Mấy hôm nay trong công ty ai cũng biết được tâm trạng Lục tổng vô cùng tốt. Mặc dù anh vẫn khoác trên người dáng vẻ người lạ chớ lại gần nhưng vẫn có thể thấy được khóe môi anh cong lên nở nụ cười nhẹ.
Đôi khi là với màn hình điện thoại, đôi khi là lúc gọi điện thoại, số lần cười trong một ngày cộng lại còn nhiều hơn tháng trước.
Đúng là thần kỳ thật! Đối với người bình thường mà nói chuyện yêu đương cũng chả phải đặc biệt như việc nhận được năm trăm vạn từ trên trời rơi xuống.
Nhưng với Lục Chi Hằng thì năm trăm vạn chẳng thể khiến anh cười như vậy nên cấp dưới đều đoán rằng Lục tổng yêu rồi.
Trong giờ làm việc tất cả mọi người lén nhắn tin trong nhóm chat của nội bộ công ty---
Emily phòng tài vụ: [Sáng nay lúc tôi đến đưa tài liệu bắt gặp Lục tổng đang nhắn tin đấy. Mọi người không biết vẻ mặt anh ấy lúc đó đâu, trông vô cùng chiều chuộng (=^^=)]
Giám đốc Kỳ phòng marketing: [Buổi chiều lúc tôi đi nhờ Lục tổng ký tên nghe được giọng anh ấy gọi biệt danh của cô ấy, cái gì mà loan loan mềm mềm ý.]
Có thể thấy được tiếng phổ thông của vị giám đốc này không được tốt lắm.
Amy phòng thị trường: [Bộ chỉ có mình tôi tò mò người bạn gái kia là ai thôi sao? Cô ấy mạnh tới nổi có thể đánh bại được người đẹp Hạ tài ba của chúng ta sao?]
Michelle phòng hậu cần: [Tò mò +1]
Mọi người trò chuyện sôi nổi quên luôn trời đất, chỉ có mình Lý Huy bình tĩnh lướt xem tin nhắn, trong lòng khinh bỉ, "Ồ, đúng là mấy tin hiếm có."
Anh ta đã từng thấy Lục tổng lạnh lùng vì theo đuổi người ta mà thường xuyên kiếm cớ chạy tới trường quay. Vào một buổi trưa nọ còn khóa cửa, kéo con gái nhà người ta chơi trong văn phòng nữa kìa!
Mà anh ta có thèm nói gì đâu.
_____
Đúng là trong lòng Lục Chi Hằng đang rất vui. Anh đã có được điều mà anh khao khát bấy lâu nay, có thể không vui sao?
Noãn Noãn của anh cái gì cũng tốt, thân thể lẫn tâm hồn đều vô cùng phù hợp với anh.
Gặp được người mình bằng lòng thích đến nỗi muốn trao tính mạng cho người ấy là chuyện hiếm có, càng hiếm hơn nữa là cô cũng thích anh.
Khuyết điểm duy nhất là cô quá yếu ớt, mới có hai lần là không chịu nổi rồi. Lúc ấy mắt cô đỏ như cô thỏ nhỏ, nằm dưới thân anh khóc lóc xin tha, giọng nũng nịu vô cùng nhưng lại không biết rằng dáng vẻ khóc sướt mướt ấy càng khiến anh không nhịn được.
Nhẩm thấy một tuần sắp qua, anh đặt bàn tại một nhà hàng Tây chuẩn bị hẹn hò với cô, nào ngờ lại đến dịp cô "nghỉ lễ".
Cô bạn nhỏ: [Anh tan làm ghé nhà thuốc mua giúp em một hộp Ibuprofen(*) nhé.]
(*): Nó được dùng để giảm các triệu chứng, nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm, đặc biệt là nơi có viêm.
Lục Chi Hằng lập tức gọi điện hỏi, "Em thấy khó chịu chỗ nào sao?"
