ã vậy, cô làm sao có thể để cho cậu ta thất vọng được, càng làm sao nỡ để Thẩm Vũ Âm thất vọng chứ.
Trận thi đấu thể dục ở trường so với tưởng tượng của cô còn tưng bừng náo
nhiệt hơn, số người tham gia cũng nhiều hơn, thậm chí đến đại tiểu thư
bình thường đi bộ được vài bước còn kêu mỏi mệt Đan Tương Tư cũng tham
gia, đương nhiên, cô nàng cũng chỉ tham gia một hạng bơi lội mà thôi. Về phần Dư Châu, ngay lập tức bỏ qua hạng mục này, cô vẫn tự hiểu bản thân mình, cái bể bơi nho nhỏ kia sao có thể phù hợp với thân hình cực đại
này, đoán chừng biển có lẽ phù hợp hơn.
Lại nói nếu cô thực sự tham gia bơi lội, vậy tuyệt đối sẽ chết vô cùng thảm, đương nhiên, không phải cô mà là những người khác.
Một ngày này, trận thi đấu thể dục của trường học bắt đầu, cái trường học
này không hổ là học viện quý tộc tư nhân, một trận đấu đơn giản cũng có
người đến ghi hình, thậm chí, đa phần các bậc phụ huynh đều đến tham dự, đương nhiên, có cả cha mẹ Dư Châu.
Dư Châu đứng bên cạnh bể bơi, nhìn một đám nữ sinh giống như nàng tiên cá, đùi vừa dài vừa nhỏ vừa
đẹp, bộ ngực tròn đầy, thân mình bộc lộ được toàn bộ tuổi trẻ và sức
sống thanh xuân tràn đầy. Giống như những đóa hoa tỏa hương bắt đầu nử
rộ, cực kì xinh đẹp.
Chỉ có điều, cô là một bông hoa bự đến để
trang trí thôi, không có mỹ cảnh, chỉ có cảm nhận sự tồn tại. Hơn nữa
còn là loại cảm giác cái gì cũng sẽ thắng được.
“Sâm tử, đây là ý của cậu phải không?” Dư Dịch tựa trên tường, nhìn người đứng bên cạnh
vẫn luôn vô tình hữu ý nhìn thiếu nữ xinh xắn như tinh linh bên hồ kia,
Thẩm Vũ Âm, quả nhiên rất đẹp.
“Có ai từng khen cậu rất thông
minh chưa?” Kính Nguyệt Sâm đứng thẳng người dậy, ánh sáng hắt xuống
phía dưới gò má cậu, càng tôn lên đôi mắt sáng ngời không ngừng tản ra
nét tao nhã lạnh lùng.
“Ít nhất cậu chưa từng khen qua.” Dư Dịch
thản nhiên hạ mi, kì thật, Dư Châu kiên trì như vậy, cậu đã đoán chắc
chắn có quan hệ với người bên cạnh này, cậu cũng không phải kẻ ngu, càng không ngu ngơ, đương nhiên có thể nhìn ra một mặt khác của Dư Châu đối
xử với Kính Nguyệt Sâm không giống những người khác, con bé đã thay đổi, nhưng vẫn có một điều không đổi, chính là với tên Kính Nguyệt Sâm này,
con bé vẫn không cách nào vượt qua được bức tường này, Sâm tử, cô có đi
thế nào hay khác với quá khứ ra sao.
“Nguyệt Sâm, cậu đã đồng ý,
bỏ qua việc kia rồi, không phải sao?” Dư Dịch ngẩng đầu lên, hai con mắt mị hoặc nhìn thẳng, đáy mắt hiện rõ ánh sáng lạnh, nếu, cậu ta thực sự
làm ra chuyện tổn thương Dư Châu, vậy, chắc chắn, bọn cậu không thể tiếp tục làm bạn nữa.
Dư Châu là em gái cậu, em gái duy nhất.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm gì với cô ấy cả, chỉ là nhờ cô ấy giúp tôi
một chút chuyện mà thôi.” Kính Nguyệt Sâm thản nhiên mở miệng, trên mặt
không chút biến sắc, cảnh cáo từ Dư Dịch, cậu cũng không để vào tai,
chẳng qua, cậu cũng không muốn nghe bất kì uy hiếp nào, cậu sẽ không để
bất kì việc gì đi quá giới hạn. Bởi vì, Kính Nguyệt Sâm làm việc, từ
trước đến nay đều rất hoàn hảo.
Khẽ mỉm cười, cậu lại tiếp tục
nhìn về phía thiếu nữ như mỹ nhân ngư xinh đẹp trong bể bơi kia, con
ngươi hơi trầm xuống, cho đến khi một thân hình khổng lồ chắn hết tầm
mắt, vô tình hay dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, thân hình đó
đột nhiên quay đầu, hai con mắt trong trẻo, khóe môi nhếch lên cười lạnh lẽo, mà ý thức cũng theo nụ cười kia lệch khỏi quỹ đạo.
Một lát
sau, Dư Châu mới quay đầu đi, nhìn về phía bể bơi, trận đấu vừa rồi đã
kết thúc, trong nước đã yên ả lại, cô nhìn ảnh chiếu mơ hồ của mình dưới nước, hai mắt vẫn híp lại, thịt trên mặt nhiều muốn rớt ra, từ xa nhìn
lại, giống hệt một chiếc bánh bao nóng hổi.
Bảng thành tích cũng
xuất hiện sau đó không lâu, thì ra, trên đời luôn có những chuyện không
hoàn mỹ như vậy, một thân thông minh xinh đẹp như Thẩm Vũ Âm lại cực kì
kém cỏi về thể dục, thời gian bơi lội còn nhiều gấp ba người khác, người bơi chậm cũng cùng lắm là năm phút, vậy mà cô ta mất ít nhất hơn mười
năm phút, tốc độ như vậy, người khác đã bơi được ba vòng rồi.