Nụ Hôn Ngoài Ý Muốn

Chương 26: Chương 26




Mười ngày nghỉ trôi qua nhanh như vậy, ngày mai là ngày học thêm đầu tiên của học kỳ mới, tối hôm nay toàn thể học sinh lớp mười hai sẽ phải trở lại lớp tự học buổi tối ở trường học.

Mộc Tử Mạt đang ở trong phòng thu dọn đồ trở về trường học, dường như sợ cô sẽ bị đói ở trường học, Ngu Mỹ Nhân bỏ rất nhiều quà tặng năm mới ở trong ba lô của cô, bánh bích quy, thêm bánh tuyết, một hộp chocolate nhập khẩu rất to, trái cây ngọt, thậm chí còn có mười mấy hộp sữa tươi vượng tử. . . . . . Làm người ta hoa cả mắt, nghẹn họng nhìn trân trối.

Cuối cùng Mộc Tử Mạt lấy chúng ra để lên bàn, nếu mang theo bọn chúng, cộng thêm những sách giáo khoa và bài thi kia, tay của cô sẽ gãy đấy!

Mấy ngày trước, mỗi ngày Mộc Tử Ngôn đều chạy trốn không thấy bóng dáng, hôm nay lại ngoan ngoãn ở nhà, lúc Mộc Tử Mạt đi ra ngoài uống nước, cô ấy đang xem ti vi ở trong phòng khách.

Hôm nay Mộc lão Đại và Ngu Mỹ Nhân về nhà ông bà rồi, ban đầu cũng muốn mang theo Mộc Tử Ngôn, nhưng cô la hét thẳng ông quá nghiêm túc, hơn nữa cũng sẽ rất nhàm chán, liền từ chối.

Nhìn Mộc Tử Ngôn ngồi ở trong phòng khách, trong TV đang chiếu thế giới động vật 《 bò một vạn năm 》, bình thường là một người sợ rắn, lúc này lại thấy "thích thú" , Mộc Tử Mạt làm sao có không biết cái ý định kỳ quặc của nha đầu này, nhưng âm thầm không nói ra.

Thấy Mộc Tử Mạt, Mộc Tử Ngôn lập tức từ trên ghế sa lon đứng lên, chỉa về phía đồ cô đang ôm trong ngực nói, "Sao chị lấy bọn nó ra rồi hả ?"

"Quá nặng." Mộc Tử Mạt nói, " Chị sợ ngồi xe buýt không mang được nhiều đồ như vậy."

Mộc Tử Ngôn im lặng một hồi, đi tới cầm lấy đồ trong tay của cô, "Em giúp chị cất bọn nó."

Mộc Tử Mạt giao đồ cho cô nàng, đối với bóng lưng của cô ấy thì như nghĩ đến cái gì đó, nha đầu kia không phải Ngu Mỹ Nhân sợ mình không nhét mấy cái kia vào trong túi xách mấy mang đi, cố ý để lại "Giám sát" mình sao? Làm sao có thể hợp tác như vậy?

Mộc Tử Ngôn cất đồ xong, ở trong phòng mè nheo một lát mới ra ngoài, cầm trong tay một bao tiền lì xì căng phồng đưa cho Mộc Tử Mạt, "Này, đã nói rồi đấy tiền mừng tuổi."

Vẻ mặt Mộc Tử Mạt buồn cười nhìn vẻ bất đắc dĩ trên mặt Mộc Tử Ngôn, nhận lấy bao tiền lì xì từ trên tay cô nàng, mà còn tỉ mỉ đếm một lần ở trước mặt cô ấy, không tệ, lại có ba ngàn đồng tiền.

Giống như là sợ Mộc Tử Mạt quên cái gì đó, Mộc Tử Ngôn vội vàng bổ sung, "Lúc trước nói chỉ cho một nửa!"

Mộc Tử Mạt im lặng, rất dễ nhận thấy đang tự hỏi, có chuyện như vậy sao?

Mộc Tử Ngôn có chút nóng nảy, đưa tay như muốn lấy bao tiền lì xì lấy về, khuôn mặt Mộc Tử Mạt tươi cười nhẹ nhàng, vội vàng cất kĩ bao tiền lì xì , không sợ chết nhéo nhéo gò má phồng lên của cô ấy, "Thành tâm thành ý" nói một tiếng, "Làm phiền em tốn kém, cám ơn!"

Rõ ràng là được lợi còn ra vẻ, Mộc Tử Ngôn xoay người sang chỗ khác tiếp tục xem TV, quyết định không để ý tới cô.

