Núi lửa Xích Diệu, một chỗ giao giới giữa lãnh thổ hai vị thần vương Tu Du Quân cùng Thanh Vu Quân.
Trăm năm trước, hai vị thần vương liên thủ bình ổn một trận lửa giận của ngọn núi lửa đang bắt đầu khởi động, đem một hồi tai họa thật lớn kia hóa thành vô hình. Sau lần đó, thường xuyên có nhiều dân chúng ở gần đó đến trước núi lửa dâng cống phẩm, mong ước hai vị thần vương vạn thọ vô cương.
Mấy ngày gần đây, dân chúng cầu phũ ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy chút tử khí trên miệng núi lửa bắt đầu khởi động, hình như là cái điềm gì đó.
Trong núi, hai bóng người thanh nhã mong manh đứng bên cạnh một quả trứng màu đen cực to, bọn họ nhẹ nhàng ôm nhau, cúi đầu nói chuyện.
"Ca, lần này có thể thành công không?" Nữ tử ngẩng mặt, ánh mắt ôn nhu như nước.
"Nha đầu ngốc, không cần khẩn trương như vậy, " nam tử sủng nịch xoa xoa đỉnh đầu nàng ta, "Thành thì như thế nào, bại lại như thế nào, có thể mỗi ngày nhìn thấy nàng như vậy, chạm vào ngươi, không cần chen chúc với nàng trong cùng một thân thể, kỳ thực ta đã thật thấy đủ."
"Đúng vậy..." Nữ tử nhẹ nhàng thở dài, "Từ trước nay ta luôn nghĩ rằng, nếu có thể ôm ca ca, hôn ca ca, đó mới thật sự là chuyện hạnh phúc nhất thế gian, cho dù có phải lập tức chết đi cũng có thể mỉm cười. Ai biết càng trải qua nhiều chuyện, lòng lại càng lúc càng lớn, dạ cũng càng ngày càng tham. Ca, về sau có phải sẽ còn có nhiều người nữa phải chết đúng không? Chúng ta sẽ bị báo ứng sao?"
"Bình thường thôi." Nam tử cười, ôm nàng ta vào trong lòng, "Không cần nghĩ nhiều, chúng ta đều rất rõ ràng, việc chúng ta làm chính là chính nghĩa. Vì mục đích vinh quang cuối cùng, làm chút thủ đoạn trong bóng tối thì có là gì?"
Nếu A Li ở trong này, nhất định sẽ cả kinh đến dựng tóc gáy —— nữ nhân ôn nhu dựa vào trong lòng ngực Ngọc Li Hành, thỏ thẻ những tình cảm ôm ấp trong lòng, đúng là người đứng phía sau màn quấy lên từng trận gió tanh mưa máu, Thanh Y.
Giờ phút này, tình cảnh nàng ta mang bộ mặt của Ngọc Li Thanh, đổ hết trọng lượng của mình lên người Ngọc Li Hành, gọi hắn là "Ca ca", quả nhiên là có chút hài hước cùng quỷ dị.
"Ừ, " Thanh Y cầm tay Ngọc Li Hành, mười ngón muốn đan vào, "Ca ca, hình như cũng được mấy ngày an tĩnh, không thấy Ngọc Li Hành cùng ca ca cướp đoạt thân thể, hắn đã phai mờ rồi sao?"
Ngọc Li Hành khẽ cười thành tiếng, bàn tay to thẳng thắn dứt khoát đưa vào bên trong vạt áo của nàng ta: "Đồ ngốc, chúng ta đây nùng tình mật ý như vậy, hắn có còn tồn tại đi chăng nữa, cũng chỉ có thể làm như bản thân đã chết."
Nói xong, kéo nữ nhân nằm trong lòng ngã ngửa người tựa lên trên cái trứng to lớn phía sau, nắm hai chân nàng ta lên, đặt vào bên hông của mình, bắt đầu vận động.
Thanh Y ưỡn người trên cái trứng to lớn, hơi thở gấp gáp gián đoạn, không quên nói cho xong chính sự: "Sẽ rất nhanh có người được ta an bài sẵn, đi gieo rắc tin tức Thiên Đế cứu Thuấn Gian Quan ra khỏi miệng đám Dịch Cốt,ơ.... dưới sự dẫn dắt tận lực của chúng ta, a..., tin tức rất nhanh chóng lan tràn đi. Một khi lời đồn đãi nổi lên bốn phía, vạn dân đều sẽ bắt đầu nghị luận về Thiên Đế, a..., cái trứng Thiên Đế mà chúng ta tìm được này có thể lấy được không ít nguyện lực... ưm...., nên cũng đủ để nó phá xác! Ấu điểu ra xác, chắc chắn sẽ nhận người đầu tiên gặp mặt, là chúng ta, là người thân, ư..... đến lúc đó, ca, ca ca sẽ dễ dàng giết nó, đoạt thần cách của nó trước... Lại động chút tay chân, làm cho Thần Sơn cùng Vân Dục Hưu trai cò tranh nhau...Á đúng rồi, chỗ đó, đúng chỗ đó... Chuyện còn lại, liền xem đôi tiểu tình nhân kia có thể chịu được bao....ưm... bao lâu dưới thủ đoạn của Thần Sơn....a..., hi vọng bọn họ có thể sống lâu một chút, để cho ca ca triệt để lĩnh ngộ cảnh giới...ưm..... 'Cảnh giới của thần'..."
