Nụ Hôn Thiên Thần

Chương 6: Chương 6




Ivy đặt bàn chân trần trên sàn lạnh ẩm, cong những ngón chân lại. Hơi ẩm và mùi chlorine nồng nặc của hồ bơi lan tỏa khắp gian phòng thay đồ. Cánh cửa kim loại đóng sầm và gian phòng xây bằng gạch xỉ than âm vang giống như một hang động. Mọi thứ về hồ bơi làm cô khiếp đảm. Những cô gái khác trong câu lạc bộ kịch nghệ đang kiểm tra trang phục cho nhau, nhẩm lại vai diễn của họ, và cười khúc khích một cách có chủ ý.

Suzanne đặt tay lên vai Ivy. “Cậu ổn chứ?”

“Tớ có thể xoay sở được.”

“Cậu chắc không?” Suzanne không có vẻ bị thuyết phục.

“Tớ biết giới hạn của tớ.” Ivy nói. “Và tất cả những gì chúng ta phải làm là nhún nhảy trên cầu nhảy thôi mà.” Trên tấm ván nhảy cao, tại cạnh cuối, mà không rơi xuống, Ivy tự nhủ.

Suzanne dai dẳng. “Nghe này, Ivy, Tớ biết cậu là ngôi sao của thầy McCardell, nhưng cậu không nghĩ cậu nên đề cập với ông ấy rằng cậu không biết bơi và cậu sợ nước thế nào sao ?”

“Tớ đã nói với cậu, tớ có thể làm được điều này mà.” Ivy nói, rồi lấn qua cánh cửa đang đung đưa của phòng thay đồ, đôi chân có cảm giác như cao su mềm oặt bên dưới cô.

Cô xếp hàng cùng mười một cô gái và ba anh chàng dọc theo mép hồ bơi. Beth đứng bên cạnh Ivy, Suzanne bên cạnh kia. Ivy nhìn vào hồ nước màu xanh lam đang sáng lấp lánh. Đó chỉ là nước thôi mà, cô tự nhủ, có khác gì thứ để uống đâu. Và nó thậm chí còn không quá sâu ở cạnh hồ này. Beth chạm vào cánh tay cô. “Này, tớ đoán Suzanne thỏa chí rồi nhé. Cậu đã mời Gregory.”

“Gregory ? Dĩ nhiên tớ không mời!” Ivy ngay lập tức quay qua Suzanne.

“Tớ muốn tặng anh ấy sự xem trước về sức lôi cuốn tiềm năng. Sẽ có nhiều chỗ để tắm nắng trên rặng đồi đó của các cậu mà.”

“Cậu nhìn rất tuyệt trong trang phục của cậu đấy.” Beth bảo cô ấy.

Ivy giận bốc khói. Suzanne biết việc này khó khăn thế nào đối với cô mà không cần có thêm Gregory vào kịch bản . Cô có thể tự kềm chế bản thân chỉ lần này thôi.

Gregory không đơn độc trên khán đài. Bạn anh ta, Eric và Will đang quan sát, cũng như vài học sinh khối lớp 11 và 12 khác, những kẻ đã không ngừng chuồn khỏi dự án của họ trong suốt giai đoạn hoạt động. Tất cả những gã trai theo dõi hết sức thích thú khi các cô gái trong nhóm thực hiện các bài tập co duỗi của họ.

Rồi cả lớp đi và chạy chầm chậm quanh hồ bơi, trình diễn kỹ năng xướng âm của họ.

“Tôi muốn nghe thấy mọi phụ âm, mọi âm p,d và t,” Thầy McCardell gọi theo họ, giọng của ông rổn rảng đáng kinh ngạc trong không gian âm vang khổng lồ của bể bơi. “Margaret, Courtney, Suzanne, đây không phải cuộc diễu hành sắc đẹp,” Ông hét, “Đi cho đúng nào!” Điều đó gây ra vài tiếng la ó nhẹ từ khán đài. “Và Chúa cứu rỗi, Sam, ngừng nhún nhảy đi!” Thính giả cười ré lên.

