Dần dần, âm thanh bên tai nhỏ lại, có lẽ thời gian quá dài, bọn họ cũng đều mệt mỏi, mà những người đang chạy lúc này lại càng mệt mỏi hơn. Một người ngừng, hai
người dừng lại, lần lượt…
Thẩm Vũ Âm ôm lấy bụng mình, cô thật sự không kiên trì nổi nữa, hai mắt đều hoa lên không nhìn rõ phía trước
nữa, thân hình cô lung lay sắp đổ, khoảnh khắc khi ngã xuống lại cảm
nhận được mùi hương cùng vòng tay ấm áp quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, thấy được đôi mắt cực tinh xảo màu xanh nhạt.
“Sâm học trưởng, em xin lỗi.” Cô vô lực nói, thật sự rất mệt.
“Ừm, anh biết mà.” Kính Nguyệt Sâm nhẹ nhàng vỗ về cô, ngón tay mơn trớn mái tóc dài của Thẩm Vũ Âm, tầm mắt lại đặt trên người đang dùng một loạt
các động tác cực kì chậm rãi để chuyển động.
Ánh sáng trong mắt
chợt tắt, cậu ôm chầm thân thể hết sức lực của Thẩm Vũ Âm, Dư Châu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy toàn bộ cảnh này, thật tốt, khóe môi mím lại,
thật sự rất tốt, hóa ra có một loại dựa dẫm như vậy, thật là hạnh phúc.
Cười tự giễu, cô chạy qua bọn họ, chỉ là ngừng lại nửa giây, sau đó nhìn
thẳng phía trước, đường trước mặt còn dài nhưng cô không có lý do gì để
ngừng lại cả.
“Dư Châu, dừng lại, đây là mệnh lệnh, mệnh lệnh của Kính Nguyệt Sâm.” Bước chân cô thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục
chạy về phía trước, cô cũng cảm nhận được lãnh ý không ngừng gia tăng
quanh người Kính Nguyệt Sâm dừng trên người cô sau câu nói đó. Trên trán đã đẫm mồ hôi, càng thêm lạnh.
Thật xin lỗi, đại ca ca, em có
thể làm bất cứ chuyện gì cho anh, nhưng, ngoại trừ Thẩm Vũ Âm, em nợ
anh, nhưng không thiếu nợ cô ta cái gì cả.
Đưa tay chạm vào vòng
cổ hình giọt kệ trước ngực kia, cô mỉm cười, cô không cần phải dựa vào
bất cứ cái gì, tự bản thân mình trải qua cũng rất ổn.
Anh từng nói, chỉ cần đủ mạnh mẽ, vậy sẽ không bị ai bắt nạt nữa, cho nên, cô phải mạnh mẽ hơn, không ngừng mạnh mẽ.
Lại qua một vòng sân nữa, người trên sân chạy đã không còn nhiều, mà những
người ồn ào trên khán đài bây giờ cũng trở nên cực kì trầm mặc, người đã bỏ cuộc có rất nhiều, vậy mà người nên bỏ cuộc đầu tiên kia bây giờ vẫn đang tiếp tục chạy, tuy động tác của cô vô cùng chậm chạp, nhưng, lại
có thể làm cho người ta cảm nhận được kiên trì không có được ở người
khác, cô dùng chính những động tác của mình nói ra, cô sẽ không dừng
lại, cô sẽ chạy hết phần thi của mình.
Dư Dịch đóng lại đôi mắt
mình, cảm giác hai vành mắt có chút nóng lên, cô thật sự không để cho
cậu thất vọng, thật sự là người em gái tốt của cậu, nhưng chính cậu lại
không phải một người anh tốt. Lúc này lại chỉ có thể đứng đây theo dõi
cô một mình cô đơn cố gắng.
“Đây mới thực sự là Tiểu Trư sao?”
Đan Gia Dật đứng thẳng người, từ khóe môi cong lên có thể thấy bây giờ
tâm tình cậu vô cùng tốt.
“Đúng vậy, cô ấy rất tuyệt.” Không còn
là Tiểu Trư chúng ta biết trước kia, Tả Tư Viêm mỉm cười khoanh tay
trước ngực, có điều, vẫn không quên chú ý một người khác cũng đứng trên
này.
Nguyệt Sân, cậu ta, còn muốn làm cái gì?
Trên sân thi đấu, chỉ còn ba người, mỗi người đều cực kì mệt mỏi, thậm chí, không
còn chạy nữa mà là đi, Dư Châu vươn tay lau đi mồ hôi trên trán, nhìn
vạch tuyến phía trước, cuối cùng cũng đã tới, kỳ thật , cô đã chạy không nổi nữa, thân thể này, so với cô tưởng tượng còn yếu hơn, nếu như không phải gần đây cô đều kiên trì chạy bộ giảm béo, có lẽ một vòng cũng
không chạy được xong. Chỉ có điều, chạy qua nhiều vòng như vậy đã là cực hạn của cơ thể cô rồi, di chuyển được bây giờ chủ yếu dựa vào ý chí của cô.
Chân bước ngày càng khó khăn, mỗi bước nâng lên nặng nề vô
cùng, mi tâm đã nhíu chặt lại, cô cắn chặt môi tiếp tục lê về phía
trước, hơi thở dồn dập, hai mắt mở to, trước mắt là một mảng trắng xóa
chao đảo mơ hồ không còn nhìn rõ được cái gì. Thân thể lung lay chực đổ
xuống, cô dùng lực bấm mạnh một cái vào lòng bàn tay mình.
Cô không thể ngã xuống, bởi vì, cô không
hạnh phúc như Thẩm Vũ Âm, trên thế giới này, không ai nguyện cho cô tựa
vào, cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Đoạn cuối, khoảng cách nhìn vô cùng gần lại tựa như rất xa, lại một người nữa bỏ cuộc,
đường dài như vậy, có thể kiên trì đến tận bây giờ đã rất không dễ dàng
rồi.