Nụ Hôn Thiên Thần

Chương 2: Chương 2




“Tớ cảm thấy giống như một gã hề.” Tristan nói, lén nhìn xuyên qua ô cửa sổ được tạo hình viên kim cương trên cánh cửa thông giữa nhà bếp và phòng ăn tối của câu lạc bộ nam sinh của trường đại học. Ngọn chúc đài đang được thắp sáng và những ly rượu pha lê đã được kiểm tra. Trong gian bếp lớn, nơi anh và Gary đang đứng, những chiếc bàn la liệt trái cây bóng lưỡng và đồ gia vị. Tristan không có ý tưởng nào về việc phần lớn đồ gia vị là cái gì hoặc chúng sẽ được phục vụ theo cách đặc biệt nào. Anh chỉ đơn giản hy vọng rằng, chúng và những ly champagne sẽ nằm yên ổn trên bề mặt chiếc khay của anh.

Gary đang vật lộn với những chiếc khuy cài tay áo. Khăn thắt lưng của bộ lễ phục đi thuê liên tục bung ra khỏi eo cậu ấy, cái khóa dán Velcro của nó thất bại trong việc dính lại. Một trong những đôi giày đen bóng lộn của cậu ấy, một kích cỡ quá nhỏ, đã được cột bằng một sợi dây giày màu tím khẩn cấp. Tristan nghĩ Gary là một người bạn chân chính nên mới chấp thuận kế hoạch này.

“Nhớ lại đi, khá tiền đấy.” Tristan nói lớn. “Và chúng ta cần chúng cho cuộc thi đấu vùng Midwest.”

Gary làu bàu. “Chúng ta sẽ thấy còn lại được gì sau khi chúng ta thanh toán những tổn thất.”

“Tất cả.” Tristan đáp với vẻ tự tin. Mang những thứ này đi vòng quanh có gì khó đâu cơ chứ? Anh và Gary là những vận động viên bơi lội. Việc giữ thăng bằng trong thể thao bẩm sinh của họ đã trao tặng họ quyền nói đùa về những kinh nghiệm khi được phỏng vấn bởi người quản lý khách sạn. Công việc này như một mẩu bánh ngọt. Tristan nhặt một chiếc khay bạc lên và nghiên cứu cái bóng phản chiếu của anh. “Tớ không chỉ cảm thấy giống như một gã hề - tớ nhìn giống y như một gã hề.”

“Cậu là một gã hề.” Gary nói. “Và tớ muốn cậu biết rằng tớ không ngốc nhiều đến mức tin tưởng vào lập luận của cậu trong việc kiếm tiền cho cuộc thi vùng Midwest đâu nhé.”

“Ý cậu là gì?”

Gary chộp lấy một túm mì Spaghetti và giơ lên để những sợi mì thấm nước rơi trên đầu. “Ôi, Tristy,” Cậu nói với một giọng có âm vực cao. “Thật ngạc nhiên làm sao khi thấy anh tại đám cưới của mẹ em!”

“Im đi. Gary!”

“Ôi, Tristy, hãy đặt chiếc khay đó xuống và nhảy với em đi.” Gary cười và vỗ nhẹ vào cái đầu đầy mì.

“Tóc của cô ấy nhìn có giống như thế đâu cơ chứ.”

“Ôi, Tristy, Em vừa bắt được bó hoa cưới của mẹ em. Chúng ta hãy chạy trốn và cưới nhau đi.”

“Tớ không muốn cưới cô ấy! Tớ chỉ muốn cô ấy biết tớ có tồn tại thôi. Tớ chỉ muốn hẹn hò với cô ấy. Một lần thôi! Nếu cô ấy không thích tớ, ờ thì…” Tristan nhún vai như thể điều đó không quan trọng, như thể sự phải lòng tồi tệ nhất anh từng có trong cuộc đời có thể biến mất trong đêm.

