Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 145: Q.3 - Chương 145: Chương 7: Tất Cả tiền dành dụm




Editor: Kinh thuế

Cô nói xong, lướt qua cậu ta đi vào nhà, nhìn đến bàn ăn, tự rót cho mình cốc nước, ngón tay thon dài mảnh khảnh rất đẹp mắt, nếu chỉ nhìn rất khó tưởng tượng nổi, một đôi tay xinh đẹp như vậy, khi đánh người, so với đàn ông còn dã man hơn.

“Dư Châu, có ai từng nói em rất giống người nào đó chưa?” Người con trai nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu, bật thốt lên hỏi, Dư Châu lặng im, đứng đó siết chặt chiếc cốc cầm trong tay.

“Rất nhiều người, khuôn mặt của tôi tương đối đại chúng.” Dư Châu ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt cực kì xinh đẹp, hóa ra khi giảm cân sẽ thành như vậy, tướng mạo giống Hứa Nhu đến tám chín phần, chỉ có điều, Hứa Nhu cho người khác cảm giác rất ôn nhu, nhẹ nhàng tựa như nước, nhưng, cô lại mang đến cho người khác cảm giác cực kì mạnh mẽ, đạm mạc.

Khuôn mặt giống nhau, nhưng, khiến người khác không thể nhận sai, bỏ qua tuổi tác, khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt.

“Có lẽ vậy.” Thiếu niên mỉm cười, khóe mắt chớp nhẹ ưu sầu khiến người ta cảm thấy cậu đã trải qua tang thương hết cả một đời.

“Tôi đi ngủ đây.” Cô đứng lên, đi vào một căn phòng, mở cửa, đóng cửa, động tác liền mạnh, nhanh gọn mà dứt khoát.

Khóe môi thiếu niên cứng đờ nhìn cánh cửa đã đóng lại, cậu tựa người trên tường, đây là nhà bọn cậu, chính xác là nhà của rất nhiều người.

Trước kia bọn họ đều là lưu manh, dựa vào cướp, dựa vào lừa gạt, dựa vào sức mạnh, nhưng, từ nửa năm trước khi cô đến đây, tất cả đều thay đổi.

Cô giống như sâu bướm cuối cùng cũng phá kén thành công, biến hóa kinh người, chỉ trong ngắn ngủi mấy tháng, không chỉ trút bỏ được một thân cồng kềnh, hơn nữa, tác phong mạnh mẽ, làm việc thần tốc, giống hệt phong cách của người đó trước đây, rõ ràng nội tâm rất lương thiện, nhưng, lại luôn tỏ ra cực kì lạnh lùng, lãnh khốc.

Cô đến đây, cuộc sống của mọi người đều thay đổi, bọn họ không cần tranh cướp nữa, bởi vì, cô có đủ tiền giúp bọn họ có thể sống yên ổn.

Không ai nghĩ đến, bọn họ lại mở quán ăn trong căn nhà không lớn lắm này, lúc đầu cũng không có ai đến ăn, đám người bọn cậu, không phải vẻ ngoài kỳ quái thfi chính là dáng vẻ hung dữ, làm cho người khác đều tưởng bọn cậu mở hắc điếm, có điều, may mắn có nụ cười ngọt ngào của một cô gái, đương nhiên không phải là Dư Châu chân chính, có điều, trước mặt người khác cô luôn nở nụ cười ngọt ngào, may mắn chỉ có bọn cậu biết, nụ cười của cô, thật giả dối.

Dần dần, việc buôn bán cũng có khởi sắc.

“A Thạch, cậu ở đây làm gì vậy?” Một đôi tay ôm ngang hông cậu, sau đó một thân thể mềm mại áp vào lưng cậu, cậu vỗ vỗ tay người con gái nói: “Không có gì, chỉ là nhớ Tiểu Mộc, Dư Châu rất giống cô ấy.”

“Đúng vậy, rất giống.” Người con gái nhìn bóng lưng anh ta đi dần, trước kai cô một đầu tóc đỏ, giờ đã nhuộm lại màu đen, thoạt nhìn có chút đáng yêu, ngốc ngếch, cô nhuộm lại tóc, còn cậu ta cũng đi làm lại bộ răng.

Dường như, đều nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.

“Chúng ta trở về đi, ngày mai còn phải dậy sớm mở cửa tiệm.” Trong mắt người con gái chợt lóe lên thứ gì đó, người thiếu niên đã cầm tay cô kéo đi: “Yên tâm đi, Tiểu Mộc đã mất, anh không thể quên được cô ấy, nhưng anh cũng chưa từng quên em mới là vợ anh, là người anh muốn chăm sóc cả đời này.” Người con trai quay mặt ngại ngùng, hiển nhiên là không thường nói những lời này.

