyến rũ bởi một miếng bánh.”
“Tôi sẽ để các quý cô trên những bệ đài cho hoàng tử,” Erik nói. “Tôi thích quý cô của tôi... thực tế, trần tục hơn một chút.”
“Chẳng thiếu những phụ nữ kiểu đó đang trang trí cho phòng khiêu vũ tối nay,” Velius nói.
“Hoặc những người trần tục,” hoàng tử đoán.
Erik mỉm cười. “Tôi tin vào điều đó.”
“Anh họ của tôi, tôi e là cậu đã rơi vào trạng thái điên cuồng mà cậu không thể nhận thức được.” Velius thốt lên. “Tôi trông đợi, nhờ những buổi lễ hội này, dân số của Arriland sẽ gia tăng đáng kể vào giữa mùa đông tới.”
Và rồi những dòng người bắt đầu được xướng tới lượt.
“Những quý cô quý bà.” Dường như bao hàm tất cả số lượng lớn đàn bà con gái trên thế gian giống như từ “hợp lệ” vậy. Đã ai từng nghe Thông báo hoàng gia loan tin “khắp” thế giới chưa? Rumbold cố gắng kìm nén sự kinh hãi của mình trước âm lượng và hàng tá đủ loại vật liệu dưói những vòng eo thắt đai lưng chặt cứng và sự thiếu đi đáng kể những vật chất ấy phía trên chúng. Chín tháng. Chín tháng dưới lốt da dày, tron nhớt và giờ đây xác thịt đang được trình diện. Đột nhiên người cậu nóng lên. Bộ quần áo của cậu cọ vào người gây khó chịu. Những lời của cha cậu lại gợi về trong cậu những ngày qua, và những lời của người em họ cũng vậy. Cậu đã thả ra con quái vật gì thế? Đôi mắt cậu chuyển hướng, nhìn về phía những cặp đôi kiểu cách nhất và không kiểu cách lắm đã bắt đầu vào vị trí trong bóng tối. Quả là một đêm cho những vũ điệu cổ điển tưng bùng.
Rumbold bị choáng ngợp bởi những lời mời nhảy, và Rollins cố gắng hết sức để giữ bọn họ ở một khoảng cách tôn trọng. Anh ta đan bàn tay vào tay cậu: lớn và nhỏ, đeo găng và trần trụi. Nụ cười của cậu được đáp lại bằng những nụ cười khúc khích dạm mời và những nụ cười e thẹn bẽn lẽn đầy ngụ ý. Có nỗi sợ hãi, sự nghiêm nghị, nét cau mày, sự nhẹ dạ lần lượt trong từng khuôn mặt này đến khuôn mặt khác; Rumbold không nhìn thấy tình yêu đích thực của mình trong số họ.
“Chúng ta có nên đưa ra một ý tưởng nào đó về việc chúng ta đang tìm kiếm điều gì trong tối nay không?” Velius thẳng thắn hỏi.
“Mặt trời mọc phía trên khu Wood vào cuối tuần,” cậu nói, “và trái tim ta.” Người phụ nữ cậu không nói chuyện cũng đang chớp chớp mi mắt trước những lời lẽ đẹp đẽ của cậu.
“Thật hữu ích,” Velius nói dối. “Người đàn ông đang yêu đã khám phá ra rằng bản thân mình là một thi sĩ,” cậu nói với Erik.
“Người đàn ông này mong ước cậu ta sẽ vội vàng và lại đánh mất bản thân mình lần nữa.” Người cận vệ đáp lại.
Rumbold không có thời gian hay cũng chẳng có ý định đáp lại bởi cậu đang gật đầu với bàn tay giơ ra. Thực sự có nhiều phụ nữ thế này trong vương quốc ư? Chắc chắn là không. Một vài vương quốc khác và vượt ngoài vùng Faerie , có lẽ vậy. Bằng cách nào đó tất cả bọn họ đã xoay xở để tới đây từ những miền đất xa xôi. Một số bốc mùi gia vị, một số có những bông hoa trên tóc, và một số đeo những đồ trang sức lấp lánh như đôi mắt long lanh của tình yêu đích thực của cậu. Rất nhiều người mang những món quà tới tặng cậu: những bó hoa, những bức chân dung và những bức tượng nhỏ bằng vàng bạc. Chẳng có ai trong số họ mang tới những câu chuyện hay một cái xô nước.
Cậu lắng tai nghe viên Đại thống soái trong khi nhận những lời khen về kiểu tóc mới táo bạo, hi vọng rằng cậu đã có những chuyến du hành an toàn, và những lời chúc tốt đẹp nhất cho sức khỏe và hạnh phúc của cậu. Hoàng tử cảm ơn tất cả bọn họ, xác nhận và phủ nhận mỗi lời nhận xét một cách không nhất quán.
Rumbold cúi chào vị hầu tước bảnh bao đẹp mã của một tỉnh phía bắc mà cậu không thể nhớ ra nổi. Norland? Northshire? Neville? Đầu cậu đau nhức và cổ bắt đầu bị chuột rút co cứng. Sẽ ra sao nêu cô ấy không tới? Sẽ thế nào nếu ngay lúc này đây cô ấy đang ở trong khu Wood, ở chiếc Giếng tiên, chờ đợi cậu? Không, cô ấy sẽ không ở lại muộn sau hoàng hôn đâu. Cô ấy sẽ không làm điều điên rồ thế này đâu. Cô ấy có vậy không nhỉ?
“Một điều băn khoăn thôi,” hầu tước N... gì gì đó thẳng thắn nói, “rằng sự trở về cung điện một cách đầy bí ẩn của cậu ngụy trang cho tuyên bố của cha cậu để lấy một cô dâu hay là ngược lại.”