Khi các học sinh kết thúc vài vòng hồ, họ tập hợp tại cạnh hồ sâu, bên dưới chiếc cầu nhảy.

“Chú ý,” Thầy giáo của họ ra lệnh. “Các em sẽ không ở bên tôi.” Nghiêng gần họ, ông nói. “Đây là một bài học về sự phát âm và tập trung. Tôi sẽ không dung thứ nếu một trong các em để những khán giả dễ tính đó làm mình xao lãng.”

Với điều đó, gần như cả lớp liếc về hướng khán đài. Cửa hồ bơi mở ra, và thêm nhiều khán giả đi vào, tất cả đều là con trai.

“Chúng ta sẵn sàng chưa? Chúng ta tự chuẩn bị rồi chứ?”

Về bài tập, mỗi học sinh phải thuộc lòng ít nhất hai mươi lăm dòng thơ hoặc văn xuôi, thứ gì đó về tình yêu hoặc cái chết – “Hai chủ đề lớn của cuộc đời và kịch nghệ.” Thầy McCardell đã nói thế.

Ivy đã ráp nối hai bài thơ tình tiếng Anh thời sơ kỳ (Thế kỷ XII-XIII), một bài vui và một bài buồn. Cô thầm ôn lại những dòng thơ. Cô nghĩ cô đã thấu hiểu chúng bằng trái tim, nhưng khi học sinh đầu tiên trèo lên chiếc thang kim loại mỏng manh, mọi từ ngữ trôi tuột khỏi đầu cô. Nhịp mạch của Ivy bắt đầu chạy đua như thể cô là người ở trên chiếc thang. Cô hít thở thật sâu.

“Cậu ổn không?” Beth thì thầm.

“Nói với thầy đi, Ivy!” Suzanne thúc giục. “Giải thích với thầy McCardell cậu cảm thấy thế nào.”

Ivy lắc đầu. “Tớ ổn mà.”

Ba học sinh đầu tiên đọc những dòng thơ của họ một cách máy móc, nhưng tất cả bọn họ đều giữ được thăng bằng, nhún nhảy lên xuống trên tấm ván. Rồi Sam rơi xuống, với đôi cánh tay chuyển động xoay tròn giống như chú chim khổng lồ, kỳ dị, cậu ta đâm sầm xuống nước.

Ivy nuốt khan.

Thầy McCardell gọi tên cô.

Cô trèo lên thang, chậm và đều đặn; ngân lên như chuông reo, trái tim cô đập dồn dập vào xương sườn của cô. Cánh tay cô có vẻ mạnh mẽ hơn đôi chân run rẩy của cô. Cô sử dụng chúng để kéo bản thân lên trên tấm ván, rồi ngừng lại. Bên dưới cô, mặt nước dập dờn, những con sóng nhẹ tối sẫm dưới ánh đèn huỳnh quang rực rỡ. Ivy tập trung vào điểm tận cùng của tấm ván nhảy, như cô đã học để thực hiện trên một thanh thăng bằng, và lấy ba bước. Cô cảm thấy tấm ván oằn xuống dưới sức nặng của cô. Dạ dày cô thót lại, nhưng cô tiếp tục bước đi.

“Em có thể bắt đầu.” Thầy McCardell nói.

Ivy quay cuồng những ý nghĩ nội tâm trong một thoáng, cố gắng tìm kiếm những dòng thơ của cô, cố gắng hồi tưởng những hình ảnh cô đã hình dung khi lần đầu tiên cô đọc bài thơ. Cô biết rằng nếu cô làm điều này chỉ đơn giản như một bài tập, cô sẽ không thể vượt qua được. Cô phải biểu diễn, cô phải chìm đắm bản thân trong những cảm xúc của thi ca.

