Đài Nam
Một
cô gái tóc vàng tay cầm điện thoại, vẻ mặt kinh hoảng, chạy như điên ra
ngoài phòng, muốn cầu cứu người khác, mà cha mẹ cô gái trở về từ bên
ngoài, đang chuẩn bị muốn vào nhà, cô bé kia thấy được cha mẹ của mình
rất mừng rỡ vội vàng chạy đến. Đột nhiên, một người mang mặt nạ quỷ cầm
con dao, bịt miệng cô gái lại, thuận thế dùng lực đâm xuống người cô, cô gái kia cứ như vậy mà ngã xuống, nước mắt rơi đầy mặt bị kéo đi trong
bóng dêm. . . . . .
Một hồi chuông chói tai vang lên, tràn ngập
khắp căn phòng, vậy mà thiếu nữ ngồi ở trước TV hoàn toàn không để ý
tới, vẫn chăm chú nhìn vừa tháo thắt lưng, nghĩ thầm nếu như người nọ
nhấn lâu như vậy sẽ biết khó mà lùi.
Người nhấn chuông giống như biết chủ nhân của căn phòng ở đây, không từ bỏ ý định tiếp tục nhấn như cũ, tiếng chuông liên tiếp vang lên, cho đến khi rốt cuộc cô gái không
chịu nổi sự ảnh hưởng từ tiếng chuông khi cô xem phim, mới dùng sức ấn
nút tạm ngừng, rời khỏi chiếc chăn ấm áp, đùng đùng tức giận chạy đi mở
cửa.
“Úc Mẫn, tớ cảnh cáo cậu, nếu lần sau cậu tới nhà tớ thì
nhớ mang theo chìa khóa, cẩn thận tớ nhốt cậu ở bên ngoài, cho muỗi đốt
cậu.” Chỉ Dung tức giận trợn trừng mắt nhìn một đống “đồ vật” ngoài cửa.
Nói đó là đồ cũng không quá đáng, bởi vì tầng tầng quần áo bọc lấy thân
hình xinh xắn của cô gái đứng ngoài phòng chỉ chừa lại khuôn mặt và mái
tóc dài, nếu không nhìn kỹ còn làm cho người ta tưởng là một đống đồ có
thể biết di chuyển!
“Mỗi lần đều đợi tớ xem đến thời khắc khẩn
trương nhất của phim kinh dị thì đến ầm ĩ tớ, thật vất vả mới tạo nên
được không khí khẩn nhưng toàn bộ đã biến mất. Huống chi cũng không phải tớ không đưa chìa khóa cho cậu, cậu lại còn muốn làm phiền tớ mở cửa.”
“Cậu nói, cậu bồi thường cho tớ thế nào?” Chỉ Dung nhìn chằm chằm người toàn thân được bọc bởi quần áo nặng nề, giống như muốn đi đến Bắc Cực, lời
nói liên tiếp không ngừng nghỉ liên tục công kích về phía cô gái kia, mà một câu cuối cùng chính là uy hiếp. Cô không cần nhìn cũng biết người
tới là người nào, bởi vì người không thức thời như vậy chỉ có một mà
thôi.
Làm ơn, nếu quả thật muốn tạo ra không khí ghê rợn như
trong lời nói, cũng sẽ không chọn xem phim vào lúc giữa trưa, thật là
khéo, nếu thật muốn có không khí thì phải chọn thời gian nửa đêm mới tốt nhất. Tuy rằng Úc Mẫn nghĩ như vậy, nhưng cô sẽ không ngu ngốc nói ra
tiếng lòng, miệng tự nhiên nói lời nịnh hót——
“Chỉ Dung, Tiểu
Dung Dung tốt nhất của tớ, không nên tức giận nha, không phải tớ cố ý
không mang theo. Cậu nhìn mắt tớ thâm rõ đi, tớ một đêm không ngủ đó!
