Sau đêm đó, Thời Noãn ở lại bao nhiêu lâu thì Lục chi Hằng cũng uống hết bấy nhiêu chén canh được Lý Đàn tỉ mỉ làm ra.
Canh cật heo, ba ba hầm, gà đen hầm, canh bồ câu(*)...Mỗi ngày một chén, không bị lặp lại món.
(*) Hic, tìm xong mấy món canh là tôi ngán luôn mọi người ạ:<
Canh cật heo
Ba ba hầm
Gà đen hầm
Canh bồ câu
Thời Noãn năm lần bảy lượt muốn giải thích rõ chuyện này cho Lý Đàn hiểu, khéo léo biểu đạt rằng Lục Chi Hằng không cần phải uống những loại canh này nữa.
Nhưng lần nào cũng thất bại.
Cô nói, "Mẹ, Lục Chi Hằng rất khoẻ mạnh, mẹ không cần phải chuẩn bị những món này cho anh ấy đâu mà."
Lý Đàn đáp lại với ý vị sâu xa: "Con còn nhỏ nên không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này. Mẹ là người từng trải, hiểu rõ được đạo lý không nên trông mặt mà bắt hình dong. Có người trông khoẻ như vâm, tràn đầy nhiệt huyết vậy chứ xét về mặt này thì yếu kém nhiều lắm."
Thời Noãn kiên trì nói, "Mẹ đừng nói mò vậy mà. Con biết là anh ấy không có bị gì đâu!"
Lý Đàn lại nghĩ nhiều hơn thế, tưởng là con mình đang giữ mặt mũi cho bạn trai nên lại lấy thân phận là người từng trải ra để khuyên nhủ: "Chuyện này chỉ mắt nhìn tai nghe thôi thì không biết được, phải thử qua đao thật súng thật thì mới biết rõ được con à. Con phải biết là việc mẹ làm hôm nay tất cả đều là vì hạnh phúc sau này của con thôi."
Thời Noãn nghe mấy câu này xong không biết nên nói gì.
Không thể nói thẳng ra rằng bản thân đã trải qua nhiều lần được. Cũng không thể nói rằng thực ra Lục Chi Hằng rất khoẻ mạnh, cũng rất mạnh trong chuyện kia.
Thời Noãn nghĩ rồi thấy để Lục Chi Hằng uống mấy chén canh này cũng không sao, dù sao cũng là đồ bổ, bình thường anh làm việc nhiều quá, bổ một chút cũng được.
Mặc dù chuyện lần này không ảnh hưởng nhiều đến hình tượng nhưng vẫn để lại ấn tượng với mẹ cô.
_____
Thời Noãn cứ nghĩ rằng Lục Chi Hằng được bồi bổ trong mười ngày sẽ mập lên ít nhất hai ký rưỡi nhưng khi anh đứng trên cân thì cô thấy được cây kim không theo nhúc nhích một li!
Thời Noãn nhìn số ký trên cân, lầm bầm, "Bình thường em ăn nhiều một chút thôi là đã lên ký rồi, còn anh ngày nào cũng uống canh mà sao không mập lên một xíu nào là sao?"
Lục Chi Hằng trả lời, "Chắc là do ngày nào anh cũng vận động nhiều."
Thời Noãn chưa kịp nhận ra ẩn ý trong câu nói của anh, "Ngày nào chúng ta cũng ở cùng nhau, sao em không thấy anh vận động nhỉ?"
"Em không nhớ rõ sao?" Lục Chi Hằng bước xuống cân, cười cười, "Không phải đêm nào chúng ta cũng vận động với nhau đó sao?"
Thời Noãn: "..."
Kể từ khi hai người hành sự trong phòng cô thành công vào tối hôm đó thì anh không thèm kiêng nể gì nữa, còn làm thêm nhiều tư thế khác nhau.
Nếu như việc cùng anh ở trên giường được xem là vận động thì đúng là mấy ngày nay tiêu hao khá nhiều năng lượng.
Năm mới trôi qua trong chớp mắt. Sau khi ăn xong món chè trôi nước(*) vào Tết Nguyên Tiêu, Thời Noãn không đành lòng mà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về thành phố B cùng Lục Chi Hằng.
(*) Chè trôi nước của người Hoa có rất nhiều nhân, nhưng ngon nhất là nhân vừng đen, hạt sen nấu với táo tàu khô. (Nguồn: Wikipedia)
Trước khi tiễn hai người, Lý Đàn còn nhét tờ thực đơn vào tay Thời Noãn, dặn dò, "Về nhà có thời gian thì nhớ nấu canh cho Lục Chi Hằng nhé."
"Con biết rồi mà, mẹ cứ yên tâm." Thời Noãn không muốn giải thích gì nữa, chỉ gật đầu đồng ý.
Được rồi, bây giờ cô có thể chắc chắn rằng cái sự yếu của Lục Chi Hằng đã ăn sâu vào lòng mẹ cô.
Thời Noãn có chút áy náy, "Em xin lỗi vì đã để mẹ hiểu lầm ạ."
