Thần Sơn.
Đây là lần đầu tiên Ngọc Hư Tử tiến vào "Thần Vực".
Đây là nơi tối cao nhất của Thần Sơn, là nơi tuyệt mật nhất, trước khi đặt chân tới đây, Thanh Vu Quân cẩn thận nhắc nhở hắn, đây là Thần Vực, sau khi tiến vào phải giữ vững lòng thành kính tuyệt đối, không thể nhìn quá nhiều, không thể nghĩ quá nhiều, chỉ cần thuận theo ý chí của sáu người bọn họ, thì đã có thể ngồi lên vị trí để lại của Tu Du Quân.
Tâm nguyện nhiều năm được đền bù, cả người Ngọc Hư Tử đều nhanh chóng chuyển động đến giữa không trung.
Hắn vốn tưởng rằng Thần Vực phải là nơi huyền diệu nhất của thế gian, nơi không thể có bất cứ gì so sánh được. Nhưng ngàn vạn lần cũng không tưởng được, nơi này tựa như một cái chụm tương khổng lồ.
Nơi này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của hắn.
Nếu muốn dùng một chữ để hình dung, đó là "Bẩn".
Nếu tính thêm phần khứu giác nữa, thì đó là "Thối".
Vừa bẩn lại thối.
Bảy chiếc vương tọa chìm ở bên dưới.
Không khí sền sệt vẩn đục, tuy rằng yên tĩnh không tiếng động, nhưng mỗi khi hít vào một ngụm, liền mang theo hương vị hư thối cùng tanh tưởi, Ngọc Hư Tử đều sẽ cảm giác trong lòng dâng lên một cơn bực bội khó có thể ức chế, thật giống như có vô số người phát ra tiếng động ồn ào trong đầu hắn.
Hắn ngừng thở, nhưng tình huống cũng không có tốt hơn.
Sáu vị thần vương khác hiển nhiên tập mãi thành quen, khi xiêm y thần vương rơi xuống trên mặt vật chất nửa cứng nửa nhão màu sắc lộn xộn bên dưới, bọn họ liền đồng loạt nhắm mắt lại, mặc thứ dịch chất vừa tối vừa bẩn lại vừa nhầy nhụa này bao phủ lấy bọn họ.
Ngọc Hư Tử lại kháng cự.
Nhưng mà giờ phút này thân đã trầm luân, hắn không còn cơ hội quay đầu, cũng không muốn quay đầu lại.
Lúc chìm xuống bên dưới, hắn cảm giác được một trận hít thở không thông, sau đó là cực hạn thoải mái.
Hắn lần đầu tiên hưởng thụ được tư vị quyền lực dơ bẩn nhất cũng mỹ diệu nhất của thế gian đến như vậy. Trong lòng hắn có sở cảm, nơi "vũng bùn dục vọng" này có thể khống hết từng người một trong thế gian, chỉ cần một ý niệm của mình thôi, liền có thể quyết định thinh suy sinh tử của vô số người.
Chân chính làm mưa làm gió.
Tâm tính của Ngọc Hư Tử từ trạng thái kháng cự biến thành té nước theo mưa.
Từ sâu trong óc bỗng nhiên truyền đến một cơn đau đớn. Hắn cảm giác được sáu vị thần vương còn lại đang bất mãn.
Ngọc Hư Tử vội vàng thu liễm tâm thần, hắn ý thức được, ở trong này, ý chí bảy người là tương thông, càng suy nghĩ nhiều càng mang lại bất lợi cho mình. Bảy, chính là một con số huyền diệu, không nhiều không ít, vừa vặn có thể vững vàng cùng nắm lấy quyền lợi lớn nhất của thế gian.
"Thỉnh cầu —— Thần Mục Phạt."
Bảy người đồng loạt phát ra ý niệm.
Trong đầu Ngọc Hư Tử hiện lên một hình ảnh rõ ràng, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, chính là ở nơi này, hắn bước một bước đầu tiên lên con đường thông thiên.