“Ôi, Tristy…”

“Tớ sẽ đá vào m…”

Cánh cửa bếp đong đưa mở ra. “Các quý ông,” Me xừ Pompideau nói, “khách mời đám cưới đã đến và sẵn sàng để được phục vụ. Có thể số mệnh sẽ mỉm cười với chúng ta và để cho hai hầu bàn đầy kinh nghiệm các anh sẽ có được khả năng giúp phục vụ họ chăng?”

“Ông ta đang mỉa mai à?” Gary hỏi.

Tristan đảo tròn mắt, và họ vội vã sát nhập với những người phục vụ bàn khác tại vị trí của họ. Trong mười phút đầu tiên, Tristan bận rộn trong việc quan sát những nhân viên khác, cố gắng học hỏi công việc của họ. Anh biết rằng các cô gái và phụ nữ thích anh mỉm cười, và anh đã tận dụng nó một cách xứng đáng, đặc biệt khi món trứng cá hồi mà anh đang phục vụ nhảy nhót y như đám cá đã tiến hóa đầy đủ vào trong lòng của một phụ nữ luống tuổi.

Anh thực hiện đường đi của mình quanh sảnh tiếp đón rộng lớn, tìm kiếm Ivy, lén nhìn trộm trong lúc những người đàn ông bụng phệ lấy đồ trên khay của anh. Hai trong số họ rời đi mang theo đồ uống và làu bàu, nhưng anh chỉ chú ý đôi chút. Tất cả những gì anh có thể nghĩ được là Ivy. Nếu như anh đến đối mặt với cô, anh sẽ nói gì đây? “Lấy vài viên cua nhé?” Hoặc là, “Có lẽ anh gợi ý món le bailee de crabbe chăng?” Phải rồi, có lẽ điều đó sẽ làm cô ấy ấn tượng đấy.

Anh sẽ trở thành loại người nào đây? Tất cả những gì anh có thể nói là, tại sao anh, Tristan Carruthers, một chàng trai được treo trên hàng trăm hộc tủ của các cô gái (có lẽ hơi cường điệu một chút) lại cần phải gây ấn tượng với cô, một cô gái không thích thú trong việc được treo lên hộc tủ của anh hay bất kỳ ai khác ? Cô cùng đi trong một hành lang với anh, nhưng cứ như thể cô đang du hành trong một thế giới khác.

Anh đã để ý cô vào ngày đầu tiên cô đến trường Stonehill. Không chỉ vì vẻ xinh đẹp khác thường của cô, mà còn vì nét rối ren hoang dã của mái tóc vàng loăn xoăn và đôi mắt xanh như đại dương của cô đã khiến anh muốn nhìn mãi, và muốn được chạm vào. Đó là dáng vẻ dường như miễn nhiễm với những thứ mà người khác theo đuổi – Cách cô tập trung vào người cô đang trò chuyện cùng mà không đảo mắt qua đám đông để nhìn xem có ai khác ở đó; cách cô ăn mặc không giống những người khác, cách cô lạc mất bản thân trong một bản nhạc. Vào một ngày, anh đứng trong khung cửa của lớp học nhạc, bị thôi miên. Dĩ nhiên là cô thậm chí còn không nhận ra anh. Anh nghi ngờ rằng Ivy biết anh có tồn tại trên đời. Thế nhưng, công việc phục vụ thức ăn này thật sự là cách hay ho để cung cấp thông tin cho cô sao? Sau khi thu lại những viên cua béo ngậy bị lăn đi và dừng lại giữa những đôi giày hở ngón, anh bắt đầu nghi ngờ điều đó.

Rồi anh nhìn thấy cô. Cô chìm trong màu hồng – mọi thứ đều hồng : Những dải hồng lấp lánh rơi xuống bờ vai và đặc biệt có vài loại vòng bên dưới mép của chúng.

Gary lướt qua anh. Tristan quay người hơi quá nhanh và khuỷu tay của họ đánh vào nhau. Tám chiếc ly run lên trên khay, làm đổ tràn loại rượu sẫm màu.

“Chỉnh tề nào!” Gary nói với một tiếng cười thầm.