Người con gái nở nụ cười, nắm tay trở lại với người con trai, kỳ thật, không ai có thể quên được Tiểu Mộc, anh ấy như vậy, cả cô cũng thế. Cô liếc nhìn, cánh cửa đóng chặt, cô ấy lại đi đâu rồi, có phải là một Tiểu Mộc khác không.

Hai người tay trong tay cùng rời đi, bọn họ nhớ tới cô, thường xuyên nhớ lại, người đã từng cho bọn họ cuộc sống yên ổn, vất vưởng trong thời gian dài rồi, ai cũng khao khát có một mái nhà thật sự, trời sinh ai cũng có tính lương thiện, bọn họ cũng thế.

Sau khi bóng dáng họ khuất hẳn, lúc này Dư Châu đang ngồi trong phòng mới ngẩng đầu lên, chiếc bàn đối diện cô đặt một chiếc gương, vừa vặn phản chiếu khuôn mặt cô.

Khóe môi cong nhẹ, gương mặt này, chính cô cũng không nhận ra bản thân mình, huống chi là người khác, có lẽ, mẹ cô cũng không nhận được ra, cô không còn Tiểu Mộc, bây giờ cô là Dư Châu, Tiểu Mộc đã mất, vậy cứ coi là thế đi, cho dù cô đã mất, cuộc sống bây giờ của bọn họ cũng rất tốt, không cần có sự xáo trộn gì nữa.

Cô đứng dậy, thân hình nhẹ nhàng như cánh bướm, đến trước giá sách, nhẹ nhàng lấy một quyển ở trên cùng, nửa năm đã qua, ngoại trừ giảm cân, cô cũng chăm chỉ đọc sách rồi, có lẽ bởi vì tâm tình luôn không tốt, lại thường xuyên đánh nhau, cho nên, cân nặng giảm rất nhanh, đến khi cô để ý thì đã gầy thành như vậy.

Cô cầm thư, ngồi xuống giường, cẩn thận nhìn từng tờ một, cho đến một tiếng sau, cô mới ngáp dài một cái, rõ ràng nói trở về để ngủ, nhưng, lại còn vướng bận. cô vươn tay lấy ra viên đá hình giọt lệ ngân sắc kia, đồng tử tối sầm lại.

Nửa năm qua, có lẽ đã đến lúc cô phải trở về, trở về báo thù. Bởi vì, có người thiếu nợ cô, mà cô lại thiếu nợ một người, tuy cô chỉ ở chỗ này, nhưng chỉ cần muốn biết cô có thể biết rành mạch, đương nhiên tin tức của người đó sẽ được truyền đến.

Người kia đã lấy được quyền thừa kế tài sản, nghe nói còn nuốt được phân nửa tài sản của Dư gia, quả nhiên rất lợi hại, tâm cơ so với cô nghĩ còn hung ác hơn.

Có lẽ, cái bẫy kia không chỉ nhằm vào cô, mà tròng cả nhà họ Dư nhảy xuống.

Đương nhiên, còn có Liên, có một số việc, cô cũng nên tự mình hỏi rõ mới được.

Hắn ta lại không phải anh trai nhỏ, tuyệt đối không phải. Tay cô siết chặt chiếc vòng, đôi mắt tràn ngập hận ý mãnh liệt, nếu sự tình thực sự như cô nghĩ, vậy, hắn thiếu cô, không muốn nhả cũng phải nhả.

Cô không thích hại người, cô chỉ thích chiếm tiện nghi của người khác.

Bàn tay buông lỏng dần, đeo lại vòng trang sức lên ngực, sau đó mới đứng lên, từ dưới gầm giường kéo một vali nhỏ ra, bên trong đều là đồ mang từ Dư gia, cùng với đồ Liên tặng.

Có lẽ tất cả tiền dành dụm của Dư Dịch đều cho cô, rất nhiều tiền, còn có Dư Phẩm Thành, người cha mặt lạnh tim nóng đó của cô, điểm tâm của mẹ, cô đều cảm nhận được, để lại cũng vì không nỡ ăn. Bây giờ đã sớm mốc meo rồi. Cô lấy quần áo bên trong ra, bây giờ mặc vào không khác gì bao tải, có lẽ phải ba lần cô mới vừa.

Những vật này chỉ dùng để ngắm. Cô mở một ngăn khác ra, bên trong là đồ Liên tặng, cái gì cũng có, thậm chí, cả đống băng vệ sinh phụ nữ cũng có, mặt của cô nóng rần, Liên, cả điều này cũng chú ý được, thật không biết anh ấy nghĩ gì nữa. Nửa năm rồi, không biết bây giờ anh ấy sống thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.