Mộc Tử Mạt uống nước xong, trở về phòng tiếp tục thu dọn đồ.

Buổi trưa, hai người ăn cơm rang trứng đơn giản, Mộc Tử Mạt xem TV hơn một giờ, nói chuyện một lát với Mộc Tử Ngôn, rồi trở về phòng nghỉ trưa.

Ngủ một giấc, thời gian cũng không còn nhiều lắm, Mộc Tử Mạt mang theo ba lô ra khỏi phòng, giống như là nhớ tới cái gì, cô mở cửa phòng Mộc Tử Ngôn, nhìn chỗ nổi lên nho nhỏ ở giữa giường, rón rén đi vào.

Lấy bao tiền lì xì đặt nhè nhẹ ở trên bàn trang điểm của Mộc Tử Ngôn, lại dùng một quả cầu thủy tinh đè lên trên, Mộc Tử Mạt liếc mắt nhìn đôi giầy lộn xộn của cô ấy ở dưới gầm giường, lắc đầu một cái, rồi đi ra ngoài.

Bởi vì là giờ cao điểm, ở trên xe buýt rất nhiều người, chen lấn rậm rạp chằng chịt, hình như không khí trong lồng ngực cũng bị chen ra ngoài.

Mộc Tử Mạt cảm thấy đầu có chút hơi choáng váng, bàn tay trắng nõn bị chiếc túi nặng siết từng đường vết đỏ rõ ràng, hơn nữa, đứng bên cạnh cô là một người phụ nữ trong ánh sáng ban ngày, trên mặt chát một tầng phấn thật dầy, môi đỏ mọng xinh đẹp, kinh khủng hơn là, trên người cô ta có mùi nước hoa nồng nặc, nhìn một cái cũng biết phun nước hoa làm mát mẻ là chính.

Vốn là, Mộc Tử Mạt lên xe sớm, tìm được một vị trí ở phía sau, nhưng sau đó có một phụ nữ có thai lên xe, hình như người phía trước cũng không có ý định nhường chỗ ngồi, cô làm một lựa chọn đơn giản ở giữa bản thân mình và người phụ nữ mang thai đang luống cuống kia, đứng lên, nhường chỗ ngồi cho người đó.

Tại một khắc đứng dậy kia, dường như Mộc Tử Mạt nghe được một tiếng chế nhạo như có như không, mặt cô không chút thay đổi nhìn lướt qua, bình tĩnh bước lên phía trước.

Đôi khi, cô cảm thấy cái thế giới này quá điên, bây giờ lòng người, quá lạnh lùng.

So với bình thường, thời gian đến trường học tốn nhiều hơn một chút, Mộc Tử Mạt cảm thấy hông của mình sắp muốn gãy rồi, tay cũng không phải là của mình rồi, suy nghĩ một chút cũng thấy, mười ngày ở nhà, cô sống an nhàn sung sướng, cái gì cũng không phải làm, chỉ cần ngồi ở trước bàn làm bài tập, xem ra lười biếng đúng là hại người rất nặng.

Có chút bất đắc dĩ ưỡn thẳng lưng, Mộc Tử Mạt xách ba lô lên định đi về phía trước, điện thoại di động lại nhảy nhót vang lên , cô vội vàng để ba lô xuống dưới đất, kéo khóa kéo ra, một loạt em bé với hàm răng trắng đang cười toe toét chào hỏi với cô.

Cô nhớ rõ ràng đã lấy bọn chúng ra rồi, thế nhưng sữa tươi vượng tử này như thế nào lại xuất hiện ở trong ba lô của cô?

Nghĩ đến chỉ có một khả năng, Mộc Tử Mạt liền dở khóc dở cười.

Xem ra thừa dịp mình ngủ thiếp đi có người chuồn êm vào phòng làm chút chuyện thần không biết quỷ không hay, cũng chỉ có nha đầu kia mới có thể làm!

Không trách được cô cảm thấy ba lô nặng như vậy, thì ra là có nhiều vật không cần thiết như vậy.

Thật may là người gọi điện thoại rất có kiên nhẫn. Thật vất vả lấy điện thoại di động ra, tay chân luống cuống ấn nút nghe, Mộc Tử Mạt "alô" một tiếng.

"Là mình." Không giống cô hốt hoảng, tiếng nói của Cố Tính trầm thấp bình tĩnh.