Tristan nhún vai. Anh biết chiếc váy thật tệ, nhưng anh không quan tâm. “Cuối cùng cô ấy cũng cởi chúng ra thôi.” Anh lập luận.

“Khá vênh váo đấy, anh bạn.”

“Ý tớ không phải vậy. Điều tớ…”

“Pompideau kìa!” Gary cảnh báo, và hai người họ nhanh chóng tách ra. Tuy vậy, tay quản lý cản Tristan lại và lôi anh vào trong bếp. Khi Tristan xuất hiện lần nữa, anh đang mang một khay rau trải mỏng và một chiếc tô cạn ngâm những món không thể bị làm đổ được. Anh lưu ý rằng, lúc này, dường như một số khách mời nhận ra anh và nhanh chóng tránh đi khi anh tiến đến. Điều đó có nghĩa là anh mang một khay đầy đi vòng quanh, hầu như không cần nhìn nơi anh đi và có thừa thời gian để tìm hiểu buổi tiệc.

“Này, tay bơi, tayyyy bơiii.”

Đó là ai đó chung trường đang gọi anh, có lẽ một trong những người bạn của Gregory. Tristan chưa bao giờ thích những chàng trai và những cô gái trong đám bạn của Gregory. Tất cả bọn họ đều lắm tiền nhiều của và phô trương về chúng. Họ đã làm vài thứ ngu ngốc và luôn tìm kiếm cảm giác mới.

“Tayyyy bơiiii, cậu điếc à?” Gã trai gọi theo. Eric Ghent, gương mặt gầy ốm và tóc vàng, uể oải dựa vào tường, một tay đang bám vào một giá nến.

“Xin lỗi.” Tristan nói. “cậu đang nói với tớ à?”

“Tớ biết cậu, Waller. Tớ biết cậu. Đây là những gì cậu làm giữa những vòng đua à?” Eric buông chiếc giá nến và lảo đảo một chút.

“Đây là những gì tớ làm để tớ có thể đủ khả năng thực hiện những vòng đua.” Tristan đáp.

“Tuyệt. Tớ sẽ mua cậu vvv-vài vòng đua.”

“Cái gì?”

“Tớ sẽ khiến nó đáng giá với thời gian của cậu, Waller, mang cho tớ một ly”

Tristan nhìn khắp người Eric. “Tớ nghĩ cậu đã có một ly rồi.”

Eric giơ lên bốn ngón tay, rồi hạ bàn tay xuống một cách yếu ớt.

“Bốn ly” Tristan tự chỉnh lại.

“Đây là một bữa tiệc riêng tư,” Eric nói. “Họ sẽ phục vụ dưới tuổi. Tiệc riêng hay không thì họ cũng sẽ phục vụ bất cứ thứ gì, cho bất cứ ai mà Baines già muốn họ ppp-phục vụ. Người mua được mọi người, cậu biết đấy.”

Đó hẳn là chỗ Gregory đã học hỏi, Tristan nhủ thầm. “Tốt, vậy thì,” anh nói to, “quầy bar ở đàng kia.” Anh cố rời đi, nhưng Eric đã đứng chắn ngay trước mặt anh. “Vấn đề là, tớ đã tới giới hạn rồi.” Tristan lấy một hơi thở sâu.

“Tớ cần một ly, Waller. Và cậu cần ít đồng bạc.”

“Tớ không lấy tiền tip” Tristan nói.

Eric bắt đầu cười. “Tốt, có lẽ cậu không có được chúng… Tớ đã quan sát cậu va đụng vòng vòng. Nhưng tớ nghĩ là cậu nên lấy chúng.”

“Xin lỗi nhé.”

“Chúng ta cần lẫn nhau.” Eric nói. “Chúng ta có một lựa chọn. Chúng ta có thể giúp đỡ cho nhau hoặc làm tổn thương lẫn nhau.”

Tristan không đáp.

“Hiểu ý tớ không, Waller?”

“Tớ biết cậu có ý gì, nhưng tớ không thể giúp cậu được.”