Sau một chuỗi hô hấp kịch liệt không kịp thở, đôi mắt Thanh Y híp lại, nửa chết nửa sống nói: "Lần trước ám sát thất bại, Vân Dục Hưu nhất định sẽ thập phần cảnh giác,...a nha....,ca ca tuyệt đối không nên mạo hiểm, dùng thân phận của Ngọc Li Hành đến đùa giỡn hắn, ưm..., có sức làm chuyện không ích lợi vậy, không bằng theo giúp ta..."
Nam nhân đoạt xá Ngọc Li Hành cười tà nịnh xấu: "Muội muội còn có một hơi để nghĩ này nghĩ kia, xem ra ta cần phải càng thêm nỗ lực."
Sau đó, trong hang động khô ráo cực nóng liền chỉ còn lại những thanh âm khó nghe.
Quả trứng đen cực lớn bị đẩy cho nhẹ nhàng chớp lên, như đang phát run.
...
A Li là bị đè tỉnh.
Trong mộng, nàng bị một cơn sóng to đánh nhốt vào đáy biển sâu, vạn tấn nước biển nặng nề đè lên trên ngực của nàng, làm cho nàng thở hổn hển, nhưng khi nàng vừa mở miệng, miệng liền bị cơn sóng biển ấm ấm chặn lại.
Cơn sóng biển kia vừa ôn nhu lại thô bạo, khi không ngừng nghiền đến nghiền đi trên đôi môi của nàng, khi thì lại tinh tế từng chút một nhẹ nhàng chạm vào nàng.
A Li trong mơ màng cảm thấy bản thân sắp chết, nàng theo bản năng điều động lực thiên địa, đẩy cơn sóng biển trên người trùng trùng ném qua ——
"Oanh..."
Đây là gì kia?!
Khi A Li đứng lên, phát hiện bản thân ngồi trên một mảnh đất trống rỗng, tóc tai bù xù, xiêm y hỗn độn, miệng có chút đau, giống như sưng lên.
???
Trong tầm mắt xuất hiện một nhân ảnh.
Trong chớp mắt, liền đến gần.
A Li đã thật lâu chưa từng thấy Vân Dục Hưu cả người tỏa ra hàn khí như vậy, tóc mai hắn tán loạn, xiêm y do ma khí ngưng tụ thành bị thủng vài chỗ, bước chân hơi hơi có chút lảo đảo.
Nàng vội vàng tiến ra đỡ hắn.
Khi tầm mắt hai người chạm nhau, Vân Dục Hưu kéo khóe môi lên, lạnh lùng cười.
A Li sợ tới mức rụt cổ, cẩn thận hỏi: "Sao lại thế này, bị Dịch Cốt làm bị thương sao?"
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm nàng, trừng một lúc lâu, mới nở nụ cười cam chịu.
Hay lắm, lần trước rơi vào cảnh đẹp, bị nàng rót cho một ao nước ấm từ trên đầu xuống. Lúc này đây chuẩn bị thừa dịp nàng ngủ say vụng trộm ăn một ngụm, suýt chút bị nàng dỡ xương cốt xuống!
"Gặp mặt nàng, ta liền là..." Hắn nghiến răng nghiến lợi.
A Li buồn bực nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Ngốc điểu!" Hắn oán hận xoa nhẹ tóc của nàng, kéo nàng đi về phía trước.
A Li nhìn đến hai mắt trợn tròn.
Gặp mặt nàng, hắn chính là ngốc điểu?
Khi hai người đuổi tới một toà thành lớn cách Thần Sơn không bao xa, biết được hai người Vô Ấn cùng Vô Cửu vừa mang theo người sống sót rời khỏi Thuấn Gian Quan.
Nghe nói bọn họ còn bắt đi không ít đồ đệ có lòng gian trá —— những người này rải lời đồn khắp nơi, nói cứu Thuấn Gian Quan là một con yêu ma tên là Thiên Đế. Vô Ấn và Vô Cửu vừa nghe lời này, liền xem những người này thành đồng loã của Thập Tứ, trói lại, áp giải về hướng Thần Sơn.
