Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 126: Q.2 - Chương 126: Chương 27: Không cần ăn nhiều như vậy




Editor: KInh Thuế

Nhưng, cô lại chỉ có thể để bao cố gắng trong quá khứ trở thành một giọt nước, sau đó biến mất, rồi lại bắt đầu từ đầu.

“Châu Châu, em có sao không?” Dư Dịch lắp bắp nhìn động tác thô lỗ của cô, quả thực không dám tin tưởng, cô dám ăn như thế, going như quỷ chết đói đầu thai vậy, không phải con bé muốn giảm béo sao, giảm như vậy sợ là càng giảm càng mập.

Môi cậu mấp máy, trong bát vẫn còn nửa chiếc đùi gà kia, tha thứ cho cậu, cậu thật sự không thể nuốt trôi, nhìn Dư Châu béo đến không thể tin kia còn ăn như vậy, cậu thật sự rất sợ, nếu con bé còn béo thêm được tiếp, có lẽ, cửa nhà bọn họ cũng chuẩn bị phải đổi rồi.

“Châu Châu, em cũng không thể như vậy, nhẹ nhàng chút đi. Đùi gà,…sẽ rất đau.” Ngập ngừng hồi lâu, cậu mới nói được hết câu, Dư Châu vừa đưa bát canh lên uống, một chút canh trong miệng liền ói ra.

Cậu có chút xấu hổ uyển chuyển lựa lời, thân là anh cả trong nhà, cậu nhất định phải bảo trì phong độ mới được.

Dư Châu cắn một miếng lớn, bình thản ngước mắt lên nhìn anh trai: “Không sao, dù gì trước khi giết mẹ đã siêu độ cho nó rồi.”

Hứa Nhu dùng sức gật đầu một cái, bà đương nhiên đã làm vậy. Bởi vì, bà rất thiện lương đó.

Dư Dịch cảm giác mình đang sụp đổ rồi.

Người nhà cậu là kiểu người gì vậy.

Mà nửa cái đùi gà còn lại trong bát dường như cũng đang cười nhạo cậu.

Cậu bất đắc dĩ xoa nhẹ hai mắt, người nhà này thật đáng sợ, hơn nữa lại còn là người nhà của cậu.

Ăn xong bữa tối mà Dư Dịch khó có thể nuốt trôi cơm này, Dư Châu cũng không giống như trước đi ra ngoài một chút, mà về phòng mình luôn, giống như ngày xưa, nhưng lại khiến Dư Dịch có cảm giác khác thường.

Nhưng, cậu cũng chỉ có thể mở to hai mắt trừng, bởi vì, Dư Châu chỉ trả lời cậu một câu, hôm nay coi như bãi công, cho nên, cái gì cũng không làm.

Giảm béo cũng muốn bãi công? Cậu lắc đầu, cảm giác da đầu mình bị kéo căng phát đau, chẳng lẽ vì lớn tuổi rồi, hay là cậu chưa già đã yếu, hay, thời kì mãn kinh của cậu đến sớm.

Đi về phòng mình, cậu đóng cửa lại, tay đặt trên khóa, nhưng ngón tay dùng sức nắm chặt, rồi đột nhiên thu hồi lại, hôm nay cậu cũng muốn bãi công, hang chuột thì hang chuột đi, dù sao cũng không có ai biết.

Bên ngoài là từng cơn gió lạnh, chớm thu đêm thật lạnh, Dư Châu vẫn đứng trước cửa sổ, ngăn cản hơn nửa cái cửa sổ, cô khẽ nhéo thịt trên mặt mình, mấy ngày nữa, rất nhanh sẽ phải trở lại như xưa. Cô sẽ cố gắng hết mình, tất cả kiên trì của cô, phút chốc tan biến.

Tự giễu nở nụ cười, thân thể này là cái dạng gì, cô cũng đã tiếp nhận rồi.

Chỉ vì cô nguyện ý, không có chuyện bị bức bách.

Tất cả, đều là cô tự nguyện.

Đóng cửa sổ, thả mình trên chiếc giường đặc chế, có lẽ không quá vài ngày, cái giường này lại phải thay thôi, ăn ngủ, ngủ ăn, quả nhiên là cuộc sống của trư.

Buổi sáng, sắc trời nặng nề, dường như báo hiệu một trận mưa đến, cũng là chờ một trận mưa mang thời tiết lạnh giá đến, tựa như cảm giác của mùa đông.

Dư Châu vuốt dạ dày mình ngồi vững trên xe, đã lâu không ăn nhiều như vậy, dạ dày cảm giác thật khó chịu mà, vẻ mặt Dư Dịch vẫn đen sì, một mình Dư Châu ăn hết sạch bữa sáng của cậu.

“Châu Châu, em cũng không cần ăn nhiều như vậy, một một chút dịu dàng của phụ nữ cũng không có.”

Dư Dịch nhìn Dư Châu ngồi yên một chỗ không nhấc nổi mình, còn tiếp tục ăn nữa, không biết xe có bị nổ không, thân hình vừa có chút dễ nhìn giờ lại muốn quay lại vạch xuất phát.

