Đại ca ca, lời của
anh, em vẫn luôn ghi nhớ, cứ coi như anh đã không còn biết em là ai,
nhưng, em vẫn muốn nói cho anh biết, em sẽ không khóc, tuyệt đối sẽ
không.
Trong mơ hồ, từng giọt mồ hôi rơi vào hốc mắt cô, ngẩng
đầu, đôi lông mi vừa dày vừa mượt cũng khẽ rung lên theo, cực kì giống
hai cánh bướm, cong cong đen dài, đáng tiếc lại có trên cặp mắt của cô,
đôi mắt không có chút đặc sắc nào, chỉ có tác dụng ngăn bụi chắn gió
thông thường.
Lông mi dài như vậy đúng là đáng tiếc mà, Trình Vũ
tiếc hận lau mạnh mồ hôi trên trán mình, ngẩng đầu nhìn thấy những giọt
mồ hôi thấm đẫm trên hàng mi như những hạt nước bảy sắc cầu vòng, không
giấu được tiếng thở dài, thật thật dài, so với lông mi Tiểu Âm còn dài
hơn, đáng tiếc, lão đại quá mập, trên gương mặt không có gì khác ngoài
mỡ và thịt thừa, cho nên mới bị lu mờ như vậy, bởi vì thịt quá nhiều nên lông mi có dài đến mấy cũng nhìn không ra.
Cậu ngửa đầu nhìn
trời cao, không chú ý đến lúc này có một bóng người đang chậm rãi đến
gần bọn họ, cho đến khi bóng người đó phủ trùm lên người, cậu vẫn thất
thần.
Lông mi Dư Châu run lên, hai giọt mồ hôi đọng trên đó cũng
rớt xuống theo, không cần nhìn mặt chỉ riêng đôi mắt thôi sẽ cực kì hấp
dẫn người khác, có điều, hai mắt xinh đẹp phải đặt trên khuôn mặt phù
hợp, khi nghĩ đến cô lại chỉ có cảm giác béo, ngoại trừ béo ra người
khác khó mà chú ý điểm gì khác từ cô.
Anh ta là ai, là ai, dường như cô từng cảm nhận qua được hơi thở như vậy rồi.
Giống như khi bắt được sắc lang trường học, cô cũng từng cảm nhận được.
“Cô không sợ tôi sao?” Tiếng nói như tiếng đàn cổ, cực kì dễ nghe, cũng
nhanh chóng tan ra, chỉ còn dư âm mơ hồ, làm cho người ta không nhịn
được chú ý lắng nghe, sạch sẽ trong lành như tuyết rơi đầu mùa.
Người con trai đưa tay lên chạm vào mặt nạ màu bạc đeo trên mặt, bộ dáng bí
ẩn này đúng là rất dễ khiến người khác mới gặp sẽ sợ hãi, không có việc
gì lại mang mặt nạ nếu không phải tuấn mỹ vô cũng thì chính là xấu muốn
chết.
“Không sợ!” Dư Châu lắc đầu, bình tĩnh nhìn khuôn mặt đã bị che đi hơn phân nửa của người con trai trước mặt, trên người anh ta có
một loại khí chất ôn hòa, ngoại trừ mặt nạ bạc lạnh như băng, cả người
lại ấm áp như gió xuân, tuyệt đối không khiến người khác sợ hãi.
Hơn nữa.
Cô cúi đầu, Trình Vũ bên cạnh vẫn chưa chú ý được đã xảy ra chuyện gì,
chắc chắn vẫn ngao du trong mộng tưởng của chính mình rồi, không biết
chạy đến miền thơ mộng nào đây.
Không nên nhầm lẫn, cô cũng không kì vọng gì vào việc cậu ta có thể bảo vệ cô, nếu có cũng chắc chắn là
cô bảo vệ cậu ta mới phải.
“Anh thấy đấy.” Cô ngẩng đầu, nhìn
người con trai thần bí trước mặt, mở hai tay ra, “Nếu như đánh nhau,
chưa chắc tôi đã thua anh, cho nên, tại sao tôi phải sợ chứ?”
Tuy thân thể không được linh hoạt, nhưng, khí lực của cô lại rất lớn, diện tích cũng to, đánh nhau, cũng có phần lợi hại.
Người con trai khẽ nở nụ cười, cô nhìn đôi môi đó cong lên như những cánh sen đang nở rộ, cực kì thanh khiết, khiến cho mặt nạ bạc lạnh lẽo cũng ấm
áp thêm vài phần, khuôn mặt như bị chia thành hai, phía trên lạnh lẽo
phía dưới lại ấm áp vô cùng.
“Tôi cõng em.” Anh ta ngồi xổm
xuống, ánh mắt là ý cười thản nhiên, nhìn Trình Vũ vẫn đang ngã trên mặt đất không dậy nổi thì càng vui vẻ hơn.
Đã lâu như vậy rồi, cậu ta vẫn không phát hiện ra sao?
“Được.” Dư Châu gật đầu, lúc này đây, cô không cự tuyệt gì cả, ghé vào lưng anh ta, người con trai nhẹ nhàng đứng thẳng lưng, từng bước một bước đi,
nơi này, chỉ có ba người bọn họ, nếu như bao gồm cả người vẫn đang ngao
du vào cõi thần tiên nằm chỏng chơ trên mặt đất kia, vậy, chính là ba
người.