Thời Noãn nằm trên giường bị dì cả hành hạ hơn hai tiếng đồng hồ nên giọng yếu ớt, "Không có chuyện gì ạ. Chỉ là em tới tháng nên phải dùng thuốc giảm đau."
"Em nằm nghỉ trên giường đã nhé, anh về liền đây." Lục Chi Hằng nói rồi vơ vội chìa khóa xe đi ra ngoài.
Anh đi mua mấy hộp thuốc giảm đau, được nhân viên hướng dẫn mua thêm đường đỏ và miếng dán giữ nhiệt(*).
(*): Miếng dán giữ nhiệt
Lục Chi Hằng biết vào lúc này cơ thể phụ nữ không được thoải mái nhưng khi vào nhà thấy cô nhóc nằm co quắp trong chăn, lòng anh đau vô cùng.
Anh không nghĩ cô sẽ đau đến mức này.
Trán cô ướt đẫm mồ hôi, mặt mày trắng bệch ôm chặt lấy túi sưởi trong lòng, cả người cô run run co lại.
Lục Chi Hằng đau lòng không thôi, vội nâng cô ngồi dậy, đệm một chiếc gối phía sau lưng cô rồi đưa cho cô một viên thuốc.
Thời Noãn nhai kỹ rồi nuốt xuống, uống thêm vài ngụm nước ấm, lúc này cô mới thấy dễ chịu.
Thuốc này tuy có hiệu quả nhưng vì lo tác dụng phụ nên khi nào còn chịu đựng được thì Thời Noãn vẫn không uống thuốc.
Nhưng cô không ngờ lần này lại đau đến vậy, đi tìm thuốc thì lại không có.
Thời Noãn thấy Lục Chi Hằng lo lắng, đoán chắc anh bị cô dọa sợ rồi.
"Em uống thuốc rồi sẽ đỡ thôi, anh đừng lo lắng." Cô nở nụ cười với anh.
Lục Chi Hằng xoa nhẹ khuôn mặt tái nhợt của cô, "Hay là anh đưa em đến bệnh viện nhé."
"Không cần đâu ạ." Thời Noãn từ chối, "Đây chỉ là bệnh cũ thôi. Lúc trước em có đi bệnh viện rồi, cũng không có đỡ hơn gì hết ạ. Nhưng mà vẫn còn ổn lắm, chỉ cần chịu hết ngày đầu thôi, mấy ngày sau em không có như vậy nữa đâu ạ."
Lục Chi Hằng nghe thấy hai chữ "bệnh cũ" mà thấy thương cô.
Anh đặt gối xuống, dán một miếng giữ nhiệt lên bụng cô rồi sửa lại chăn cho kĩ, "Vậy em nghỉ ngơi đi, anh đi làm cơm tối."
"Dạ." Thời Noãn ôm túi sưởi, chịu đựng cơn đau ở dưới bụng rồi ngủ thiếp đi.
Một tiếng sau Lục Chi Hằng đem cơm canh thanh đạm đến cho cô.
Thời Noãn khăng khăng không để anh đút, nhận lấy chén cơm từ tay anh, "Tự em làm được rồi, anh bận rộn như vậy, mau bới một chén lại ăn cùng em đi."
Hai người một ngồi một nằm trên giường, biến bữa tối lãng mạn dưới ánh nến thành bữa tối bên giường.
Thời Noãn cũng có chút ái ngại, "Em khiến cho kế hoạch hẹn hò của anh đổ bể hết rồi."
Lục Chi Hằng không để ý, "Không sao, sau này chúng ta còn cả đời để hẹn hò."
Thời Noãn nhoẻn miệng cười, từ "cả đời" quan trọng đến thế lại được anh dễ dàng nói ra tựa như việc họ mãi mãi sánh bước bên nhau là chuyện hiển nhiên.
Lục Chi Hằng ăn rất nhanh, lúc anh ăn xong rồi Thời Noãn chỉ mới ăn được một ít.
