Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 42: Chương 42






Lục Chi Hằng đưa Thời Noãn về nhà thay thuốc giúp cô.

Thời Noãn vào phòng lấy hộp thuốc đặt lên bàn, duỗi bàn tay bị thương ra.

Lục Chi Hằng nắm lấy, cẩn thận cắt bỏ băng quấn, khi nhìn thấy vết thương của cô, tim anh như nghẹn lại.

Vết thương nghiêm trọng hơn anh tưởng. Vết rách dài cỡ năm, sáu centimet, lúc đó cô đau biết mấy.

Thời Noãn hiểu được anh đang nghĩ gì, khẽ lắc đầu nói: "Không có sao đâu, chuyện đã qua hết rồi anh."

Lục Chi Hằng dùng bông tăm chấm thuốc sát trùng, dịu dàng nói: "Nếu anh có nặng tay quá thì nói cho anh biết."

"Dạ." Thời Noãn đáp.

Lục Chi Hằng nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, còn cẩn thận hơn cả lúc cô tự làm.

Từ góc này Thời Noãn bắt gặp được biểu cảm nghiêm túc vô cùng khác biệt so với lúc ở club của anh.

Khoảng chừng mười phút sau Lục Chi Hằng đã thoa thuốc xong, băng bó kỹ càng lại cho cô.

Hôm nay xảy ra khá nhiều chuyện, bây giờ đã muộn, Thời Noãn không muốn để anh phải vất vả lái xe liền nói: "Tối nay anh ngủ ở đây đi ạ, sáng mai rồi hẵng về."

Lục Chi Hằng thoải mái, "Được."

Đợi anh rửa mặt xong, Thời Noãn dẫn anh vào phòng của mình.

Căn phòng được trang trí đơn giản vô cùng nữ tính. Trước cửa treo một chiếc dreamcatcher màu xanh da trời, trên chiếc giường đơn toàn là mấy món đồ đáng yêu hình cà rốt, bên cạnh gối nằm còn có một chú thỏ bông cực lớn.

Thời Noãn đặt chú thỏ lên ghế, lấy gối đầu của mình, "Anh nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon."

Lục Chi Hằng hỏi: "Em không ngủ ở đây sao?"

Thời Noãn lắc đầu nói: "Em ngủ ở phòng khác, giường này nhỏ quá, hai chúng ta nằm không vừa ạ."

"Không sao." Lục Chi Hằng giữ chặt cái tay không bị thương của cô, nhấc chăn lên, "Chúng ta nằm co lại chút xíu thôi. Noãn Noãn, anh muốn ngủ với em."

Ánh mắt anh vô cùng kiên quyết làm Thời Noãn không thể từ chối, cô bỏ dép rồi trèo lên giường.

Chiếc giường một mét hai này bình thường một mình cô ngủ thì còn dư nhưng hôm nay có thêm Lục Chi Hằng, dĩ nhiên có hơi chật. Hai người cùng đắp chăn, nằm sát nhau không chút kẽ hở.

Thật ra Thời Noãn vẫn thích Lục Chi Hằng ôm mình ngủ.

Nằm trong lòng anh có cảm giác vô cùng an toàn, cô cũng không cần dùng thảm điện.

Nhưng Thời Noãn lại lo anh ngủ không ngon, "Em có đè anh không vậy? Hay là cứ để em đi ngủ ở phòng bên cạnh đi ạ."

Cô thấy dáng người anh quá cao, ngủ như vậy thì không thể duỗi thẳng tay được, không thoải mái chút nào.

"Không cần, như vậy là ổn rồi." Lục Chi Hằng ôm eo cô, ước gì được ôm chặt thêm nữa.

Anh hôn lên hai má cô, "Ngủ ngon nhé."

"Muộn..." Thời Noãn đột nhiên nhớ tới chuyện anh hỏi lúc ở club, muốn nói rõ với anh.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, "Lúc nãy sao anh lại dùng từ âm u để nói về mình thế? Có phải anh cho là em thấy anh đánh người thì sẽ sợ anh không?"

Lục Chi Hằng "Ừ" một tiếng, cụp mắt xuống, "Noãn Noãn, em sẽ ghét anh sao?"

