Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 129: Q.2 - Chương 129: Chương 30: Không bỏ qua cho cô




Editor:KInh thuế

Lần này muốn làm cho Kính Nguyệt Sâm nguôi giận, không biết Dư Châu phải chịu mấy quả cầu lam đập vào đây, cho dù không bị đập chết cũng bị đập thành ngu.

Kính Nguyệt Sâm đứng dậy, nhẹ nhàng chạm lên mặt Thẩm Vũ Âm, trên mặt còn hằn rõ năm đầu ngón tay có thể thấy được khí lực Dư Châu lúc tát mạnh thế nào, một chút mặt mũi cũng không thèm lưu lại.

Có điều, không ai nhìn thấy, nơi góc khuất khi cậu ta cúi đầu, khóe môi lại nở nụ cười vui vẻ.

Dư Châu bị ba người bao vây, nhìn bọn họ đều đang tức giận như pháo sắp nổ, mặt cũng đều đen như than. Nước miếng của ba người còn thỉnh thoảng phun lên mặt cô, trên người, khiến cho cô có chút chán ghét.

“Châu Châu, lần này em quá không hiểu chuyện rồi, em quả thực khiến anh thất vọng.” Hai tay Dư Dịch nắm chặt, cậu mất mặt lo lắng, ngay cả xin lỗi cũng không có, lần này muốn bảo vệ cô, cậu thật sự sợ sẽ không bảo vệ được cho cô.

“Châu Châu, em đang nghĩ cái gì vậy, anh đã nói qua, đừng đến gần Thẩm Vũ Âm nữa, em lại không nghe, đã vậy còn đánh cô ta trước mặt nhiều người như vậy, em suy nghĩ bằng đầu hay đội chân lên đầu nghĩ thay rồi hả?” Dư Dịch tức giận vỗ lồng ngực mình, lúc này, thần kinh cậu đã loạn lên rồi, ngay cả chính mình nói gì cậu cũng không kịp nghĩ nữa, ngón tay chỉ vào Dư Châu, nếu không phải cậu còn chút tự chủ, chỉ sợ, cái tay này đã không ngừng chọc vào đầu Dư Châu để khai thông rồi.

Dư Châu nhìn ngón tay anh trai, sau đó trầm mặc. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc theo di chuyển của ngón tay, cuối cùng đôi mắt cô sáng ngời như nhận ra vấn đề, kỳ thật, cô muốn hỏi một câu thôi, anh đưa đi đưa lại như vậy không mệt sao? Có điều, cuối cùng cô cũng lựa chọn không nói gì cả, bây giờ Dư Dịch đang nổi nóng, nếu còn bị cô chọc cho tức thổ huyết bỏ mình, như vậy, không phải trên lưng cô lại mang thêm tội danh hại chết anh trai sao.

Tuy tội của cô đã nhiều rồi, nếu còn thêm nữa, sợ rằng mười chín tầng địa ngục cũng không đủ để đầy cô xuống.

“Tiểu Trư, em thật quá kém cỏi, sao không thông minh ra được chút nào vậy?” Đan Gia Dật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khẩu khí cứng rắn: “Nếu đã cực kì căm ghét cô ta, chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ đánh cô ta thành tròn méo gì cũng được, đập dẹp cũng không sao, tại sao phải làm ngay trước mặt mọi người, còn là trước mặt con hồ ly Kính Nguyệt Sâm nữa chứ?”

Nói đến hồ ly, cậu đột nhiên ngậm miệng lại, dường như đó là biệt hiệu của cậu mới đúng, thoáng đẩy mắt kính lên, cậu khẽ hừ một tiếng, cũng may lúc này bọn họ đều khí nóng bốc lên đỉnh rồi, cho nên, cũng không ai phát hiện điều cậu vừa nói hớ, nếu không chắc chắn đã bị giễu cợt rồi.

Tả Tư Viêm vòng tay trước ngực, lông mày chau lại, nơi mi tâm gần như có thể kẹp chết một con ruồi, Tiểu Trư, như vậy, cậu ta sẽ không bỏ qua, cho nên, sắp tới em hãy ở nhà đi, đừng ra ngoài. Cậu trầm mặc nửa ngày, nói ra biện pháp mà mình nghĩ là tốt nhất.

Tuy trốn tránh không phải biện pháp tốt nhất, nhưng, lại là lựa chọn duy nhất của bọn họ bây giờ, ai cũng không biết Kính Nguyệt Sâm đang ôm loại suy nghĩ gì, lần trước, lam cầu, đập con bé suýt chút nữa mất mạng, lúc này, không biết cậu ta sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Thẩm Vũ Âm là người trong lòng cậu ta, Dư Châu trước mặt nhiều người như vậy tát cô ta, hơn nữa còn việc bắt nạt lần trước nữa, dù trên người con bé có bao nhiêu thịt, nếu Kính Nguyệt Sâm muốn, cũng có thể tra tấn nó thành da bọc xương.

