Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 184: Q.3 - Chương 184: Chương 46: Không thể so sánh cùng




Editor: KInh Thuế

Cô căn bản không thể so sánh cùng cô ta, nhất là loại tình cảm chung huyết thống này, càng không cách nào thay thế.

Cho nên, cuối cùng cô vẫn luôn là người xa lạ với anh trai.

“Cô đến có việc gì không?” Dư Dịch nhấc chân, không chút để ý cô ta, giờ cậu chỉ quan tâm chân mình có bị sưng lên không thôi, đầu cũng đã thành cái dạng này rồi, thêm chân nữa, có để cho cậu sống hay không đây.

Đau chân, đau đầu, trên dưới đều đau, ngoại trừ giữa người, bụng cậu giờ cũng muốn đau luôn đây.

“Em chỉ …” Thẩm Vũ Âm dường như có chút khó mở miệng, học trưởng không nhìn cô, khiến cô cảm thấy như đang tự đối thoại, đương nhiên cũng có một người đang nhìn cô, chỉ có điều cô không có dũng khí cùng người ta nói chuyện mà thôi.

Người cô ghét nhất Dư Châu, đương nhiên bây giờ cũng là người cô sợ nhất, bởi vì, ánh mắt cô ta nhìn cô như muốn ăn thịt cô vậy. Tựa như, cô ta chỉ cần liếc mắt qua có thể nhìn thấu được cô, việc gì cũng không qua nổi ánh mắt đó, cho nên cô muốn trốn, càng xa càng tốt, cái cảm giác bị lột sạch toàn thân từ đầu đến thân này, dù đều là con gái, cái gì cô có cô ta cũng có nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, có lẽ, cô đang chột dạ chăng, vì trước đây từng tính kế cô ta.

Lề mề, một câu rõ ràng, cô ta cứ đứng phỗng đây cậu vào phòng kiểu gì, chân cũng đau muốn chết, Dư Dịch trừng trắng mắt ra, đại tiểu thư, có thể nhường đường cho bệnh nhân không.

Mà Thẩm Vũ Âm vẫn không hiểu ý đứng đấy kéo y phục, xem ra là nghĩ Dư Dịch sẽ đá mình chăng, nếu không, sao anh lại nhấc chân lên.

Cuối cùng không chịu được nữa, Dư Dịch đẩy Thẩm Vũ Âm sang một bên, không còn chút hình tượng công tử nữa, dù sao hình tượng gì cũng bị Tả Tư Viêm hủy cho hết rồi, còn quan tâm gì nữa, hơn nữa với cô ta cậu thể hiện làm gì chứ.

Cô ta liên quan gì tới cậu chứ.

Chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Anh bước vào phòng, nhìn Dư Châu đang tựa cạnh cửa sổ mới chuyển mắt nhìn.

“Châu Châu, em tới lúc nào vậy?” Cậu bước từng bước chậm, quả nhiên ngón chân bị đứa con gái kia dẫm cho sưng lên mà.

Thẩm Vũ Âm có chút ghen tị nhìn chằm chằm vào lưng Dư Dịch, cô trở thành em gái anh gần nửa năm cũng chưa từng thấy anh cho cô vẻ mặt ôn hòa như vậy, quả thật chính là một trời một vực mà.

Không thể nói anh bất công, chỉ có thể trách cô không biết đầu thai, không có số sinh ra trong gia đình anh.

“Em cũng vừa tới thôi.” Chỉ khi đứng trước mặt người nhà, cô mới buông lỏng được chút, tâm tình của cô từ trước đến giờ lúc nào cũng căng lên như dây đàn, trường học thì toàn người xa lạ, còn phải đề phòng xem có bị ám toán không, còn có loại khác quen biết như Thẩm Vũ Âm, là loại con gái cô ghét vô cùng.

Cô nhìn chằm chằm vào dải băng trên đầu Dư Dịch, đi đến gần, dìu anh ngồi xuống giường, mặc dù bị thương nhưng anh vẫn vô cùng đẹp trai, tất nhiên hành động cũng phải lịch sự tao nhã.

“Yên tâm đi, bác sỹ nói anh không sao, chẳng qua mất nhiều máu cũng được mẹ bồi bổ cho đầy đủ lại rồi.” Dư Dịch không muốn cô lo lắng, có điều, nhớ đến mấy thứ Hứa Nhu làm cho cậu mỗi ngày, lại cảm thấy dạ dày cuộn lên từng cơn, ngàn vạn lần muốn nôn hết ra, cho nên, vẫn là tìm cách sớm ra viện mới được.