"Thỉnh cầu —— Thần Mục Phạt!" Tâm thần Ngọc Hư Tử dập dờn một trận, hắn đi theo những vị thần vương còn lại, phát ra ý chí rất cường liệt.
Chợt, Ngọc Hư Tử cảm giác được thần hồn của mình nhuyễn ra thành một bãi bùn nhão.
Hắn ngồi phịch trong vũng bùn quyền lực, vẫn không nhúc nhích từ từ hấp thu những hủ bại quanh mình, tẩm bổ bản thân.
...
Hạ giới.
"Không! Không không! Thần... Thần Mục Phạt?" Tầm mắt Tu Du Quân dại ra, nhìn phía trái phải.
Quanh mình đều là ánh lửa màu đỏ rực.
Tại một khoảng cách gần như vậy, có thể tinh tường nhìn thấy những dấu vân tay tên bàn tay khổng lồ kia. Mỗi một đường vân tay đỏ ửng đều như vực sâu vô tận được khảm vào bên trong luyện ngục đỏ rực kia.
Giờ phút này, vị trí của Tu Du Quân đang thập phần vi diệu.
Thần Mục Phạt vừa mới mở ra một đường kẽ, liền bị cái nhà giam ma diễm chở Tu Du Quân bên trong nhét vào vừa vặn, dưới ánh sáng khủng bố đang mạnh mẽ bắn ra từ con mắt kia, ma diễm rất nhanh sẽ tan rã. Ma diễm vốn ẩn ẩn mang theo không gian bị xé rách hiện ra, khi đối kháng trực tiếp với Thần Mục Phạt, năng lượng khủng bố bộc phát ra trong lúc đó dưới một khoảng cách ngắn như vậy, liền cắt ngang một đường, hết thảy hóa thành hư vô, ngay cả không gian cũng không còn tồn tại.
Ánh sáng yên diệt của Thần Mục Phạt sẽ tự chết đi, lặng yên không một tiếng động rơi vào mảng hư không không còn tồn tại kia, nhất thời không thể tạo ra bất cứ tổn thương nào cho hạ giới.
Tựa như như rừng rậm phát lên một trận cháy lớn, bình thường người ta sẽ tạo ra một vành đai lửa nhỏ cách xa ra một chút bao vây lấy để hai đám cháy đập vào nhau, ngăn chặn thế lửa lan tràn. Cũng áp dụng theo quy tắc đó, A Li cùng Vân Dục Hưu tốn công làm ra nhà giam ma diễm đúng là muốn tạo nên tác dụng tương tự.
A Li ngẩng đầu nhìn lên, xoay toàn thân lại, dùng cái đuôi trùng trùng hất đáy nhà giam ma diễm thật mạnh, triệt để nhét nó vào cứng bên trong đôi mắt của Thần Mục Phạt!
Ngay sau đó, nàng nghển cổ hướng về phía trước bay đi, dùng cái lưng của bản thân đỡ lấy mà giam ma diễm cho nó đứng thật vững, hai cánh đập mạnh, bộc phát ra toàn bộ lực lượng, đẩy nó về hướng lốc xoáy khổng lồ chỗ giao nhau của hai giới!
Trong nháy mắt kia, A Li cảm thấy bản thân giống như khiêng lên một phương thiên địa.
Khó có thể lay động.
Nhà giam ma diễm đang nhanh chóng tan rã, A Li biết thời gian còn lại cho bản thân mình không còn nhiều lắm!
Nàng cảm giác được từ sâu trong bộ xương như nhuyễn ngọc của thân thể mình phát ra tiếng xèo xèo như không chịu nổi gánh nặng, lông chim xinh đẹp dưới sự bảo vệ ánh lửa vàng ẩn ẩn bốc khói, phát ra mùi khét nhàn nhạt.
Nàng đang muốn tĩnh tâm thần mượn dùng lực thiên địa, bỗng nhiên thấy trong tầm mắt xuất hiện ra vài tia sáng.
Bốn thân ảnh càng ngày càng gần, A Li liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ.
"Chúng ta đến giúp con!"
Lão hùng Điều Đồ là người đầu tiên đến trước, sau khi hình người lướt ra phía sau, liền ầm ầm hiện ra thần ma thân!