“Anh ta sẽ không bỏ qua cho em.” Dư Châu bất ngờ nói, quay mặt đi, anh ta làm sao có thể bỏ qua cho cô, cho dù không xảy ra chuyện như vậy, mục tiêu của anh ta là cô, có lẽ, thật sự chỉ có cô, còn những người khác, cô không biết.

Dư Dịch thở dài một hơi, sắc mặt tức giận chuyển màu từ trắng xanh đến đen kịt, giống như một bảng pha màu hỏng, mà một câu nói không bỏ qua cho em của cô, càng khiến bọn họ nói không nên lời.

Cô còn biết mình tự nổi danh, nhưng, cảm giác của bọn họ, đây đều là cô cố ý, cô tự nguyện làm.

Dư Châu nhếch môi mang theo chút châm chọc, ngẩng đầu đón gió lạnh thổi qua, cái này vốn là do cô muốn.

Xoay người, cô nhấc chân bỏ đi, thân thể lắc lư, dường như muốn dẫm nát mặt đất, cảm giác nặng nề vô cùng, tựa như tâm tình lúc này của cô.

Rất nặng, thật sự rất nặng.

Lần này, việc xảy ra khá nghiêm trọng, Đan Giật thở dài, vỗ nhẹ bả vai Dư Dịch, Dịch, cậu yên tâm, lần này, chúng tớ cũng sẽ giúp cậu. Tả Tư Viêm cũng gật đầu một cái.

Cho dù xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này, bọn họ dường như đang đối đầu với Nguyệt Sâm. Con nhóc kia tuy rất béo, cũng rất xấu, nhưng đó là Tiểu Trư. Mà cũng là em gái của bọn họ.

“Cám ơn các cậu.” Dư Dịch nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã đi rất xa kia, chỉ có thể nói ra câu nói kia, Châu Châu, em còn chưa biết mình chọc phải phiền toái lớn thế nào đâu.

Kính Nguyệt gia không phải nơi mọi người có thể đắc tội, chỉ một việc nho nhỏ cũng có thể khơi mào chiến tranh giữa Kính Nguyệt gia cùng ba đại gia tộc bọn họ.

Bình thường nhìn như gió êm biển lặng, nhưng, chỉ cần có một cái cớ hoàn hảo, cũng trở thành nguyên nhân công kích nhau.

Bọn họ không muốn nhất chính là những việc như vậy xảy ra, bởi vì một khi đã diễn ra, ai cũng không nghĩ đến hậu quả sẽ khủng khiếp đến thế nào. Kính Nguyệt gia, không biết từ lúc nào đã có ý định thâu tóm ba gia tộc. Tuy bọn họ còn chưa nói thẳng, nhưng, có lẽ trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ.

Dư Châu dừng chân, trên con đường xinh đẹp này, có hai người đang đi tới, người con trai ưu tú tuấn mỹ, người con gái xinh đẹp đáng yêu, đó là Kính Nguyệt Sâm cũng Thẩm Vũ Âm, quả nhiên là trời sinh một đôi, bất kể nhìn từ góc độ nào, đều khiến mọi người khó mà bỏ qua phong cảnh như vậy, vậy mới là hai người phù hợp với nhau.

Bọn họ đã nhìn thấy cô, trên má Thẩm Vũ Âm vẫn còn vết hồng nhạt, sức lực tay cô quả nhiên không nhỏ, có điều, cô chỉ là đi biểu diễn hỗ trợ cho người ta mà thôi, nếu cô không đánh một cái tát kia, cô ta bây giờ lấy đâu ra lắm đồng tình đến vậy.

Trong mắt Thẩm Vũ Âm lóe lên hận ý, cùng vẻ ngoài thanh thuần ngọt ngào cực khác biệt, Dư Châu khẽ liếc qua nhìn cô ta, cảm giác vặn vẹo hiện trên khuôn mặt xinh đẹp kia thật uổng phí, hận thù sẽ làm con người ta thay đổi, bây giờ, coi như cô được tận mắt chứng kiến.

Kính Nguyệt Sâm lạnh nhạt nhìn cô, dường như bất kể ai nhìn thấy anh ta đều là dáng vẻ này, cho dù tức giận, vẫn trầm mặc, cõi lòng anh ta là nơi không một ai đoán được, càng không chạm đến được.

“Dư Châu…” Thẩm Vũ Âm kêu tên của cô, cảm giác như muốn cắn nát hai chữ này, ngón tay Kính Nguyệt Sâm nắm chặt tay cô ta, ngay lập tức, cô ta giống như con nhím nhổ lông, thoáng cái đã mềm nhũn ra.

“Giao mọi việc lại cho cho anh.” Anh ta cúi đầu, ôn nhu vỗ về an ủi người bên cạnh, chỉ là trong mắt vẫn luôn lạnh nhạt, cái gọi là ôn nhu, có lẽ chỉ trong khoảnh khắc lóe lên rồi tắt mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.