Chương 100: Một thân quái lực
Editor: Kinh Thuế
“Để một mình cậu ta ở chỗ này không sao chứ?” Người con trai nói, quay đầu
lại nhìn càng thấy càng buồn cười, bọn họ, đã đi được một đoạn rồi đấy.
“Tự cậu ta đi về, chỉ cần tỉnh táo lại là được.” Dư Châu dựa đầu vào lưng
người con trai, cảm nhận được hơi thở của anh ta, rất dễ chịu, giống như một ly trà xanh, nhẹ nhàng, nhàn nhạt.
“Nếu như, đem bán cậu ta, cậu ta cũng không biết đâu nhỉ?” Anh ta quay đầu lại, không ai nhìn
thấy, trong mắt cậu rõ ràng hiện ra sự thả lỏng đi. Cho tới bây giờ đều
rất căng thẳng, không ngờ bây giờ đã không còn khẩn trương nữa. Chỉ còn
một mảnh bình thản, tuy người trên lưng rất nặng nhưng vẫn trong phạm vi cậu có thể cõng được.
“Có lẽ, cấu tạo đầu óc của cậu ta không
giống với người khác.” Dư Châu cũng thoải mái nói theo lời trêu trọc của anh ta, mặc dù là sự thật cũng có ít nhiều sự trêu trọc.
“Em sợ
thua sao?” Người con trai dừng bước, ngẩng đầu nhìn phía trước, cô lại
may mắn nhìn thấy đôi mắt của cậu, một màu đen thuần, đen đặc không mang theo chút tạp sắc nào khác, giống như đêm tối bình thường, hoàn toàn là một sắc đen, nếu không có người đến giúp, vậy em sẽ phải nhận thua, có
không cam lòng hay không.
Khí lực của anh ta thật sự rất lớn,
những người khác cõng qua cô chưa có ai có hơi thở bình thản như vậy,
cho dù là Tả Tư Viêm, cũng không nhẹ nhàng như thế này.
Vậy mà
anh ta thực sự làm được, giống như khi Kính Nguyệt Sâm ôm Thẩm Vũ Âm,
không biết tại sao bây giờ anh ta mới xuất hiện, một thân quái lực khác
hẳn người thường như vậy, bây giờ vẫn có thể nói chuyện nhẹ nhàng với
cô, dường như người anh ta đang cõng trên lưng chỉ là một nữ sinh bình
thường mà không phải Dư Châu nặng gần hai trăm cân.
“Thua có gì
đáng sợ chứ, nếu tôi có thể thua thì tôi cũng có thể thắng. Thua lần thứ nhất, chưa chắc sẽ thua lần thứ hai, mà tôi cũng không cho phép chuyện
như vậy phát sinh.” Dư Châu khẽ nheo lông mày, từ khi bắt đầu đến bây
giờ, cô vẫn chưa luôn thoải mái đối mặt với mọi việc như vậy. Thoải mái
thả lỏng thân thể mình, thua, thì thế nào, cô thua, chỉ vì cô quá béo,
nhưng, cô sẽ không béo suốt đời như vậy.
Ai biết tiếp theo, sẽ xảy ra chuyện gì.
Người con trai đi thong thả, trên mặt luôn mang theo sự vui vẻ, dường như đây là phong cách cậu thích, người trên lưng tuy nặng nhưng cũng rất thú
vị.
“Em rất kiên cường, không giống như mọi người đã đồn đại chút nào.” Người con trai nhìn về phía trước, tới vạch kết thúc vẫn còn một
khoảng nữa, có lẽ Kính Nguyệt Sâm biết chắc mình không thua nên không
còn nhìn theo bóng dáng hai người phía sau nữa.
Dư Châu hơi sửng
sốt, cô vẫn luôn như vậy, còn trước kia thế nào, kì thật, cùng cô không
có quan hệ, có điều, đã lỡ nhập vào thân thể người ta, cô đành chấp nhận thân phận này thôi.
“Có người nói với tôi, chỉ có khiến bản thân mạnh mẽ lên mới không bị người khác bắt nạt.” Cô nhẹ nhàng mở miệng,
hết thảy mọi thứ, cô sẽ gánh vác, còn về những điều Dư Châu đã làm, bây
giờ như vậy không có nghĩa là tương lai cũng thế.
Cô cũng không
phát hiện người con trai khẽ khựng lại giật mình, trong mắt chợt hiện
lên một chút suy tư, có điều, ánh mắt rất nhanh đã đen nhánh bình lặng
trở lại. Trông qua chính là một màu đen thuần bí ẩn.
Dư Châu nhìn chằm chằm vào gáy người con trai, dưới ánh mặt trời, từng sợi tóc của
anh ta như được nhuộm màu vàng óng ả, theo gió nhẹ nhàng bay phất trên
bờ vai, chất tóc mềm mượt, xem ra cũng được chăm sóc rất tốt. Cô nhìn
nút buộc hai bên tai, cái mặt nạ kia, thật biết chọc ngoáy tâm tư tò mò
của cô, muốn nhìn dáng vẻ người con trai này, nhưng, cô cũng chỉ khẽ
nhúc nhích ngón tay, không vươn ra gỡ bỏ cái mặt nạ kia.
“Anh là
ai, tại sao phải giúp tôi? Cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa từng gặp
mặt qua phải không, rốt cuộc anh là ai?” Âm thanh cô trầm thấp, giống
như đang thì thào tự nói một mình, có điều, vì khoảng cách vô cùng gần,
cho nên người con trai có thể dễ dàng nghe thấy.