Eric lấy một bước về phía anh. Tristan lùi lại một bước. Eríc tiến lên gần hơn lần nữa.

Tristan căng thẳng. Bạn của Gregory là kẻ tầm thường trong suy nghĩ của Tristan, chiều cao tương tự nhưng không chỗ nào rộng gần bằng của Tristan. Nhưng tuy vậy, anh chàng đã say và không có gì để mất – chẳng hạn như một khay lớn chất đầy rau.

Không vấn đề gì, Tristan nghĩ. Một bước lách sang bên nhanh sẽ gởi cho Eric một cú thọc sâu vào gối, rồi dát mỏng gương mặt của hắn.

Nhưng Tristan đã không tính đến bữa tiệc cưới phải trải qua khoảnh khắc đó. Nắm bắt tầm nhìn từ góc mắt, anh đột ngột chuyển hướng. Anh đâm sầm vào Eric đang lảo đảo. Cần tây và cải hoa, nấm và những khoanh ớt tây, bông cải xanh và đậu tuyết quăng thẳng lên ngọn chúc đài, rồi rải như mưa xuống bữa tiệc.

Và rồi, cô nhìn anh. Ivy, Ivy rạng ngời. Trong khoảnh khắc mắt họ gặp nhau, những chiếc khoen của cô giống như những khoanh cà chua đỏ thắm đang lăn tròn trên đuôi váy cưới của mẹ cô.

Tristan chắc chắn rằng, cuối cùng, cô cũng đã biết anh có tồn tại.

Và anh cũng chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ hẹn hò với anh. Không bao giờ.

***

“Có lẽ cậu nói đúng, Ivy.” Suzanne thì thầm khi họ nhìn xuống đám rau rơi lộp độp. “Trên mặt đất, Tristan là một kẻ vụng về.”

Anh ấy đang làm gì ở đây vậy? Ivy băn khoăn. Sao anh không ở lại hồ bơi của anh, nơi anh thuộc về? Cô biết bạn cô sẽ thuyết phục rằng anh đang theo cô đi vòng quanh, và điều đó làm cô ngượng ngùng. Beth đang tiến về phía họ, xiên một khoanh cà chua vào gót giày cao. “Có lẽ đây là cách anh ấy kiếm tiền,” Cô ấy nói, nghiên cứu gương mặt phiền muộn của Ivy.

Suzanne lắc đầu. “Ném bông cải xanh vào cô dâu ư?”

“Tay bơi đầu đỏ đáng yêu đó cũng là một người hùng.” Beth tiếp tục. Mái tóc mờ xỉn được bới cao trên đầu của cô ấy đêm nay khiến cho cô ấy thậm chí càng giống một con cú có gương mặt ngọt ngào nhiều hơn.

“Không ai trong số họ biết được anh ấy đang làm cái gì.” Suzanne nhận xét.

“Họ chỉ ở đây đêm nay thôi.” Ivy thở dài.

“Tớ đoán là Tristan đang gặp khó khăn.” Beth nói.

“ Về tiền hay Ivy?” Suzanne hỏi và cả hai cùng cười.

“Ôi, thôi nào, Ivy.” Beth nói, chạm nhẹ trên cánh tay cô. “Điều đó vui mà! Tớ cá là mắt anh ấy mở lớn khi anh ấy trông thấy những gì cậu đang mặc.”

Suzanne giả bộ làm mắt cô mở hết cỡ và bắt đầu ngâm nga bản nhạc nền trong bộ phim Cuốn Theo Chiều Gió. Ivy nhăn mặt. Cô biết trông cô giống như Scarlett O’Hara [[5]] bị ngã vào cả thùng những thứ lấp lánh.

Nhưng đó là chiếc đầm dạ hội mà mẹ cô đã đặc biệt chọn cho cô.

Suzanne vẫn tiếp tục ngâm nga.

“Tớ cá là đôi mắt của Gregory mở lớn khi anh ta trông thấy những gì cậu đang mặc.” Ivy nói với bạn cô, hy vọng làm cô ấy im miệng. Suzanne mặc một chiếc váy đen bó sát.