Lục Chi Hằng hiểu bây giờ cô không có khẩu vị nhưng cô ăn quá ít, đến tối chắc chắn sẽ bị đói.
"Ngoan nào, ăn thêm năm muỗng nữa thôi được không?" Anh thương lượng với cô.
"Không muốn đâu." Cô lắc đầu nhưng thấy ánh mắt của anh đành phải chấp nhận, giơ ba ngón tay lên hỏi dò, "Ba muỗng thôi được không ạ?"
"Được, anh đút cho em ăn." Lục Chi Hằng đồng ý, cầm chén múc một muỗng lớn dỗ cô ăn, "A---"
Thời Noãn há ra ăn hai muỗng mới nhận ra cả hai muỗng anh đều múc rất nhiều.
"Anh chơi xấu." Cô bĩu môi, "Em không ăn nữa."
Lục Chi Hằng không phủ nhận, múc thêm một muỗng lớn, "Còn một miếng cuối thôi, ăn hết nào, Noãn Noãn nhà ta là ngoan nhất đấy."
Thời Noãn nghe thấy giọng nói dịu dàng này thì khó lòng mà chống cự được, sau khi ăn xong còn được anh xoa đầu như đang khen một cô nhóc con.
Buổi tối trước khi ngủ Lục Chi Hằng chuẩn bị nước nóng cho cô ngâm chân.
Độ ấm vừa tới. Thời Noãn rửa chân xong được Lục Chi Hằng lau khô, anh đột nhiên giữ chặt một bên chân của cô.
"Anh làm gì vậy?" Thời Noãn có máu buồn, bị anh nắm liền cười khanh khách, chân cũng muốn rụt về.
Lục Chi Hằng lại bắt lấy.
Tay anh rất lớn làm nổi bật bàn chân trắng trẻo có ngón út xinh xẻo, đầu móng màu hồng nhạt trông vô cùng đáng yêu.
"Anh đã hỏi bác sĩ rồi, xoa bóp ở những chỗ này có thể giúp em đỡ đau."
Anh nói rồi dùng ngón cái xoa nhẹ chỗ vừa tìm được. Hai phút sau anh đổi sang chân kia.
Thời Noãn thấy kĩ thuật của anh xem ra khá chuyên nghiệp.
"Xong rồi." Lục Chi Hằng nhét hai chân cô vào trong chăn, nằm xuống ôm cô, bàn tay luồn vào trong áo ủ ấm cái bụng nhỏ cho cô.
Lực tay của anh vừa phải khiến cô vô cùng dễ chịu, cơn đau cũng dịu đi rất nhiều.
Thời Noãn vùi vào lòng anh: "Nếu không thì tối nay em ngủ ở phòng bên cạnh nhé?"
Lục Chi Hằng hỏi, "Sao vậy?"
Thời Noãn chu đáo nói, "Tối không ngủ được chắc chắn em sẽ trở mình nhiều lần, nửa đêm sẽ phải đi vệ sinh làm anh thức giấc."
"Đừng nghĩ nhiều." Lục Chi Hằng không chịu, tay vẫn xoa bụng cho cô, "Đau thì gọi anh dậy nói chuyện với em."
Khoảng ba giờ sáng Thời Noãn bị đau quá nên tỉnh dậy nhưng không gọi anh, quay mình lại nằm co ro.
Tuy cô đã hạ giọng xuống nhưng Lục Chi Hằng vẫn tỉnh. Anh rời giường lấy cho cô một ly nước đường đỏ, đợi cô uống hết rồi nằm xuống vừa xoa bụng vừa nói chuyện dỗ cô ngủ thiếp đi.
Thời Noãn ngủ thẳng một giấc tới sáng, đây có thể coi giấc ngủ ngon nhất từ khi nghỉ lễ đến nay.
Tất cả đều là nhờ có Lục Chi Hằng tối hôm qua đã nhiệt tình chăm sóc cho cô.