Bỗng nhiên Mộc Tử Mạt không biết nên nói cái gì, đầu bên kia lại hỏi một câu, "Bây giờ cậu ở nơi nào?"

Mộc Tử Mạt nhìn quanh bốn phía một chút, đơn giản hướng về điện thoại di động nói, "Ở cửa bên trái trường dưới tán cây Tử Kinh."

Cố Tính nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nói, "Chờ mình." Liền cúp điện thoại.

Một lúc lâu, Mộc Tử Mạt mới phản ứng kịp từ trong lời nói của anh, anh là muốn đến đây. Không khỏi đứng lên, đơn giản vuốt lại một chút tóc bị loạn, chỉnh lại quần áo bị loạn do người khác chen lấn lôi kéo, lấy một chiếc khăn giấy màu trắng lau vết bẩn do bị người khác dẫm lên ở trên giầy.

Chỉ chốc lát sau, Cố Tính đã đến.

Nhìn mặt bạn gái mình có chút bụi đất, Cố Tính cúi đầu cười, lấy ra chiếc khăn giấy mềm mại mới từ trong tay của cô, anh khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng lau thứ gì đó trên mặt giúp cô.

Lúc Cố Tính làm điều này, Mộc Tử Mạt còn nghi ngờ nghĩ tới, chẳng lẽ mặt của cô cũng dính thứ gì, nhưng là, không có ai dẫm lên mặt của cô nha!

Khi Mộc Tử Mạt thấy màu đỏ tươi trên khăn giấy màu trắng thì mặt của cô "Oanh" một tiếng đỏ đến mức có thể chảy ra máu, trời ạ, trên mặt của cô lại có son môi!

Trời ạ, cô lại có thể ở trước mắt bao người, bị một người phụ nữ, đùa giỡn?

Nụ cười ở khóe miệng của Cố Tính sâu hơn, thậm chí còn khẽ cười ra tiếng , Mộc Tử Mạt tức giận ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái, chọc chọc lồng ngực của anh, "Này, có người nào như cậu không, bạn gái bị người ta đùa giỡn còn cười vui vẻ đến như vậy!"

Thật ra thì đâu phải đùa giỡn, khi đó nhiều người như vậy, có lẽ chính là không cẩn thận cọ phải. Nhưng không biết vì sao, bỗng nhiên Mộc Tử Mạt rất muốn, làm nũng với anh.

Con mắt sắc của Cố Tính nhất thời trầm xuống, nụ cười dịu dàng và ấm áp như vậy, chỉ vì cô nói, bạn gái, cũng bởi vì cử chỉ thân mật của cô, càng bởi vì cô không che giấu chút nào, cảm xúc thật của mình.

Giờ phút này, anh mới chân chính cảm thấy, anh thật sự tiến vào cuộc sống của cô, bởi vì cô, ở trước mặt anh, thể hiện bản thân mình một cách hoàn toàn chân thật.

Từ nay về sau, anh với cô, không còn là người xa lạ. Anh khát vọng, được trở thành sinh mạng của cô, phần quan trọng nhất kia.

Tất cả cảm xúc phức tạp có thể nào chỉ chốc lát như gió chảy mây trôi?

Cố Tính vẫn cười nói đùa một câu, "Có gì phải tức giận, điều này nói rõ cô ta và mình thật tinh mắt như nhau." Còn thêm một câu "Đều là người trong đồng đạo."

Khi nào thì Mộc Tử Mạt nhìn qua anh cười đến thoải mái dễ chịu như vậy, càng không nghĩ đến, từ trong miệng anh, cũng sẽ nói ra như vậy, không khỏi nhìn đến ngây người.

Cố Tính bị cô nhìn có chút ngượng ngùng, hình như trên khuôn mặt trắng nõn nhiễm chút đỏ ửng, hình như đáy mắt tinh khiết còn mang vẻ ngây ngô như có như không.

Mộc Tử Mạt nhìn càng thêm mê mẩn, Cố Tính lại có thể đỏ mặt!

Sát lại càng gần, cô mới biết, thật ra Cố Tính cũng không hề lạnh nhạt xa cách , anh còn có nhiều cảm xúc khác nhau như vậy, một khắc kia, cô vui mừng thật nhiều, mình không có bỏ qua.

Cố Tính xách ba lô ở trên đất lên, liếc mắt nhìn Mộc Tử Mạt bởi vì thấy bản thân mình ngượng ngùng mà hưng phấn rõ rệt, cúi đầu thở dài một tiếng, kéo tay của cô "Đi thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.