Cậu nhìn tớ không sợ gió lạnh rét mệt mỏi vất vả chạy tới, vẫn không
quên mang bánh bao và xíu mại loại cao cấp mà cậu thích nhất này, đại
nhân đại lượng, tha thứ cô gái nhỏ là tớ đây một lần đi! Hơn nữa bên
ngoài lạnh như thế, cậu nhẫn tâm nhìn tớ chịu rét bên ngoài sao? Cậu
xem, mặt tớ lạnh đến đông cứng rồi.”
Tô Mẫn Úc vung vẩy túi
trong tay, giả bộ đáng thương nhìn Bạch Chỉ Dung, khóe miệng tươi cười,
mái tóc trên đầu bay bay lung tung, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên
viết rõ ràng cầu xin.
Lúc này Chỉ Dung mới chú ý tới bộ dạng bừa bãi của Tô Úc Mẫn, thật giống nữ chính trong Cô gái điên mười tám năm.
Lúc này một cơn gió lạnh thổi tới, Bạch Chỉ Dung không nhịn được run
rẩy, di chuyển thân thể cô sang một bên, để cho Úc Mẫn đi vào, nhưng chủ yếu nhất vẫn là cống phẩm trong tay cô bạn.
“Thôi, đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, vào đi.”
Bạch Chỉ Dung để Tô Úc Mẫn vào nhà xong, cầm lược đưa cho cô bạn sửa sang
lại mái tóc như cô nàng điên khùng, còn chính mình thì đến phòng bếp pha trà.
Lúc Úc Mẫn vào cửa nghĩ thầm: May mà mình có mua đồ, nếu
không có thể thật sự bị nhốt ở bên ngoài hứng gió Bắc, chỉ là. . . . . . Mìnhlà tiểu nhân sao? Trên đời… có tiểu nhân đáng yêu vậy ư, đúng là
không có mắt nhìn mà.
“Hà, vẫn là trong này ấm áp hơn, bên ngoài
lạnh lắm nha!” Úc Mẫn cầm lược lớn tiếng nói với Chỉ Dung ở trong phòng
bếp, cũng cởitừng chiếc áo khoác ngoài dày cộp nặng nề trên người ra,
thuận tiện ngồi vào chiếc ghế sofa mềm mại, ômthú nhồi bông hình bánh
mặt chó, vứt lược sang một bên, không để ý tới đầu tóc rối bời của mình, cũng không quên lấy bánh bao hấp nóng hừng hực trong túi ra ăn.
“Nói nhảm, nếu không tớ bỏ tiền ra mua lò sưởi giả à? Lạnh như vậy cậu còn
chạy tới chỗ này của tớ, không phải là chỉmang đồ đến cho tớ ăn đấy
chứ? Câu làm gì tốt như vậy.” Chỉ Dung rót trà ngon ngồi vào bên cạnh Úc Mẫn, đặt trà ở trên bàn, cô rót một ly cho mình. Ngồi ở trên ghế sofa,
chú ý tới động tác của Úc Mẫn, gấp đến nỗi kêu lớn: “Này, không phải cậu tặng đồ ăn cho tớ sao? Sao lại tự mình ăn trước?”
Cô vừa nói vừa không quên lấy một chiếc bánh bao hấp trong bao ra nhét vào trong miệng, không quan tâm nhiệt độ làm phỏng lưỡi.
“Ôi chao, cậu cũng đừng tính toán như vậy, tớ mua rất nhiều, cậu ăn không
hết đâu.” Lúc Úc Mẫn nói còn cầm một cái nhét vào trong miệng, sợ rằng
bị Chỉ Dung ăn sạch, mặc dù cô mua rất nhiều, nhưng một khi không chú ý
thì lập tức sẽ bị Chỉ Dung quét sạch, động tác cô không nhanh thì không
được.
“Ai nói? Lần nào cũng như thế, bảo là muốn cho tớ ăn,
nhưng trong khi đó lại có một nửa vào bụng cậu.” Chỉ Dung tranh nhau ăn
như hổ đói với Úc Mẫn.