Lúc mở mắt ra cô vẫn thấy tay anh đặt trên bụng mình.
Lòng cô ấm lên, lén cười vài tiếng. Cô thấy mình thật may mắn, cảm giác giống như nhặt được bảo bối vậy.
Ắt hẳn tối qua anh ngủ không ngon vì vậy cô muốn để anh nằm thêm một chút nữa, lúc thức giấc cũng không ngọ nguậy mà cứ yên lặng nằm trong lòng anh.
Đến lúc anh tỉnh Thời Noãn mới nhẹ nhàng ôm anh gọi, "Lục Chi Hằng."
"Hửm?" Giọng anh trầm ấm mang theo vẻ lười biếng gợi cảm khi vừa mới ngủ dậy.
Cô nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt long lanh nước, "Em thấy anh rất tốt với em."
Rất rất tốt, còn tốt hơn khi ở nhà, cảm giác như là vật quý được anh nâng niu trên tay.
"Anh không tốt với em thì tốt với ai được chứ? Sau này sẽ càng hơn thế nữa." Lục Chi Hằng trả lời không chút do dự.
"Dạ!" Thời Noãn nửa đùa nửa nghiêm túc nói, "Em cảm động đến nỗi không biết báo đáp làm sao."
"Dùng thân thể đi." Lục Chi Hằng nhướng mày, "Đợi em khỏe lên rồi nhớ yêu thương anh nhiều hơn, lấy thân báo đáp nhé."
Thời Noãn sửng sốt, tai nóng lên, "Không phải mấy ngày trước anh đã hứa rồi sao?"
"Anh hứa lần sau sẽ không để em mệt vậy nữa." Anh cười xấu xa.
"Siêu mệt luôn ạ." Cô lầu bầu, "Sau đêm đó cả eo và chân em đau nhức mấy ngày liền."
Lục Chi Hằng nghĩ ngợi, "Do thể lực em kém quá, không năng tập thể dục. Sau này làm nhiều rồi em sẽ thích ứng nhanh thôi."
"..." Thời Noãn câm nín, có cách này nữa sao?
Anh nhéo gương mặt ửng hồng của cô, "Lần sau có mệt anh cũng không dễ bỏ qua cho em đâu."
Thời Noãn lườm anh: Lần trước anh có mềm lòng bỏ qua à? Cô có thấy thế đâu!
Cô kịp thời phanh lại khi ý thức được chủ đề câu chuyện bắt đầu có thiên hướng 18+, giục anh: "Không còn sớm nữa, chúng ta dậy thôi, hôm nay anh còn phải đi làm nữa đấy."
"Bụng còn đau không?" Lục Chi Hằng nhìn cô.
"Đỡ hơn nhiều rồi ạ, hôm nay cũng không đau như vậy nữa. Tối hôm qua anh xoa bụng giúp em nên mau hết đau, em..."
Cô chưa nói xong đã bị anh kéo lại hôn, đẩy nhẹ anh, "Dì cả em chưa đi đâu."
"Chỉ hôn thôi, không làm gì khác hết." Lục Chi Hằng cười khẽ, kiên nhẫn cạy mở bờ môi son của cô.
Sáng sớm được trêu chọc cô bạn nhỏ của mình đúng là hết ý.
__________
Ying: Xin lỗi mọi người vì dạo gần đây mình ra chương chậm vì mình cuối cấp nên phải bận bù đầu với việc học online lẫn bài tập ㅠㅠ, mọi người thông cảm nhé. Mình rất vui khi dạo gần đây truyện được mọi người đón đọc nhiều hơn, nếu có thể các bạn cứ comment cho vui nhà vui cửa cũng như làm động lực cho mình nhé. Nếu mình phạm phải lỗi diễn đạt hay chính tả mọi người cứ nhiệt tình chỉ ra nhé, mình siêu siêu quý những tấm lòng này luôn đó. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ mình, moah moah moah (^3^)/