“Tớ chắc chắn hy vọng như thế.”

“Và đang nói về điều đó.” Beth nói.

“Em đây rồi, Ivy” Giọng của Gregory ấm áp và gần như thân mật. Suzanne quay ngoắt về phía anh. Anh ta trao cho Ivy cánh tay. “Chúng ta được mong chờ ở bàn đầu.” Với bàn tay cô đặt nhẹ trên cánh tay anh ta, Ivy bước đi bên cạnh anh ta, ao ước Suzanne có thể thế vào chỗ của cô. Mẹ cô nhìn lên khi hai người họ tiến lại gần, tươi cười với Ivy trong chiếc váy trông như vườn ươm của bà.

“Cám ơn.” Ivy nói khi Gregory kéo ghế cho cô. Anh ta mỉm cười với cô – kiểu cười bí ẩn mà cô đã thấy lần đầu tiên tại cuộc thi bơi. Anh ta nghiêng xuống, môi anh ta sát vào vùng cổ trần của cô. “Niềm vui thích của tôi, thưa quý cô.”

Làn da của Ivy hơi nổi gai. Anh ta đang đùa giỡn, Ivy tự nhủ. Chỉ là đùa giỡn. Kể từ cuộc thi bơi, anh ta đã trêu chọc cô và cố tỏ ra thân thiện, và cô biết rằng nên trao cho anh ta sự tán thưởng về điều đó; nhưng Ivy thấy thích anh chàng Gregory lạnh lùng cũ hơn.

Cô thấu hiểu hoàn toàn phản ứng băng giá của anh ta khi cô đến trường của anh ta. Cô biết đó hẳn là một cú shock kinh khủng khi anh ta phát hiện ra rằng Maggie sẽ chuyển cả đàn con của bà từ căn hộ tại Norwalk đến căn hộ mà cha anh ta đã thuê ở Stonehill, và rằng đấy là để chuẩn bị cho đám cưới.

Chuyện tình của Andrew và Maggie đã bắt đầu từ nhiều năm trước đây. Nhưng chuyện tình là chuyện tình, người ta nói thế, và Andrew cùng mẹ cô là một cặp lãng mạn kỳ quặc như thế – Một hiệu trưởng rất giàu sang và nổi bật của trường đại học với người thợ làm tóc của vợ ông ấy. Ai mà đoán ra được rằng nhiều năm sau đổ vỡ của họ, nhiều năm sau cuộc ly dị của Andrew, ông ấy và Maggie sẽ ràng buộc với nhau cơ chứ?

Đó là một cú shock ngay cả đối với Ivy. Cha ruột của cô đã chết khi cô còn trong nôi. Cô đã lớn lên trong việc quan sát mẹ cô lướt qua hàng tá bạn trai, và nghĩ mọi việc sẽ luôn theo cách đó.

Ivy nghiêng người nhìn vào mẹ cô qua chiếc bàn. Andrew bắt được ánh nhìn của cô và mỉm cười, rồi đẩy nhẹ người vợ mới của ông. Maggie tươi cười nhìn lại Ivy. Nhìn bà có vẻ hết sức hạnh phúc. Thiên sứ Tình Yêu, cô cầu nguyện thầm lặng, xin hãy trông nom Mẹ. Trông nom tất cả chúng tôi. Tạo cho chúng tôi một gia đình đầm ấm, đầm ấm và bền vững.

“Anh có nên nói với em rằng – uhm - vẻ rạng rỡ của em sắp bị nhấn chìm trong soup không?”

Ivy ngồi lui lại thật nhanh. Gregory cười lớn và đưa cho cô chiếc khăn ăn của anh ta.

“Chiếc váy đó có thể gây cho em nhiều rắc rối đó,” Anh ta trêu chọc. “Nó gần làm mù mắt Tristan Carruthers.”