Cô tìm thấy vài từ đầu tiên của bài thơ hóm hỉnh, và đột ngột, đôi mắt trí tuệ của cô nhìn thấy những hình ảnh mà cô cần : Một cô dâu rực rỡ, những khách mời sững sờ, và một trận mưa rau củ xoay tròn. Xa bên dưới cô, các thính giả của cô cười cợt khi cô ngâm nga về sự khờ dại của Tình Yêu. Rồi với cảm xúc tăng dần, cô tìm thấy nhịp điệu chậm hơn, tha thiết hơn của bài thơ thứ hai:

Gió Tây hỡi, lúc ngươi thổi,

Cơn mưa nhỏ có thể ngừng rơi chăng?

Chúa ơi, khi nào tình yêu của ta ở trong vòng tay ta,

Và ta lại được ở trong người yêu của ta lần nữa!

Cô nhún nhảy trong hai nhịp nữa rồi đứng yên tại đầu cuối của tấm ván nhảy, nín thở. Đột ngột, tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên. Cô đã làm được!

Khi tiếng hoan hô lắng xuống, Thầy McCardell nói. “Đủ tốt.” Đó là sự tán dương cao nhất của ông.

“Cám ơn thầy.” Ivy đáp. Rồi cô cố quay người để đi trở về. Khi cô bắt đầu xoay người, cô cảm thấy đầu gối run rẩy, và cô nhanh chóng trấn tĩnh. Đừng nhìn xuống. Nhưng cô phải thấy nơi cô đang đặt chân. Cô lấy một hơi thở sâu và nỗ lực quay người lần nữa.

“Ivy, có chuyện gì vậy?” Thầy McCardell hỏi.

“Bạn ấy sợ nước.” Suzanne buột miệng. “Và bạn ấy không biết bơi.”

Bên dưới Ivy, bể bơi dường như đu đưa, đường nét của nó không còn rõ ràng nữa. Cô cố tập trung vào tấm ván nhảy. Cô không thể. Nước dường như đang dâng lên, sẵn sàng nuốt chửng lấy cô. Rồi nó rút dần, rời khỏi, xa, xa bên dưới cô. Ivy lảo đảo. Một gối khuỵu xuống.

“Ôi!” Tiếng la vang vọng lên từ phía khán giả.

Một gối khác của cô khuỵu xuống và trượt khỏi tấm ván. Ivy đeo bám với nỗi tuyệt vọng của một con mèo. Cô treo lủng lẳng, nửa trên, nửa dưới tấm ván nhảy.

“Ai đó giúp bạn ấy với!” Suzanne la thét.

Thiên thần nước, Ivy cầu nguyện thầm lặng, Thiên thần nước ơi, xin đừng để tôi ngã. Người đã giúp tôi một lần trước đây. Làm ơn, Thiên thần…

Rồi Ivy cảm thấy sự chuyển động trên tấm ván. Nó run lên trong cánh tay cô. Bàn tay cô đã ẩm ướt và trơn tuột. Chỉ ngã xuống thôi mà, cô tự nhủ. Hãy tin vào Thiên thần nước của bạn. Thiên thần của bạn sẽ không để bạn chết đuối đâu. Thiên thần nước ơi, cô cầu nguyện lần thứ ba, nhưng đôi tay cô không buông ra. Tấm ván tiếp tục nhún nhảy. Bàn tay cô đang trượt dần.

“Ivy.”

Cô quay mặt cô về hướng âm thanh của giọng nói, ép sát gò má vào tấm ván. Tristan đã trèo lên thang và đang đứng tại đầu bên kia của tấm ván nhảy. “Mọi thứ sẽ tốt đẹp mà, Ivy” Rồi anh bắt đầu tiến đến chỗ cô. Tấm ván làm bằng sợi thủy tinh uốn cong xuống bên dưới trọng lượng của anh.

“Đừng!” Ivy la lên, bám víu một cách tuyệt vọng vào tấm ván. “Đừng làm cong nó. Làm ơn đi! Em sợ lắm!”

“Anh có thể giúp em. Hãy tin anh.”

Cánh tay cô nhức nhối. Đầu cô nhẹ bẫng, da cô lạnh và nổi gai. Bên dưới cô, mặt nước cuộn xoáy đến chóng mặt.