Hiện thời dư luận đã hoàn toàn trong sạch lại. Mỗi người đều biết, là một thần tướng che mặt tạm thời không muốn lộ ra thân phận đã ngăn cơn sóng dữ, cứu Thuấn Gian Quan, sau đó không tiếc hết thảy liều thân nhảy vào thú triều của Dịch Cốt thú, ngăn chúng nó ở Thuấn Gian Quan, bảo vệ vạn vạn người bình dân vô tội.
Sau khi Thập Tứ trong lồng giam dùng yêu hồn triệu hồi thú triều của Dịch Cốt thú, nguyên hồn đã toả ra yêu khí bốn phía, cho dù là người bình dân thân không có tu vi đi nữa, cũng liếc mắt một cái có thể nhìn ra vị đại nhân này có liên quan vô cùng sâu đậm với lũ yêu ma trong lúc đó.
Nhân chứng, vật chứng vô cùng xác thực!
Tin tức như mọc cánh, khuếch tán qua cái thành trì lớn.
"Thần tướng che mặt?" A Li che miệng cười phốc xích phốc xích, "Bất luận kia Thanh Y kia có âm mưu gì, lần này nhất định đã đánh nát tính toán của ả ta, thật hay."
Vân Dục Hưu sau khi tiến vào trong thành, cả người liền nóng nảy hơn rất nhiều, hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt vào nhau, vẻ mặt không kiên nhẫn. Thỉnh thoảng còn chán ghét nâng tay lên, phất phất vài cái như phủi tơ nhện.
"Nguyện lực từ hương khói." Hắn nói, "Thứ đáng ghét."
"À..." A Li lại một lần nữa nghiêng đầu, "Hả?!"
Đây là nguyện lực thuộc về "Thần tướng che mặt" nha!
Nàng cũng không quá thích cái hương vị kia. Lúc trước khi nàng còn ở Phượng Tê Lĩnh, mỗi khi có rất nhiều người tụ lại dưới chân núi cầu nguyện, nàng có thể nghe được một hương bị thật đặc thù —— không thể ăn, nhưng là tương đối bổ dưỡng.
Nàng tránh được thì tránh.
Nàng vẫn là một đứa nhỏ, tất nhiên thích ăn mấy cái đồ hương vị ngon mà không có dinh dưỡng hơn!
Xem ra Vân Dục Hưu cũng giống vậy.
Trong lòng A Li cười trộm, dùng đuôi mắt đi liếc trộm đứa nhỏ to xác nhà mình.
Đợi chút...
A Li hiểu ra.
Nàng bắt lấy ống tay áo Vân Dục Hưu ngay, kéo hắn tới một bên, lén lút nói: "Ta hiểu rồi! Thanh Y muốn đoạt thần cách của chúng ta, chính là vì cái nguyện lực hương khói này!"
Khoé miệng Vân Dục Hưu hơi cứng đờ: "... Giờ nàng mới biết được?"
A Li thật cao hứng. Loại chim chóc như nàng vậy, thật không thích động não, hiếm khi hôm nay linh quang chợt lóe liền phá vụ án lớn nha, nàng cảm thấy bản thân có chút lâng lâng.
"Phải ăn ngon một chút để chúc mừng mới được!"
Vậy là hai con ngốc điều vô tâm liền vào trong thành phủ, bắt đầu vơ vét mỹ thực ở gần đó.
...
Trứng Thiên Đế chậm chạp không thấy động tĩnh, hai người Thanh Y có chút đứng ngồi không yên.
Tuy rằng lấy tu vi của bọn họ hiện thời, hoàn toàn có thể chờ đến thiên địa vĩnh hằng, nhưng trong lòng vốn nhớ thương chuyện này, cứ lặp lại mấy trò kia để chờ đợi hoài cũng cảm thấy có chút không thú vị.
Hai người thu thập một phen, cẩn thận rời khỏi núi lửa Xích Diệu, tìm thủ hạ hỏi thăm tình huống.
Thủ hạ kia sớm gấp đến độ đỉnh đầu bốc khói —— tất cả những người cử ra đi rải tin tức đều bị bắt, hai tên thần tướng kia rất am hiểu truy tìm nguồn gốc, hôm qua suýt chút ngay cả hắn cũng bị dính vào.
Hai người Thanh Y vừa nghe, cũng là đầu đầy mờ mịt, hoàn toàn không đoán được đây là cái tình huống gì.
Hai người càng thêm không tưởng tượng được chính là, bọn họ chân trước rời khỏi núi lửa Xích Diệu, sau lưng, cái trứng đen to lớn cao cỡ nửa thân một người trưởng thành bị nứt ra một khe hở nhỏ.