“Vâng.” Dư Châu nhìn anh không có việc gì, cũng yên tâm, cô xoay người, rót một cốc nước, hàng mi dày nhẹ nhàng rủ xuống, nhẹ nhàng lắc lư, nhìn nước trong cốc che dấu đi những phức tạp nơi đáy mắt, khiến anh trai vướng vào ân oán giữa bọn cô, là cảm giác nặng nề trong lòng cô lúc này.

Cô xoay người, đặt cốc nước vào tay Dư Dịch, anh cười nhẹ nhàng nói cám ơn.

Tay anh cầm cốc nước, hơi ấm khi chạm tay vẫn còn.

“Châu Châu, chúng ta là người một nhà, không cần tự trách gì cả, cậu ta kì thật cũng không chỉ muốn đối phó em mà còn là cả nhà họ Dư.” Dư Dịch trầm ngâm nói, đối với sự trầm mặc của cô cũng hiểu rõ vài phần, cô nhất định lại đang giằn vặt mình, trách bản thân để cậu bị thương.

Thật ra, anh trai bảo vệ em gái vốn là chuyện đương nhiên, bởi vì cô là em gái ruột của anh, là người có chung dòng máu với cậu.

Dư Dịch tựa đầu giường bệnh, cũng rơi vào trầm tư riêng.

Mà Thẩm Vũ Âm triệt để bị ném một bên, tức đến nghiến răng muốn quay gót bỏ đi, cô không phải không khí hay một cái bóng, cô là một người sống lù lù, có thể đừng bỏ qua sự tồn tại của cô như vậy không.

Cô đứng đây lâu như vậy, bọn họ cũng không thèm đếm xỉa gì.

“Dịch học trưởng…” Cô nhịn không nổi nữa, cất tiếng gọi, có điều hai an hem họ liên minh nhất quyết một ánh mắt cũng không thèm ngó qua, tựa như cô không tồn tại. Mà một câu Dịch học trưởng kia tựa như vứt xuống biển, nhanh chóng chìm xuống như không có.

Cô thật sự cuống lên muốn chết rồi, nếu như không vì vụ việc kia cô cũng không muốn tới. Bọn họ nghĩ rằng cô muốn đến sao, cô cũng không muốn bị ngược, đến cho người ta coi thường, ngây ngô đứng như con ngốc chỗ này.

Cô mặc kệ, bước hẳn vào trong phòng, dù sao, đây cũng không phải nhà bọn họ, bọn họ còn có thể đuổi cô ra ngoài, có điều, nghĩ đến từ ném, cô lại lén nhìn Dư Châu, cô chưa quên cô ra khỏi Dư gia thế nào, chính là bị nó ném ra khỏi cửa.

Khóe miệng Dư Dịch mím chặt, Dư Châu thả hồn ngoài cửa sổ theo hương hoa, dường như mùi hương đã đậm hơn lúc trước, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu hơn, quả nhiên điều gì cũng cần có chừng mực, nếu cô ta không tự giác, cô có thể giúp cô ta đi.

“Dịch học trưởng.” Thẩm Vũ Âm cố bỏ qua khuôn mặt lạnh như băng kia của Dư Dịch, hơi cúi đầu xuống, tìm gì đó trong túi, chỉ có điều, tìm hồi lâu cũng không tìm ra, xong rồi, đỉnh đầu cô toát mồ hôi lạnh, không lẽ cô quên mất rồi, cô nhớ rõ cô đã xem lại rất nhiều lần, cực kì cẩn thận cất vào mới ra khỏi cửa, vì sao bây giờ lại không tìm thấy.

Sắc mặt Dư Dịch đã chuyển dần màu đen, mà mặt Thẩm Vũ Âm cũng ngày càng đỏ.

Thật lâu sau, Dư Dịch không thể chịu được nữa muốn phát tác…Thẩm Vũ Âm cũng đúng lúc nói ra.

“A, tìm được rồi.” trong lúc đó cũng đè lại bất mãn của Dư Dịch.

“Dịch học trưởng, em tới đưa cái này.” Thẩm Vũ Âm tiến lên, có lẽ túi áo của cô bị thủng nên cái này tụt ra phía sau lưng, mới khiến cô không tìm được, may mắn, cuối cùng vẫn tìm ra.

Dư Dịch nhìn chằm chằm vào Thẩm Vũ Âm, cho đến khi cô cảm thấy tay mình đã mỏi nhừ Dư Dịch mới miễn cưỡng vươn tay ra cầm, kẹp lấy bằng hai ngón tay, giống như không để tâm, hời hợt kẹp lấy.

Chỉ là một trang giấy mà thôi, cũng không phải bom, để ý như vậy làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.