“Nghe anh này, Ivy. Em sẽ không thể tiếp tục bám theo cách đó. Xoay bên sườn em một chút. Xoay đi, được không? Để cho cánh tay phải của em được thả ra. Thôi nào, anh biết em có thể làm điều đó mà.” Ivy từ từ di chuyển trọng lượng của cô. Trong giây lát, cô nghĩ cô sắp lăn khỏi tấm ván. Cánh tay được phóng thích của cô vẫy điên cuồng.

“Em làm được. Em đã làm được rồi đó.” Anh nói.

Anh nói đúng. Cô đã có sự nắm giữ tốt, cả hai bàn tay vuông góc trên tấm ván.

“Bây giờ nhích dần lên. Kéo bản thân em lên tấm ván bằng mọi cách. Đúng rồi đó.” Giọng anh đều đều và chắc chắn. “Gối nào là gối thuận của em?” Anh hỏi.

Cô cau mày với anh.

“Là gối bên phải hay gối bên trái?” Anh đang mỉm cười với cô.

“Ờ, gối phải. Em đoán vậy.”

“Vậy thì thả lỏng bàn tay phải của em. Và kéo gối phải của em lên, nhét nó xuống bên dưới em.” Cô làm theo. Một lát sau, cả hai gối đều ở bên dưới người cô.

“Bây giờ trườn đến với anh.”

Cô nhìn xuống mặt nước đang rập rờn.

“Đến với anh, Ivy.”

Khoảng cách chỉ tám feet – mà có vẻ như tám miles – Cô bò chầm chậm dọc theo tấm ván. Rồi cô cảm thấy một bàn tay túm chặt lấy cánh tay cô. Anh đứng lên, kéo cô lên cùng anh, và nhanh nhẹn xoay cô lại. Ivy mềm rũ trong nhẹ nhõm.

“Được rồi, bây giờ anh ở ngay sau em. Chúng ta bước từng bước một nhé. Anh ở ngay đây.” Anh bắt đầu di chuyển xuống thang.

Mỗi lần một bước, Ivy lập lại với bản thân.

Giá như chân cô ngừng run rẩy. Cô sẽ cảm thấy bàn tay anh nhẹ nhàng trên mắt cá chân cô, hướng dẫn nó đi xuống những bậc thang kim loại. Cuối cùng, họ đứng cùng với nhau tại chân thang.

Thầy McCardell rời mắt khỏi cô, rõ ràng không thoải mái.

“Cám ơn anh.” Ivy nói thầm với Tristan.

Rồi cô lao vào phòng thay đồ trước khi Tristan hay những người khác có thể nhìn thấy những giọt lệ hoảng sợ của cô.

Trong bãi đậu xe chiều hôm đó, Suzanne cố nói với Ivy về việc đến nhà cùng cô ấy tại biệt thự Goldstein.

“Cám ơn, nhưng tớ mệt.” Ivy nói. “Tớ nghĩ tớ nên về… nhà.” Vẫn thật lạ lẫm khi nghĩ biệt thự Bains là nhà.

“Tốt. Tại sao chúng ta không chỉ lái xe vòng vòng vài chỗ trước nhỉ?” Suzanne gợi ý. “Tớ biết một quán Capuccino rất tuyệt, nơi không một đứa nhóc nào đến, ít ra là không phải của trường chúng ta. Bọn mình có thể trò chuyện mà không bị cắt ngang.”

“Tớ không cần nói chuyện, Suzanne. Tớ ổn mà. Thật đấy. Nhưng nếu như cậu chỉ muốn la cà, cậu có thể đến nhà với tớ.”

“Tớ không nghĩ đó là ý tưởng hay.”

Ivy hất đầu. “Cậu nên nghĩ cậu là người mắc cạn trên tấm ván nhảy đó.”

“Có vẻ như vậy.”

“Nếu tớ không biết tốt hơn, tớ sẽ nghĩ cậu đã ngã xuống thang và đập đầu vào bê tông đấy. Tớ vừa mới mời cậu đến nhà của Gregory.”