Lục Chi Hằng cười rộ lên, "Không sao cả, chỉ cần em biết rõ thực hư ra sao là được. Dù sao tối qua trên giường em cũng..."
"Ngưng! Không cho anh nói nữa!" Tai Thời Noãn đỏ bừng.
Không biết sao tối qua anh lại nảy ra cái ý tưởng mới, đang làm giữa chừng thì ngừng lạii không cho cô hưởng thụ nữa. Nếu cô không chịu nài nỉ thì anh cứ đặt bên ngoài cọ xát từ từ, khiến cô vừa thẹn vừa khó chịu.
Cô nói một câu, anh đẩy một cái.
Vốn từ cô nghèo nhưng anh cũng kiên nhẫn chờ đợi, cúi người hôn khắp cơ thể thể rồi cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân như muốn giày vò cô đến ngất.
Cô không còn đường lui, đành phải thốt ra những lời khiến người nghe phải ngượng chín mặt.
Thời Noãn bây giờ nhớ lại vẫn thấy ngượng, không muốn đôi co với anh nữa nên đành nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lục Chi Hằng quay qua nhìn cô, khoé môi càng cong nhiều hơn.
Ái chà, chơi cùng Noãn Noãn của anh đúng là vui thật. Lúc ở trên giường thì muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô, lúc ra ngoài thì chỉ muốn chọc cho cô đỏ mặt.
Anh thừa nhận việc làm này là quá đáng nhưng không sao đổi được, huống chi anh không muốn đổi.
_____
Kì nghỉ đông nhẹ nhàng trôi qua, mọi người bắt đầu quay lại làm việc.
Bộ phim "Khoảng thời gian anh chưa biết đến" của đạo diễn Triệu bắt đầu quay. Thời Noãn là nữ chính nên phải đến trường quay sớm để nghiên cứu kịch bản cùng các nhân vật chính khác.
Phim trường ở tại thành phố A, cách thành phố B khá xa.
Trước khi đi, Thời Noãn lo Lục Chi Hằng sẽ bận rộn quên ăn quên nghỉ nên đã làm sủi cảo, bánh bao cùng một ít đồ ăn đông lạnh bỏ vào tủ lạnh rồi lại phải chạy đi dỗ dành anh.
Cô cứ ngỡ là chỉ có cô mới có cảm giác buồn tủi mỗi khi anh đi công tác nhưng hoá ra không phải thế.
Mặc dù Lục Chi Hằng không nói nhưng Thời Noãn vẫn cảm nhận được nỗi lòng không nỡ để cô đi của anh.
Cho nên, có khi anh còn thích cô nhiều hơn là cô thích anh. Phát hiện này khiến Thời Noãn rất vui nhưng cũng có chút tự trách mình.
Thế là mấy ngày nghỉ còn lại cô đều dành thời gian cho anh, dỗ anh vui.
_____
Mấy phút trước khi vào quầy đăng ký, tại phòng nghỉ VIP ở sân bay.
Lục Chi Hằng dặn dò cô, "Buổi tối sau khi quay xong nhớ gọi video cho anh."
Thời Noãn gật đầu, "Dạ, em nhớ rồi."
Lục Chi Hằng nói thêm, "Lần quay phim này kéo dài ba tháng, nếu tiện đường anh sẽ ghé qua thăm em."
Thời Noãn tiếp tục gật đầu, "Dạ, em sẽ đợi anh."
Cuối cùng Lục Chi Hằng nói, "Ở trường quay phải biết chăm sóc mình cho tốt, nhớ ăn cơm nhiều vào, đừng có muốn giảm cân nữa, bây giờ em đã quá gầy rồi."
Thời Noãn hứa với anh, "Dạ, em biết rồi mà. Anh ở nhà cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu không có thời gian nấu cơm thì ăn những món em để sẵn trong tủ lạnh, đợi em về sẽ nấu nhiều đồ ngon cho anh."
Thời Noãn nói xong lập tức hôn lên mặt anh rồi mới mang kính râm, đeo khẩu trang vào, cùng Thiến Thiến đẩy hành lí đi đến cổng kiểm tra.
Lên máy bay, mọi người được nhắc nhớ thắt chặt dây an toàn
Thiến Thiến nhớ đến màn tạm biệt khi nãy, tò mò, "Chị Noãn Noãn, bình thường chị ở chung với Lục tổng cũng như vậy sao?"
Dựa theo kinh nghiệm mấy năm nay của cô ấy trong ngành giải trí thì bình thường nữ minh tinh khi quay xa sẽ lo lắng người yêu ngoại tình hoặc chơi bời ở ngoài, họ lo đến nỗi mỗi ngày đều kiếm cớ để gọi điện thoại kiểm tra.
Sao tới lượt cô nghệ sĩ nhà mình thì lại ngược với người ta thế này!
Thời Noãn gỡ khẩu trang, "Đúng vậy, sao thế em?"
Thiến Thiến nói ra suy nghĩ của mình, "Em thấy hình như Lục tổng....dính người lắm phải không ạ?"