“Không thể nói như vậy, đây cũng là cơm
trưa của tớ đấy, nếu tớ không ăn đến khi đói bụng sẽ không dễ chịu.” Úc
Mẫn lắc đầu với Chỉ Dung.
“Ai bảo cậu không ăntrước ở bên
ngoài rồi đến đây.” Chỉ Dung cũng mặc kệ lý do của cô bạn, mọi người đều muốn chăm sóc bụng của mình thật tốt.
“Nhưng mà nếu như tớ ăn
xong rồi trở về đây, nhìn thấy cậu ăn tớ cũng muốn ăn, cho nên chẳng
phải mua về ăn với cậu sẽ tốt hơn, có đúng hay không?”
“Hừ, coi
như cậu có lý, quả thật hai người cùng ăn cảm giác sẽ ngon hơn, chỉ là
lần nào cũng giành đồ ăn với cậu, lại vừa ăn vừa tiêu hóa, hèn chi có ăn nhiều hơn nữa cũng không đủ.” Chỉ Dung phát âm không rõ nói với Úc Mẫn.
“Tớmà mua nhiều hơn nữa, còn không phảibị cái dạ dày vua của cậu ăn sạch
không còn một mống sao . . . . . . A. . . . . . Tớ lấy được cái cuối
cùng.” Úc Mẫn xuất sắc nuốt trọn bánh bao hấp trong tay xuống, mặc kệ
Chỉ Dung nhìn chằm chằm.
Ghét, lần nào cũng chậm một bước. Chỉ Dung oán hận nghĩ lại.
Đợi đến khi ăn xong bánh bao hấp, hai người lại tiếp tục tiến công xíu mại.
“Úc Mẫn, cậu lại giành với tớ.” Chỉ Dung tức giận nhìn Úc Mẫn cướp trước một bước xíu mại cô chọn trúng.
“A. . . . . . Người không vì mình, trời tru đất diệt.” Úc Mẫn khoe khoang
tựa như nuốt xíu mại cô đoạt được vào trước mặt Chỉ Dung. “Ừ, ăn ngon
thật.” Cô nở nụ cười khiến Chỉ Dung tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ!” Chỉ Dung không nhìn Úc Mẫn cười nữa, lại ra sức tranh giành với cô bạn .”Ha. . . . . . Bây giờ tớ lấy được cái cuối cùng.”
Chỉ Dung vui mừng nuốt xíu mại cuối cùng vào bụng.
“Hừ, tớ nhường cho cậu.” Úc Mẫn không cam lòng phunra những lời này.
“A? ? Rất cảm ơn cậu đã nhường.” Nhưng mà Chỉ Dung không để ý đến thái độ cô bạn một chút nào.
Đợi đến khi giải quyết xong bữa trưa, hai người mới chính thức nói chuyện.
“Xảy ra chuyện gì? Tại sao trông cậu như trải qua bão lớn mới đến được nhà
tớ vậy? Thời tiết bên ngoài tệ như vậy sao? Trời lạnh như vậy cậu không
ngoan ngoãn chơi máy vi tính trong ổ chăn ấm áp của cậu hoặc ngủ với bè
phá của của cậu, có chuyện gì quan trọng mà chạy đến chỗ của tớ?” Sau
khi ăn no, Chỉ Dung thoải mái nằm trên ghế sa lon, nhìn dáng vẻ ăn no
giống nhau mới ý thức được bộ dạng lộn xộn thành một đống của mình, Úc
Mẫn đang hăng hái chiến đấuvới mái tóc.
“Còn nói sao, nếu
không phải vì cậu, tới cũng sẽ không như vậy.” Úc Mẫn oán hận nhìn Chỉ
Dung, vẫn không quên chiến đấu với đống tóc của mình.
“Ghét ghê, sao chải đầu cũng khó khăn như vậy? Cắt nó từ sớm thì tốt rồi, khỏi
phải lúc nào cũng phải sửa sang.” Úc Mẫn dùng sức chải tóc của cô, giống như có thù không đội trời chung với nó.