Lúc bé, anh thường nghe thấy từ "âm u" này, có thể là từ bố mẹ hoặc là từ trưởng bối trong nhà.

Khi đó bọn họ thấy anh khác thường so với những bé trai khác. Vì sao tính cách lại lạnh lùng như vậy? Vì sao lại không thích cười?

Dưới những lời bàn tán như vậy, anh giấu đi những cảm xúc thật của mình.

Liệu có ai thật lòng yêu thương anh không? Lục Chi Hằng cũng không biết nữa.

"Sao mà anh ngốc vậy nè." Thời Noãn nhéo lỗ tai anh nhưng cũng chẳng dám mạnh tay vì sợ làm anh đau.

"Em đồng ý là lúc vừa vào cửa thấy trên sàn toàn là máu đúng là hơi sợ."

"Lúc đó anh rất dữ, ánh mắt lạnh lùng, rất lạ, không giống như mọi khi. Nhưng anh đánh người xấu mà! Với lại em biết vì em anh mới tức giận đến vậy."

Thời Noãn ôm anh, chôn mặt vào lồng ngực anh, giọng nói ngọt ngào làm lòng anh muốn tan chảy.

"Anh là bạn trai em, em yêu còn không hết sao mà nỡ ghét anh được."

Thời Noãn thẳng thắn, nói xong mặt đỏ hết lên nhưng lại thấy hơi lạ vì không nghe thấy anh nói gì.

"Ừm...Chúng ta ngủ thôi ạ."

Cô nhắm mắt lại, chuẩn bị say giấc nồng bỗng nghe được anh hỏi hết sức trịnh trọng, "Noãn Noãn, em có đồng ý chuyển đến nhà anh không?"

"Dạ?" Thời Noãn mơ màng mở mắt ra, cảm thấy anh đổi đề tài nhanh thật, "Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc này ạ?"

"Không phải là tự nhiên đâu Noãn Noãn, anh đã nghĩ về việc này lâu rồi."

Chỉ là lúc này lúc này không kiềm chế được nữa, mỗi phút mỗi giây đều muốn ở cùng cô.

Lục Chi Hằng tựa cằm lên đỉnh đầu cô, "Noãn Noãn không muốn có nhiều thời gian ở cùng anh hơn sao?"

"Tất nhiên là muốn nhưng mà..." Thời Noãn do dự, "Chúng ta mới hẹn hò ba tháng mà ở chung với nhau, không phải có hơi nhanh sao ạ?"

"Nhanh sao? Anh không thấy vậy." Lục Chi Hằng nói, "Sắp tới em sẽ đóng phim tiếp, sau khi khai máy chúng ta sẽ không có nhiều cơ hội gặp nhau nữa. Noãn Noãn, trước đây anh muốn gặp em cũng phải chờ rất lâu."

Giọng anh nghe có chút ủy khuất lẫn đáng thương làm Thời Noãn cảm thấy tự trách.

Bởi vì tính chất công việc mà cô không giống như những cô gái khác có thể chăm sóc bạn trai mình mỗi ngày, đi ra ngoài còn phải đeo khẩu trang. Trước đây quay phim ngoại cảnh còn để anh chạy đi chạy lại hai nơi.

Cô nhận thấy mình đúng là chưa làm tốt vai trò của một người bạn gái.

Nghĩ một lúc Thời Noãn cũng đồng ý: "Được ạ, vậy để hôm nào em thu dọn đồ đạc rồi dọn qua nhà anh nhé."

Lục Chi Hằng nghe vậy liền vui vẻ, hôn cô một chút, "Ngủ ngon."

Anh thừa biết cô tốt bụng lại dễ mềm lòng, chỉ cần tỏ vẻ đáng thương một chút cô sẽ chẳng nỡ từ chối yêu cầu của anh.

Mặc dù anh biết cách này rất tệ nhưng mà...không nhịn được nữa.

_____

Đồng hồ sinh học của Thời Noãn rất đúng giờ. Hơn bảy giờ cô liền tỉnh giấc, từ từ mở mắt nhưng không thấy Lục Chi Hằng.