Rumbold bối rối một lúc để tìm lời đáp phù hợp nhất và rồi trả lời, “Đây là Kỉ Nguyên Hưng Thịnh huy hoàng. Chúng ta là những con người hành động.” Hầu tước lại cúi chào và lê tới đoàn người hộ tống của mình, những người này vừa bắt kịp ông với những câu hỏi chất vấn thì thầm để khơi nên những câu đáp lại nhiều hơn hai từ.
Velius tiến tới và cúi chào người phụ nữ trẻ ngăm đen trong bộ trang phục màu xanh với những bàn tay run run đan vào bàn tay Rumbold. “Thứ lỗi cho tôi. Tôi cần mượn anh họ của mình một lúc.”
“Vâng, thưa ngài.” Cô gái khẽ nhún đầu gối xuống thấp chào và buông tay.
“Để làm gì?” Rumbold hỏi khi họ tách xa ra khỏi dòng người. “Bao nhiêu thời gian?”
“Ồ.” Velius gật đầu hướng về phía cầu thang, “ít nhất là cho đến lúc mặt trời mọc.” Cậu thở hắt một tiếng cười ngắn khô khốc và lắc đầu. “Khờ dại.” Nếu người em họ của cậu nói bất cứ điều gì sau đó, Rumbold cũng không nghe thấy gì nữa.
Cô hiện ra trước mắt với bộ váy màu bạc, mặc dù cậu chỉ nhớ rằng cô không ăn vận lộng lẫy đẹp đẽ thế kia. Cậu nhớ sự thông minh, nhanh trí, nụ cười dễ gần và thoải mái của cô. Cậu chờ mong cô nở nụ cười, nhưng cậu không thể vội vàng hấp tấp được. Ban đầu cô ấy sẽ không cảm thấy thoải mái khi ở bên cậu. Với hình hài một con người, cậu vẫn là một người lạ đối với cô ấy; không chỉ bởi vì chức danh đã tạo nên khoảng cách giữa họ. Đây là một khoảng cách cậu sẽ không thể chịu đựng lâu.
Bị mê hoặc, cậu tiến tới gần hon, chầm chậm, tiến tới cô ấy. Đám đông xung quanh dạt sang bên và những tiếng ồn ào nói chuyện chợt nín lặng. Cô ấy thật là... quá xinh đẹp? Cậu đã nghĩ vậy dưới con mắt của một chú ếch, nhưng khi là một con người, cậu càng biết điều đó. Phải, cô ấy xinh đẹp, nhưng rất nhiều phụ nữ bước qua trước mắt cậu tối hôm đó cũng vậy. Một điều gì đó vượt trên cả vẻ đẹp tỏa ra từ bên trong Sunday. Những nếp gấp xếp li trên váy của cô vẫy gọi cậu, đường cong của chiếc eo thon ra hiệu, những chiếc trâm gài màu bạc lấm tấm trên mái tóc cô nháy mắt mời mọc. Cô ấy thật đẹp. Cậu muốn nói với cô ấy điều đó mỗi ngày trong suốt phần đời còn lại của mình. Bắt đầu từ đêm nay.
“Cô Woodcutter.” Cậu không có ý định nói to đến vậy. Nhạc đã dừng rồi sao?
Cô ngước nhìn cậu - ngước nhìn cậu! - với đôi mắt xanh trong như bầu trời mùa hạ không một gợn mây, và không hề nhận ra cậu. “Là anh đây!” Cậu chỉ muốn hét lên. Cậu muốn cười, muốn khóc, muốn đặt cô lên cánh tay mảnh khảnh của mình và đưa cô trở về khu Wood, trở về chiếc giếng của họ, trở về nơi họ đã yêu nhau. Nơi cô đã chữa lành vết thương cho cậu. Nơi cô đã cho cậu một thứ cậu chưa bao giờ biết rằng mình đã đánh mất và rồi khiến cậu trở nên toàn vẹn. Nơi cậu đã được sinh ra lần nữa. Nơi cậu đã lựa chọn cuộc sống, vì cô ấy. Tất cả đều vì cô ấy. Cậu muốn quỳ xuống và hỏi cô, câu hỏi ấy sẽ trói buộc cô với cậu mãi mãi. Cậu là một hoàng tử. Cô ấy không thể từ chối.
Nhưng trói buộc chỉ mang ý nghĩa bổn phận thôi, không phải tự nguyện. Cậu cần kiên nhẫn để khiến cho cô ấy cảm thấy thoải mái dễ chịu. Làm hòa với gia đình cô ấy. Khiến cô ấy yêu cậu. Và còn nữa, làm sao cậu có thể khiến cô yêu một chàng trai mà chính cậu cũng còn chưa thực sự biết rõ? Cậu từng là một cậu nhóc không xứng đáng với cô ấy. Và giờ cậu là một người đàn ông... sẽ bắt đầư với một điệu nhảy. Một điệu nhảy.
Cô khẽ nhún đầu gối cúi chào, một điệu chào đúng mực mà những đứa con gái nhà Woodcutter ít được biết tới. Mặc dù cô đã tạo nên một bức tranh thanh tú đến nhường ấy, cậu vẫn ước cô đã không làm như thế.
Kiên nhẫn.
Cô yêu cậu, cậu nhắc nhở bản thân mình. Cô đã yêu cậu rồi, nếu không cậu đâu có ở đây, đứng trước cô ấy thế này. Cao hơn cô ấy nữa.
“Thưa hoàng tử.” Cô lạnh lùng nói.
Hít thở. Hít vào. Thở ra.
Một điệu nhảy.