Chỉ Dung nhìn bộ dạng
này của cô bạn, không nhịn được lắc đầu.”Thôi, tớ chải giúp cậu..., miễn cho tóc cậu có tốt hơn nữa cũng bị rụng sạch, thật không hiểu được sao
người này lười như thế còn có thểnuôi được tóc dài như vậy? Tự làm tự
chịu, đáng đời.” Chỉ Dung lấy cái lược từ trong tay của Úc Mẫn, sửa sang lại đầu tóc rối bời giúp cô nàng.
Úc Mẫn vui vẻ, cầm trà hoa
nhiệt lên uống.”A, vẫn là trà hoa của cậu ngon nhất.” Lúc này cô mới cảm nhận được thân thể ấm áp lên, nở nụ cười thỏa mãn. “Tớ cũng không muốn
cắt chúng, trời lạnh như thế này, uy hiếp tớ ra cửa tớ còn không đi. Mà
lần này tớ lại phải bỏ lại chăn nhỏ đáng yêu ở phía sau bởi vì cậu, còn
phải chạy trối chết tới nơi xa lạ, trời ạ, tớ thật là đáng thương mà!”
Úc Mẫn đưa lưng về phía Chỉ Dung nói một cách đáng thương.
“Tại sao nói như vậy?” Chỉ Dung nỗ lực chiến đấu với mái tóc trong tay, thờ ơ hỏi.
“Nếu không phải tìm tài liệu giúp cậu, tớ cũng sẽ không bị người ta tra
được, hiện tại chỉ sợ người ta muốn đuổi giết tớ rồi, tớ không trốn ra
nước ngoài thì nhất định mạng nhỏ đã mất rồi, cho nên tớ muốn ra nước
ngoài trốn, chờ hết nguy hiểm sẽ trở vể sau.” Úc Mẫn thở dài một tiếng.
Chỉ Dung nghe được cô bạn nói như vậy rốt cuộc đứng đắn một chút, “Cậu tra
được? A, tớ tưởng rằng chuyện mười năm trướcsẽ không dễ dàng tra được, cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng.” Lời nói tức trung không giấu gia du. “ Được rồi, cột xong rồi.” Cô lưu loát buộc mái tóc đen đến eo của Úc Mẫn thành bánh quai chèo, chính nàng cũng là trường hoàng, cho nên đồ buộc
tóc cũng tiện tay lấy, không cần mất công đi tìm, công lao này thuộc về
thói quen vứt đồ đạc lung tung của mình: xem lại raw
Úc Mẫn nghe được cô bạn “Ừ!” như vậy, giả bộ tức giận xoay người đè lên Chỉ Dung.
“Được, cậu xem thường tở như vậy, uổng phí tớ tận lực lo nghĩ giùm cậu, ngày
cũng làm, ngủ cũng làm, làm cho hiện tại mắt tớ thâm đen cũng phải chạy
đến, còn rước họa vào thân.” Úc Mẫn y hệt oán phụ giữ lấy Chỉ Dung,
giống như thật sự cô nàng làm chuyện có lỗi gì với cô. “Thì ra là. . . . . . Trong mắt cậu tớ chỉ là một hạt cái nhỏ, có cũng được mà không có
cũng không sao, chẳng lẽ cậu đã quên trước kia chúng ta tốt như thế nào
ư? Giờ đây cậu qua sông đoạn cầu, có người mới liền quên người cũ, ô. . . . . . Tớ thật đáng thương mà.” Đến cuối cùng mới run rẩy khóc.
Chỉ
Dung nghe lời cô bạn nói càng ngày càng kỳ cục, dần dần khuôm mặt lộ ra
biểu tình cứng đờ, nghe đến hết, không nhịn được gõlên đầu cô bạn một
cái.
“Đau quá, cậu đánh tớ.” Úc Mẫn bị đau đến cơ thể căng cứng, rưng rưng tố cáo.