Suzanne đùa nghịch thỏi son môi của cô, xoay nó lên lên xuống xuống trong vỏ. “Đúng là như vậy thật. Cậu biết tớ thế nào mà, Ivy – giống như một con chó săn trong một cuộc săn. Tớ không thể ngăn nổi bản thân. Nếu anh ấy ở đây, tớ sẽ hoàn toàn bị xao lãng. Và ngay lúc này, cậu cần sự quan tâm của tớ.”

“Nhưng tớ không cần sự quan tâm của ai hết! Tớ đã có khoảng thời gian tồi tệ ở câu lạc bộ kịch nghệ và…”

“Được giải cứu.”

“Được giải cứu…”

“Bởi Tristan.”

“Bởi Tristan, và bây giờ…”

“Cậu sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau,” Suzanne nói.

“Bây giờ tớ sẽ về nhà, nếu cậu muốn đến cùng tớ và bắt đầu dồn Gregory vào chân tường. Tốt. Nó sẽ giúp chúng ta tiêu khiển.”

Suzanne cân nhắc một thoáng, rồi mở rộng bờ môi tươi thắm sẫm màu của cô ấy. “Tớ có bị dính son trên răng không vậy?”

“Nếu cậu không nói liên tục, cậu hẳn không có rắc rối này rồi.” Ivy nói, và chỉ vào một vết bẩn màu đỏ. “Ngay đó.”

Khi họ về đến nhà, Chiếc xe BMW của Gregory đã đậu ở lối vào. “Tốt, chúng ta gặp may rồi.” Ivy nói.

Nhưng khi họ đi vào bên trong nhà, Ivy nghe giọng mẹ cô, cao vút và kích động, được trả lời nhanh mỗi lần bởi giọng của Gregory. Cô và Suzanne trao đổi ánh mắt, rồi đi theo tiếng nói đến văn phòng của Andrew.

“Có rắc rối gì sao?” Ivy hỏi.

“Đó là rắc rối.” Mẹ cô nói, chỉ vào một chiếc ghế bọc lụa. Lưng ghế lòng thòng với những mảnh vụn bị xé rời.

“Ôi trời!” Ivy la lên. “Điều gì xảy ra với nó vậy?”

“Chắc là cha tôi đã dũa móng tay.” Gregory gợi ý.

“Đó là chiếc ghế ưa thích của Andrew!” Maggie nói. Đôi gò má của bà đỏ hồng. Mái tóc được xịt keo bung ra khỏi vòng xoắn của chúng trong những dải giống như cỏ. “Và loại vải này không rẻ đâu, Ivy.”

“Ồ, mẹ à, con đâu có làm điều đó !”

“Hãy để anh kiểm tra móng tay của em nào.” Gregory nói.

Suzanne cười to.

“Ella đã làm.” Maggie nói.

“Ella á!” Cô lắc đầu. “Không thể nào! Ella chưa bao giờ cào bất cứ cái gì trong cuộc đời của nó cả.”

“Ella không thích Andrew” Philip nói. Cậu bé đang đứng lặng lẽ trong góc phòng. “Nó đã làm điều đó vì nó không thích Andrew.”

Maggie choáng váng. Ivy đỡ mẹ của cô. Cô nói. “Dễ thôi mà.” Rồi cô xem xét lưng ghế. Gregory quan sát cô và tự mình xem xét chiếc ghế. Chúng dường như quá vụn nát đối với Ivy – một sự việc quá đỗi thuyết phục để Philip đưa ra kết luận. Ella ắt hẳn phải chịu trách nhiệm.

“Chúng ta sẽ phải cắt móng của nó.” Maggie nói.

“Không!”

“Ivy, có quá nhiều món đồ nội thất có giá trị trong ngôi nhà này. Chúng không thể bị tàn phá được. Ella sẽ phải bị cắt móng.”

“Con sẽ không để mẹ làm vậy đâu.”

“Nó chỉ là một con mèo thôi mà.”

“Và đây chỉ là một món đồ nội thất.” Ivy nói, giọng cô lạnh lùng và kiên quyết.