Dư Châu mặt trắng khong còn chút máu: “Em vốn không phải phụ nữ, em là con gái.” Cô nói không chút để tâm, hơn nữa còn rất ưu nhã, khẽ nâng một tay lên: “Anh, anh cho rằng một đứa mập còn có cái gì ưu nhã chứ, lắc eo, xin lỗi, em không có eo, ưỡn ngực, thật xin lỗi, em cũng không rõ chỗ nào là ngực, chỗ nào là bụng nữa, lắc mông, em nhấc lên còn muốn mệt, hóp bụng để xem được mấy tầng mỡ chắc!”

“Anh nói xem em làm sao đây, em chỉ là một hình tròn, không phải thân hình chữ S.” Cô nói không chút biểu tình, lái xe nghe thấy cảm thấy buồn cười, mà đầu Dư Dịch cũng đen sì, bởi vì, con nhóc này nói, đều là sự thật. Nếu thực sự uốn éo như mấy người mẫu, thực sẽ dọa chết người mất.

Có điều, bây giờ cậu mới cảm thấy cô em gái này có chút đáng sợ, thay đổi bất thường. Cậu thật sự không hiểu nổi nữa, cậu ngồi ngay ngắn ở ghế trước, bởi vì ghế sau chỉ chứa đủ đứa mập nhà họ Dư, cậu trừng mắt nhìn tài xế đang cố nín cười, cười cái gì, cậu còn chưa nói chịu đựng như vậy dễ dẫn đến mất cân bằng nội tiết lắm đấy.

Lái xe nhìn hai mắt rét lạnh của Dư Dịch, hít sâu một tiếng, sau đó nhấn chân ga, đúng là anh em, đúng là trẻ con.

Tới cổng trường học, Dư Châu thành thạo xuống xe, đi lướt qua tất cả mọi người, đi về phía phòng học của mình, dù sao, những người này cũng chỉ muốn cười chê cô, cũng không phải cái gì quan trọng.

“Tiểu Trư…” Đan Gia Dật vừa muốn nói, nhưng, Dư Châu ngừng lại nửa bước, sau đó lại bước tiếp.

“Bị từ chối rồi?” Tả Tư Viêm ranh mãnh cười, có người cũng ăn thua thiệt từ chỗ Dư Châu, cậu cảm thấy rất sảng khoái, giống như người khiến Đan Gia Dật là chính cậu vậy.

“Lúc đó cậu cũng vậy phải không?” Đan Gia Dật đáp lễ cũng chỉ một câu.

Mà Tả Tư Viêm vẫn chỉ để lộ ra hàm răng trắng bóc, cho nên, đây là điểm thông minh duy nhất của cậu, đối mặt với Dư Châu luôn để cậu ta đi trước ăn thua thiệt, tất cả thua thiệt đều do cậu ta chịu.

“Cậu cười cực kì ghê tởm, có biết không?” Tả Tư Viêm cười đến run tay, khiến Đan Gia Dật rất muốn xông lên bóp chết cậu ta.

“Tôi biết mình rất đẹp trai, cậu ghen ghét với tôi hả, hồ ly?” Hai tay cậu vòng trước ngực, thuận tiện hướng mấy thiếu nữ đi qua nháy mắt một cái, quả nhiên lực điện phát ra mười phần.

Mấy cô gái bị mê muội bắt đầu chảy nước miếng.

“Cười như cải trắng, đẹp trai cái quỷ.” Đan Gia Dật thoáng nhếch môi, những người háo sắc này gặp ai mà không chảy nước miếng, dựa vào đó để xác minh, thật sự không có chút sáng tạo gì cả.

Tả Tư Viêm vẫn cười, chỉ có điều, nụ cười càng ngày càng lạnh. Lạnh đến tận trong tâm cậu, hôm nay bất an, rất không bình thường.

Dư Châu đi đến phòng học, ngẩng đầu nhìn hai người chắn lối ở cửa, thân mật nhìn đối phương, dường như trong mắt ngoại trừ bọn họ, không còn ai bên ngoài có thể lọt vào mắt.

Tâm đột nhiên có chút đau đớn, cô nâng cằm, đi qua hai người họ.

Kính Nguyệt Sâm buông thiếu nữ trong ngực ra, hơi cúi đầu, nhìn thân thể cực đại đang đi tới gần bọn họ.

Thẩm Vũ Âm hơi đỏ mặt, nhưng nhìn thấy người đang bước đến nụ cười lại như đông cứng lại, vừa nhạt vừa lạnh đi, vừa căm phẫn lại thêm phần toan tính.

“Phiền toái các cậu, cho tôi vào nhờ chút.” Cô nhìn chằm chằm cửa lớp, tầm mắt chỉ dừng ở một điểm, bởi vì chỗ đó không nhìn thấy hai kẻ này.

Kính Nguyệt Sâm khẽ né người, Dư Châu dừng bước, sau đó đi vào, trong phòng chỉ có mình cô, dường như, những người khác đều không đến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.