Thời Noãn được hỏi nhiều nên đã quen, "Đúng vậy, anh ấy là người như vậy đó, nên chị phải thường xuyên dỗ dành anh ấy."
Thiến Thiến: "??"
Cái từ "dỗ" này hình như không hợp với hình ảnh đàn ông lạnh lùng ít cười của Lục tổng thì phải?
Thật ra cho đến bây giờ, Thiến Thiến vẫn thấy Thời Noãn và Lục Chi Hằng không xứng đôi, bởi hai người mang đến hai cảm giác vô cùng đối lập.
Một người thì ấm áp như lò sưởi, vừa nhiệt tình lại cởi mở, lúc cười trông rất thích mắt. Một người thì như núi băng, chuyện gì cũng trưng ra một vẻ mặt, như không thèm để ý đến ai.
Nhưng chính vì sự khác biệt đó đã làm nổi bật tình cảm của hai người, còn chói loá hơn cả những cặp vợ chồng nổi tiếng yêu thương nhau ngoài kia.
Đúng là chuyện không tưởng được. Dù cho Thiến Thiến có nghĩ thế nào thì vẫn không tin được.
Chỉ cần Lục Chi Hằng hờ hững liếc mắt qua là cô ấy đã sợ đến run người, chị Noãn Noãn không sợ cái vẻ mặt muốn giết người kia sao?
Thiến Thiến thấy Thời Noãn đúng là quá dũng cảm, bèn dành tặng cho cô một ánh mắt nể phục.
_____
Thoáng cái Thời Noãn đã quay phim được hơn bốn mươi ngày.
Trong lúc cô đi vắng, Cố Hoài cũng thành công dụ dỗ Lục Chi Hằng đi uống rượu và đánh bida.
Ba người đánh xong hai ván bèn ngồi xuống uống rượu, nghỉ ngơi.
Lục Chi Hằng lướt điện thoại, bỗng hỏi một câu, "Cảm giác CP là gì?"
"Cậu đúng là tối cổ thật, đến mấy cái này cũng không biết nữa!"
Cố Hoài cười nhạo một lúc rồi mới bổ sung kiến thức cho anh, "CP là viết tắt cho từ couple, nói cách khác là trông hai người đó rất giống người yêu của nhau, rất xứng đôi. Sao tự nhiên cậu lại hỏi cái này?"
Cố Hoài ló đầu qua nhìn điện thoại Lục Chi Hằng, thấy được một đoạn phim ngắn tuyên truyền cho bộ phim "Khoảng thời gian anh chưa biết đến".
Top bình luận bên dưới nói rằng: "Chẳng lẽ chỉ có mình tôi là thấy giữa Thời Noãn và Giang Thừa nồng nặc mùi CP à? Hai người đều có giá trị nhan sắc cao, kỹ thuật diễn không tệ, đóng vai học sinh cấp ba cũng khá hợp!"
Bên dưới đầy rẫy những bình luận hùa theo.
Sau khi Lục Chi Hằng đọc xong thì xị mặt xuống, không vui vẻ mấy.
Anh thấy ánh mắt của mấy người cư dân mạng này đúng là kém thật. Noãn Noãn của anh với cái tên kia hợp chỗ nào chứ?
"Chao ôi, cậu đừng để ý." Hoắc Minh lắc ly rượu, khuyên anh, "Mấy người này rảnh rỗi sinh nông nổi mà thôi, đợi đến khi hai người các cậu công khai thì mấy lời này sẽ giảm đi thôi."
Bởi vì có em gái cũng tham gia ngành giải trí nên Hoắc Minh cũng hiểu được đôi chút, "Bây giờ em ấy còn trẻ, lại đang đóng phim thần tượng. Nếu như có bạn trai thì tài nguyên sẽ bị hạn chế. Có điều..."
Anh ta đổi đề tài, "Nếu cậu muốn công khai thì cũng có cách thôi."
Lục Chi Hằng đảo mắt, "Cách gì?"
Hoắc Minh bày mưu, "Cậu có thể đi đến phim trường của em ấy. Ở đó nhiều người như thế, sớm muộn gì cũng sẽ bị chụp hình đưa lên hot search, tới khi đó cậu cứ đưa ra một lời giải thích là chẳng phải sẽ ổn thoả sao?"
"Nhưng mà chuyện này phải cùng nhau quyết định, nếu cậu cứ làm mà không hỏi ý em ấy thì sẽ hơi quá đáng."
"Đúng là quá đáng thật." Lục Chi Hằng đồng tình, uống hết rượu trong ly. Anh cảm thấy chuyện này có thể thử một lần.
__________
Ying: Xin chào mọi người, mình đã quay lại sau khi hoàn thành xong kỳ thi, bắt đầu từ bây giờ, mình sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ để hoàn thành bộ truyện mà mình đã lết khá lâu, hehe. Rất xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu và mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mình nhé. Gửi mọi người ngàn chiếc hôn nồng cháy (〃"3′〃)ゞ