"Đốc, đốc đốc." Thanh âm thanh thúy lại nơm nớp lo sợ, gõ hai lần, ngừng một chút, giống như nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài.
Rốt cục, trên cái trứng đã xuất hiện một khe hở rõ rệt.
Một cái đầu tròn tròn theo khe hở ló ra ngoài, ngay sau đó, vỏ trứng vỡ làm hai, "xạch" một tiếng rơi chỏng chơ trên mặt đất.
Đó là một con yêu thú nhỏ cả người ướt sũng.
Chợt nhìn qua, giống như một con chó con màu đen, chẳng qua trên lưng nó lại xuất hiện hai cái cánh.
Cải mũi và miệng nó đều dịch là dịch, nó quẫy quẫy đầu mờ mịt, đôi mắt chớp chớp ngơ ngác. Phá xác ra là dùng móng, tuy rằng vừa mới ra khỏi vỏ, nhưng móng vuốt nó dị thường sắc bén, trong hang động u ám liền toả ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nó dè dặt cẩn trọng ngửi ngửi, phát hiện quanh mình không có mùi hai người kia, liền tìm cửa hang lặng lẽ lẻn đi ra ngoài.
Không nghĩ vừa ra được khỏi động khẩu, liền nhìn đến hai nhân ảnh từ phương xa bay vút đến!
Con Thiên Đế con sợ tới mức dùng hai cánh ôm lấy đầu, lùi vào bên cạnh cửa động run run, giống như chờ đợi tử vong tiến đến.
Nó trời sinh đã nghe hiểu được bọn họ nói, cũng có thể cảm giác được bọn họ đối với nó tràn đầy ác ý hắc ám!
Mấy thứ tròn tròn đen thui đầy tua rua đó cứ chi chít cuốn lấy, cọ lấy vỏ trứng của nó, làm cho vỏ trứng bị cọ đến mòn đi một vòng lớn, nó mới phá xác trốn được trước thời hạn.
Nó biết, mục đích của hai sinh vật kỳ lạ này là muốn mạng nhỏ của nó!
Hai người Thanh Y căn bản không nghĩ đến cục đá đen đen đột ngột xuất hiện trước cửa động này lại là con Thiên Đế con, bọn họ lướt sát qua bên cạnh nó, nhanh chân lướt vào trong động.
"Nơi này đã không còn an toàn. Nếu như bị bọn hắn tìm hiểu đến nguồn gốc, khó tránh khỏi sẽ tra được nơi đây tận lực thu lấy nguyện lực hương khói... Ca ca, hay là chúng ta tạm lánh đầu sóng ngọn gió trước đi, dù sao ta có thể cảm ứng được vị trí của Vân Dục Hưu, đợi sau khi mọi chuyện chìm xuống, lại quay về gài bẫy bọn họ cũng không muộn!"
"Theo ý nàng."
Tiểu Thiên Đế bị dọa choáng váng, nó ôm đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"A! Nó phá xác! Nó chạy rồi! Mau đuổi theo!" Trong động truyền ra tiếng nữ tử kêu to.
Con Thiên Đế con không có cách nào tiếp tục giả chết, nó đi phía trước một bước, phe phẩy đôi cánh nhỏ ướt sũng, cong vẹo bay qua miệng núi lửa đang bắn lên dung nham khắp nơi.
Thần thú trời sinh đã có thần lực, nó tuy rằng là lần đầu tiên học bay, nhưng giãy giụa vài cái, lại có thể nhảy ra thật xa rồi!
Khi hai người Thanh Y lướt nhanh ra khỏi động, vừa đúng lúc nhìn thấy một cục đen đen hơi sang sáng ở giữa không trung đang chợt cao chợt thấp, vụng về đâm vài cái vào đá, rồi biến mất trong tầm nhìn.
"Đuổi theo! Nó sẽ kiệt sức nhanh thôi!"
Thiên Đế con nghe được trong lòng ngực của bản thân phát ra tiếng khò khè khò khè, cánh nó càng ngày càng nặng, mí mắt cũng càng ngày càng thấp.
Nó có thể cảm giác được hai người kia ở phía sau đang dần dần đuổi sát.
Khi lảo đảo xẹt qua một tòa thành, nó bỗng nhiên bị một cái mùi thịt nướng níu lấy lỗ mũi!
Bất chấp, có chết cũng phải ăn một miếng rồi chết!
Vì thế, con ấu tể Thiên Đế này không quan tâm
gì cả, từ trên trời giáng xuống, há miệng ngậm đi con gà nướng to nóng hầm hập mới ra lò trong tay A Li!