Ivy có thể cảm thấy hơi ấm trải rộng trên gò má cô. Cô muốn chỉ ra rằng đó là Eric, không phải cô…

“Anh cảm thấy tiếc cho bàn mà cậu ta đang phục vụ đêm nay. Cậu ta và tay vận động viên đó,” Gregory nói, vẫn còn toe toét. “Anh hy vọng rằng đó không phải là bàn của chúng ta.”

Cả hai người bọn họ cùng liếc quanh phòng.

Mình cũng vậy, Ivy nghĩ, mình cũng vậy.

***

Không lâu sau màn trình diễn rau củ ác nghiệt đó, Tristan được bảo là anh có thể rời khỏi, phải rời khỏi, ngay lập tức. Mệt mỏi và bẽ bàng, anh vui mừng được biến đi, nhưng anh phải đi nhờ Gary về nhà. Vì thế, anh loanh quanh phía sau bếp cho đến khi anh tìm thấy một phòng trữ thực phẩm để ẩn nấp. Ở đó thật tối tăm và yên tĩnh, những chiếc kệ chồng chất những thùng và hộp lớn. Tristan chỉ vừa ngồi một cách khuây khỏa trên một chiếc thùng carton khi anh nghe thấy tiếng sột soạt đàng sau anh. Chuột, anh nghĩ, hoặc chuột nhắt. Anh thực sự không quan tâm. Anh cố xoa dịu bản thân, hình dung chính mình đang đứng trên bục cao của người chiến thắng, lá cờ nước Mỹ phất phới phía sau anh trong lúc quốc ca cất lên, Ivy đang xem TV và hối tiếc đã bỏ lỡ cơ hội hẹn hò với anh.

“Tôi là một thằng ngốc!” Anh nói, gục đầu vào đôi tay. “Tôi có thể có bất kỳ cô gái nào tôi muốn và…”

Một bàn tay chạm nhẹ trên vai anh.

Đầu Tristan giật phắt lên và anh nhìn vào một gương mặt hình tam giác xanh xao của một đứa trẻ. Một thằng nhóc, khoảng tám tuổi, ăn mặc bảnh bao, với cà vạt thắt nơ và mái tóc sẫm màu dính sát vào da đầu. Cậu bé hẳn là một trong những khách mời đám cưới.

“Em đang làm gì ở đây thế?” Tristan hỏi.

“Anh sẽ lấy cho em một ít thức ăn chứ?” Cậu bé hỏi.

Tristan cau mày, phật ý rằng anh phải chia sẻ chỗ ẩn nấp của anh, một nơi ấm cúng để héo hon vì Ivy.

“Tại sao em không thể lấy thức ăn cho chính em?”

“Họ sẽ thấy em.” Cậu bé nói.

“Hay đấy, họ cũng sẽ thấy anh vậy!”

Miệng của cậu bé hình thành một đường thẳng mỏng manh. Hàm của cậu bé siết chặt. Nhưng ánh mắt của cậu ngập ngừng và đôi mày cau có.

Tristan nói với một giọng nhẹ nhàng hơn. “Nhìn như thể em và anh làm cùng một việc tương tự đấy nhỉ. Bỏ trốn.”

“Em thật sự đói. Em đã không ăn bữa sáng và cả bữa trưa.” Cậu bé nói.

Qua cánh cửa mở hé, Tristan có thể thấy những người phục vụ khác đang lướt nhanh ra ra vào vào. Họ vừa mới bắt đầu phục vụ bữa tiệc tối.

“Có lẽ anh có vài thứ trong túi,” Anh nói với chú nhóc, và kéo ra một viên cua nén, vài con tôm, ba thân cần tây được nhồi đầy, một nhúm hạt điều và vài thứ không thể nhận ra được.

“Đó là Sushi à?” Cậu bé hỏi.

“Dồn anh bí rồi nhé. Tất cả những thứ này nằm trên sàn và rồi chúng ở trong túi của anh, và anh không biết chiếc áo khoác này có từ đâu, nó được thuê mà.”