Cô thay quần áo, xuống giường mang dép vào. Cô đi ra mở cửa phòng, nghe thấy tiếng động nhỏ ở ngoài.

Cô ra ngoài vừa khéo gặp phải Lục Chi Hằng đang mang theo vài túi đồ, mùi đồ ăn tràn ngập phòng khách.

Lúc đầu Thời Noãn cũng không đói bao nhiêu, vừa ngửi thấy mùi thơm bụng lại réo lên.

Trời ơi, mất mặt hết sức.

"Em đi rửa mặt." Thời Noãn đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt rồi thoa thêm kem dưỡng.

Xong việc, Lục Chi Hằng cũng đã bày biện bữa sáng trên bàn.

Thấy cô tới, anh đưa đũa, nói: "Còn nóng đó, em mau ăn đi kẻo nguội."

Thời Noãn ngồi xuống, bánh bao gạch cua, sủi cảo tôm, bánh đường đỏ, tào phớ, đều là món cô thích cả!

(*) Bánh bao gạch cua





(*) Sủi cảo tôm



(*) Bánh đường đỏ(红糖糕): lúc mình tìm ảnh nhìn tưởng là bánh bò đường nâu nhưng xem mấy clip dạy nấu ăn thì mình thấy hong phải, có ai biết món này thì báo mình xem có phải tên là như vậy không nhé:<





(*) Tào phớ



Món bánh bao gạch cua kia còn được mua ở một tiệm nổi tiếng, ăn cực kỳ ngon, có điều hơi xa, không nhận giao hàng nên nếu đến trễ sẽ gặp một hàng dài người xếp hàng đợi mua.

Thời Noãn gắp một cái bánh bao còn đang bốc hơi nóng, ngạc nhiên hỏi, "Sao anh biết em thích ăn gì thế ạ?"

Lục Chi Hằng thấy cô vui vẻ cũng nở nụ cười, "Sáng nay anh mới hỏi trợ lý của em."

Thời Noãn thổi, chưa kịp đợi bánh bao nguội đã cắn một miệng, nước sốt dính hết ra miệng.

Lục Chi Hằng rút giấy lau miệng cho cô, "Ăn ngon không?"

"Ngon lắm ạ." Thời Noãn gật đầu.

Nhưng cô lại rất áy náy khi biết anh phải dậy thật sớm, còn phải xếp hàng thật lâu để mua bữa sáng.

"Sau này anh không cần phải cực như vậy nữa, cứ gọi KFC giao đến là được rồi ạ, em không kén ăn đâu."

"Không cực xíu nào." Lục Chi Hằng gắp bánh bao cua lên. Lúc chắc chắn đã hết nóng rồi mới đút cho cô, "Miễn sao em vui là được."

Thời Noãn được anh dỗ khiến cho vô cùng vui vẻ. Nếu không phải vì ăn bánh bao mà trong miệng toàn mùi dấm thì chắc chắn cô sẽ hôn anh một cái.

Buổi sáng nay vô cùng no nê. Cô nhìn đồng hồ, xoa bụng: "Đã tám giờ rồi, anh chuẩn bị đi làm chưa ạ?"

"Hôm nay anh có chuyện quan trọng cần làm nên không đến công ty." Lục Chi Hằng thu dọn đống hộp rỗng trên bàn.

Thời Noãn tò mò, "Chuyện gì vậy ạ?"

Lục Chi Hằng đáp, "Anh đã gọi cho công ty chuyển nhà, một lát nữa họ sẽ cho người tới giúp chúng ta dọn đồ."

"Sao mà gấp dữ vậy..." Thời Noãn chớp chớp mắt.

Nửa đêm hôm qua mới quyết định xong, còn chưa tới mười tiếng, anh đúng là đã nói là làm.

Lúc đầu Thời Noãn tính mấy ngày nữa mới bắt tay vào làm nhưng nếu anh đã gọi cho công ty chuyển nhà rồi thì cô cũng không thể lề mề thêm nữa.

Hai người ngồi nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu thu dọn. Đồ dùng của Thời Noãn không nhiều lắm, chủ yếu là quần áo và túi xách, thêm mấy cái phụ kiện nhỏ nữa là xong.