“Phải như thế, hoặc phải tống khứ nó đi.”

Ivy vòng tay lại trước ngực. Cô đã cao hơn mẹ hai inchs.

“Ivy…” Cô có thể thấy đôi mắt mẹ cô phủ sương. Đó là những gì bà đã làm trong vài tháng vừa qua, xúc động, cầu xin, nài nỉ với nước mắt. “Ivy, đây là một cuộc sống mới, là phương cách mới cho tất cả chúng ta. Chính con đã nói với mẹ : Với tất cả những điều tốt đẹp đang xảy ra, không có kết thúc giống như cổ tích. Tất cả chúng ta phải cố gắng làm cho nó trở nên như thế.”

“Bây giờ Ella ở đâu?” Ivy hỏi.

“Trong phòng con. Mẹ đã đóng cửa hành lang cũng như gác mái để nó không thể phá hủy thứ gì khác nữa.”

Ivy quay nhìn Gregory “Anh lấy cho Suzanne thứ gì đó để uống nhé?”

“Dĩ nhiên rồi.” Anh ta nói.

Ivy đi lên phòng cô. Cô ngồi một lúc lâu, ẵm Ella trong lòng và nhìn lên Thiên Thần Nước của cô. “Bây giờ tôi phải làm gì đây, Thiên Thần?” Cô cầu nguyện. “Tôi phải làm gì bây giờ? Đừng nói tôi từ bỏ Ella! Tôi không thể từ bỏ nó được! Tôi không thể!”

Cuối cùng, cô phải làm. Cuối cùng, cô không thể tước đoạt nơi thoáng đãng khỏi Ella. Cô không thể để mặc cô mèo đường phố dữ dội nhỏ bé của cô có thể tấn công bất kỳ thứ gì có thể khiến cô đau khổ. Cô đã dán mẫu tin tìm người nhận nuôi trên tấm bảng cáo thị của trường buổi chiều ngày Thứ Năm, dù điều đó thật sự làm tan vỡ trái tim cô cũng như của Philip. Đêm thứ năm cô nhận một cuộc gọi. Philip ở trong phòng cô đang làm bài tập về nhà và nhấc điện thoại. Cậu bé buồn rười rượi trao nó cho cô. “Đó là một người đàn ông.” Cậu bé nói. “Anh ấy muốn nhận nuôi Ella.”

Ivy cau mày và cầm lấy ống nghe. “Xin chào.”

“Hi, Em khỏe không ?” Người gọi hỏi.

“Khỏe.” Ivy đáp khô khốc. Cô thế nào thì có mắc mớ gì chứ? Cô lập tức không ưa kẻ này – vì anh ta đã hy vọng mang Ella đi.

“Tuyệt. Uh… Em đã tìm được nhà cho con mèo của em chưa?”

“Chưa.” Cô nói.

“Anh muốn có nó.”

Cô chớp mắt nhanh. Cô không muốn Philip thấy cô khóc. Cô nên vui và an tâm rằng có người muốn một con mèo đã trưởng thành chứ.

“Em còn đó không?” Người gọi hỏi.

“Vâng.”

“Anh sẽ chăm sóc tốt cho nó, cho nó ăn và tắm cho nó.”

“Anh không thể tắm cho mèo được.”

“Anh sẽ học những gì anh phải làm,” Anh nói. “Anh nghĩ nó sẽ thích ở đây. Đó là một nơi thoải mái.”

Ivy gật đầu yên lặng.

“Hello?”

Cô quay lưng lại Philip. “Nghe này,” Cô nói vào điện thoại. “Ella có ý nghĩa rất nhiều với tôi. Nếu anh không phiền lòng, tôi muốn thấy nhà anh và đích thân nói chuyện với anh.”

“Anh không phiền chút nào đâu.” Người gọi đáp một cách phấn khởi. “Để anh cho em địa chỉ của anh.”

Cô viết nó xuống. “Và đây là ai thế?” Cô hỏi.

“Tristan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.