Cậu bé gật đầu một cách trang nghiêm và nghiên cứu sự lựa chọn của Tristan. “Em thích tôm.” Cuối cùng cậu bé nói, nhặt lên một con, phun phì phì vào nó, rồi chùi sạch bằng những ngón tay. Cậu bé làm lần lượt như vậy với mỗi con tôm, sau đó là viên cua, rồi đến cần tây. Tristan tự hỏi không biết liệu cậu bé có phun vào những hạt bé tí xíu kia hay không. Anh băn khoăn không biết cậu bé này vướng phải rắc rối to lớn nào đến nỗi cậu không ăn uống suốt cả ngày và phải trốn trong một kho chứa thực phẩm tăm tối như vậy.

“Vậy,” Tristan nói. “Anh đoán là em thật sự không thích đám cưới.”

Cậu bé liếc nhìn anh, rồi cắn nhẹ vào thứ không thể nhận ra được là cái gì.

“Em có một cái tên chứ, nhóc.”

“Vâng.”

“Của anh là Tristan. Của em là gì?”

Cậu bé đặt cái món khai vị không thể nhận ra được là thứ gì sang một bên và bắt đầu làm việc với đám hạt. “Em thích bữa tối,” Cậu bé nói. “Em thật sự đói.”

Tristan lén nhìn qua khe hở, các phục vụ bàn đang vội vã ra ra vào vào gian bếp. “Quá nhiều người ở quanh đây.” Anh nói.

“Anh gặp rắc rối sao?” Cấu bé hỏi.

“Vài thứ. Không có gì nghiêm trọng. Của em thì sao?”

“Không hẳn.” Cậu bé nói.

“Nhưng em sẽ?”

“Khi họ tìm thấy em.”

Tristan gật đầu. “Anh đoán là em đã luận ra rằng em không thể ở đây mãi.”

Nheo mắt, cậu bé nghiên cứu những chiếc kệ trong gian phòng mờ tối, như thể cậu thật sự quan tâm đến tiềm năng của nó vậy. Tristan đặt nhẹ bàn tay anh trên cánh tay của cậu bé. “Rắc rối gì thế, anh bạn? Muốn kể cho anh về nó không?”

“Em thật sự thích bữa tối.” Cậu bé nói.

“Được rồi, được rồi.” Tristan cáu kỉnh nói.

“Em cũng thích món tráng miệng nữa.”

“Em sẽ nhận những gì anh có thể lấy được!” Tristan gắt.

“Được mà.” Cậu bé đáp một cách ngoan ngoãn.

Tristan thở dài. “Đừng buồn anh nhé. Anh đang cáu kỉnh.”

“Em không buồn anh đâu.” Cậu bé cam đoan một cách nhẹ nhàng.

“Nhìn đây, anh bạn.” Tristan nói. “Chỉ có một người phục vụ còn lại, và có thừa thãi thức ăn. Em đi cùng anh chứ?”

“Tuyệt! Anh ta đã đi rồi. Kẻ đột kích, nhắm vào mục tiêu, bắt đầu…”

***

“Philip ở đâu?” Ivy hỏi.

Bữa tiệc cưới đã diễn ra được nửa chừng khi cô nhận ra em trai cô không ngồi trong ghế của cậu bé. “Anh có thấy Philip không?” Cô nói, đứng lên khỏi chỗ ngồi, Gregory kéo cô trở xuống lại

“Anh không lo lắng đâu, Ivy. Cậu bé chắc chắn lại đang làm việc tào lao ở đâu đó thôi.”

“Nhưng nó đã không ăn suốt cả ngày.” Ivy nói.

“Vậy thì nó ở trong bếp.”

Gregory nói một cách đơn giản. Anh ta không hiểu. Cậu em trai nhỏ của cô đã đe dọa chạy trốn trong nhiều tuần. Cô đã cố giải thích với Philip về những gì đang xảy ra và ngôi nhà lớn của họ xinh đẹp ra sao với một sân tennis và một cảnh trí của dòng sông, và tuyệt thế nào khi có Gregory như một người anh lớn. Cậu bé chẳng màng chút xíu nào đến những điều đó. Thật ra, Ivy cũng không.