Lục Chi Hằng lấy băng dính chuẩn bị dán thùng lại thì Thời Noãn cầm thêm vài bức ảnh chân dung và tạp chí tới, "Anh bỏ thêm mấy cái này vào giúp em với ạ."

"Ừm." Anh bỏ từng cái vào mới phát hiện ra ảnh trang bìa đều là một người đàn ông tên Chu Trạch Diễn.

Lục Chi Hằng rất ít quan tâm đến giới giải trí nhưng hình như anh từng nghe về người này, chủ yếu là từ chỗ Hoắc Minh.

Theo lời của Hoắc Minh, ba năm trước tên Chu Trạch Viễn này từng lừa tình em gái Ôn Ninh của anh ta khiến cho bây giờ cô ấy không thèm nhìn mặt tên đàn ông cặn bã này.

Anh cau mày, "Noãn Noãn, em thích người này sao?"

Thời Noãn đang xếp quần áo, nghe vậy cô quay lại nhìn, "Đúng vậy. Lúc đang học năm thứ hai đại học, em rất thích anh ấy, còn tham gia fan club nữa cơ. Có điều dần dà sau này khi gia nhập vào giới giải trí, em không còn theo đuổi ngôi sao như thế nữa."

Cô cúi đầu tiếp tục làm việc: "Không thể phủ nhận được rằng mắt nhìn của em rất tốt. Không phải tháng trước anh ấy đạt được giải "Nam chính xuất sắc" nhất ở lễ trao giải Kim Kê(*) sao, có thể xem là ảnh đế trẻ tuổi nhất trong hai mươi năm qua đó ạ. Bây giờ hiếm có nam minh tinh nào vừa đẹp trai vừa diễn giỏi như anh ấy."

(*) Giải Kim Kê là giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Trung Quốc.

Thời Noãn đặt quần áo được xếp ngay ngắn sang bên cạnh, ao ước, "Không biết sau này em có cơ hội hợp tác với anh ấy không nữa."

Lục Chi Hằng không thèm trả lời, Thời Noãn nghĩ anh không có hứng thú nên cũng không nói nữa.

Một lúc sau anh đột nhiên lên tiếng, "Noãn Noãn, tên mà em thích có bạn gái rồi đấy."

Thời Noãn không tin nổi, "Không thể nào! Nếu anh ấy có bạn gái chắc chắn sẽ lên hot search liền. Mà ở trong giới em chưa từng nghe qua chuyện này, sao anh biết được?"

Lục Chi Hằng đáp: "Hoắc Minh nói cho anh biết anh ta hẹn hò với em gái cậu ấy."

Lòng tò mò của Thời Noãn lập tức trỗi dậy, sáp lại gần anh, "Em nhớ hai tháng trước lúc phỏng vấn, anh ấy nói không hề quen biết Ôn Ninh, sao mà lại hẹn hò nhanh thế ạ?"

Lục Chi Hằng nhìn cô, "Anh ta và Ôn Ninh có quen biết từ thời đại học, chắc là nảy sinh tình cảm lúc đó."

Anh mất tự nhiên hắng giọng, đương nhiên là do chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác thế này: "Anh ta và Ôn Ninh yêu nhau từ thời đại học. Nhưng mà theo lời Hoắc Minh thì anh ta có lỗi với Ôn Ninh khiến em ấy phải bảo lưu một năm rồi một mình chạy tới Anh giải sầu."

"OMG." Thời Noãn kinh ngạc. Cô không nghĩ là giữa hai người họ còn có chuyện như thế nữa.

Cô đứng vào góc độ của đàng gái mà kích động, "Anh ta đúng là quá đáng, làm tổn thương người xong còn chối bỏ tình cảm trước bao nhiêu người."

Nghe cô nói thế, Lục Chi Hằng lôi mấy quyển tạp chí và ảnh ra hỏi, "Vậy em có muốn đem theo mấy cái này nữa không?"

Thời Noãn thất vọng lắc đầu, "Thôi ạ, cứ bỏ lại hết đi, em không thèm mang theo nữa đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.