Cô đẩy lùi chiếc ghế ra sau, quá nhanh để Gregory có thể ngừng cô lại, và vội vã đi đến nhà bếp.

***

“Tấn công!” Tristan nói. Trên chiếc thùng đặt giữa cậu nhỏ và anh có khá nhiều thức ăn – những miếng filet cá hồi xinh xắn, tôm, một hàng rau, salad, và những ổ bánh nhỏ với nhiều kem bơ.

“Cái này khá tuyệt.” Cậu bé nói.

“Khá tuyệt thôi sao? Đây là một yến tiệc.” Tristan nói. “Ngốn sạch thôi! Chúng ta cần sức mạnh để giành được món tráng miệng.” Anh nhìn thấy dấu hiệu của một nụ cười, rồi nó biến mất.

“Anh vướng vào rắc rối với ai thế?” Cậu bé muốn biết.

Tristan ngẫm nghĩ một lát. “Đó là người quản lý, me xừ Pompideau. Anh đang làm việc cho ông ta và đánh đổ vài thứ. Em biết đấy, anh làm ướt một vài chiếc quần dài của người ta.”

Cậu bé cười, lần này là một nụ cười rộng mở. “Anh có trở thành quý ngài Đòn Bẩy không?”

“Anh có nên nhắm vào ông ấy không nhỉ?” Tristan hỏi.

Cậu bé gật đầu, gương mặt bừng sáng lên đáng kể với ý tưởng này.

“Dù sao thì, ông Pompideau bảo anh cần gắn chặt mọi thứ để không làm đổ nữa. Tưởng tượng điều đó xem.”

“Anh có biết em sẽ nói gì với ông ấy không?” cậu bé nói. Nét cau có trên chân mày cậu đã biến mất. Cậu bé nuốt nhanh thức ăn, và nói với cái miệng vẫn còn đầy. Cậu đã có vẻ tốt hơn cả trăm lần so với mười lăm phút trước đó.

“Gì?”

“Em sẽ nói với ông ta là : Gắn chặt nó vào tai của ông ấy chứ!”

“Ý tưởng hay!” Tristan nói. Anh nhặt lên một mẩu cần tây.

“Gắn chặt nó vào tai của ông ấy chứ, Pompideau!” Cậu bé cười vang, và Tristan nhét mẩu cần vào tai. “Gắn chặt nó vào tai bên kia, Pompideau!” Cậu bé ra lệnh.

Tristan chộp lấy một mẩu cần tây khác.

“Gắn chặt nó vào tóc của anh, Dippity-doo!” [[6]] Cậu bé bi bô, bị cuốn vào trò chơi.

Tristan lấy một nhúm salad xắt nhỏ và thả nó trên đầu anh. Quá trễ để anh nhận ra đám lá xanh được trộn với dầu giấm.

Đứa trẻ ngửa đầu ra sau và cười vang. “Gắn chặt nó vào mũi của anh ấy chứ, Doo-be-doo!” [[7]]

Tốt. Sao không chứ? Tristan nghĩ. Anh đã từng có lúc tám tuổi, và nhớ những chiếc mũi và cứt mũi có vẻ vui như thế nào đối với những đứa nhóc. Anh tìm hai chiếc đuôi tôm và nhét chúng vào, những chiếc đuôi màu hồng xòe ra khỏi lỗ mũi của anh.

Đứa nhỏ ngã khỏi chiếc thùng để cười. “Gắn chặt nó vào răng của anh, Doo-be-doo!”

Hai miếng ô-liu được thực hiện tốt đẹp, mỗi miếng gắn vào một răng, để anh có được hai chiếc răng cửa đen thui.

“Gắn chặt nó vào …”

Tristan đang bận rộn chỉnh lại mớ cần tây và đuôi tôm. Anh không nhận ra khe cửa chiếu sáng he hé đã được mở rộng ra. Anh không nhìn thấy gương mặt của cậu bé thay đổi.

“Gắn chặt nó vào đâu, Doo-be-doo?” Rồi anh nhìn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.