Bộ dáng di chuyển của con gấu khổng lồ này thật sự là có chút buồn cười, chỉ thấy một đôi chân gấu tráng kiện vụng về mà phác động, cơ bắp hai tay gồng cứng lên, đôi tay đầy vết chai cầm hai cái chùy to bắt chéo trên đỉnh đầu, gắt gao chống lấy một góc nhà giam ma diễm.
A Ngọc theo sát lên, nàng ấy kéo chín cái đuôi hồ ly khổng lồ lướt nhanh trong gió, đôi tay vỗ vỗ cây quạt lông to lớn, nhấc lên từng luồng cơn lốc, chống lại bàn tay Thần Mục Phạt đang nặng nề muốn rơi xuống mặt đất.
A Li nhất thời cảm giác được áp lực nhỏ đi, thân thể nhẹ bớt, nàng ngẩng đầu hẳn lên, đẩy bàn tay khổng lồ của Thần Mục Phạt nặng tương đương với một tiểu hành tinh này lên cao gần ngàn trượng!
Đế Vô Thần cùng Ngọc Lâm Lang cũng chạy tới, một người hiện ra pháp tướng ác ma, một người hiện ra pháp tướng tiên nhân, đều tự mình khiêng lên một góc thiên địa.
A Li áp chế máu nóng sôi trào trong lòng, đang định toàn lực cố lên, bỗng nhiên thấy mặt đất lướt đến chi chít những bóng dáng khác.
Điều Đồ cao giọng cười to, nói: "Đồ tử đồ tôn của ta, ai ai cũng đỉnh thiên lập địa!"
Vô số thân ảnh nhào lên trên tầng mây, A Li phóng tầm mắt vừa nhìn, nhân tộc, tiên tộc, yêu ma tộc, bay đầy trời, chạy đầy đất, bơi trong nước, phàm là chủng tộc nàng biết đến, cơ hồ đều có thể thấy được.
So sánh với bàn tay Thần Mục Phạt kia, chúng nó tựa như con kiến hay ruồi muỗi vậy.
Mấy con kiến con ruồi đó đang chen nhau lên, dùng bả vai bọn họ khiêng lấy cái luyện ngục hỏa diễm này!
Khi phóng mắt nhìn lại, bên ngoài luyện ngục màu đỏ đậm, đã bị từng khối thân hình bao trùm lấy.
Thực lực yếu sẽ rất nhanh bị đốt thành một đoạn than củi, nhưng không ai lui về phía sau, mỗi một đôi mắt đều sáng lên ánh sáng kiên định, lóng lánh thề sống chết thủ hộ cho vườn nhà của mình.
Hai dòng nước mắt như mộng ảo của phượng hoàng rơi xuống đại địa.
A Li quyết đoán đắm nhập tâm tĩnh thần, cảm giác quanh mình.
Mặt biển lực Thiên địa đã không còn bình tĩnh, ngày xưa sóng gợn, gió êm sóng lặng, giờ phút này đang nhấc lên từng đợt sóng to cuồng bạo.
Đây là cơn thịnh nộ của thiên địa, cũng là thịnh nộ của tự nhiên!
Cẩn thận nhận biết một chút, nàng phát hiện đúng là vô số ý niệm kiên định chấp nhất nổi lên trào ra.
Vốn dĩ tới nơi này không có cái "rong rêu" ý niệm ồn ào ý không phải là vì hạ giới không con người, mà là người ở nơi này đều thuận theo tuần hoàn tự nhiên, cùng thiên địa, cùng tự nhiên, chung sống hòa thuận.
A Li hít sâu một hơi, đem ý niệm và cái lông đuôi rộng vô cùng của bản thân chìm vào biển lực thiên địa, theo luồng ý chí khí thế không thể đỡ nổi kia, đập mạnh vào cơn lốc xoáy vạn trượng kia, cùng tạo hoá và tự nhiên, cộng hưởng cộng minh.
Một giây sau, một lực lượng huyền diệu đến cực điểm từ đuôi đánh úp lại, thẳng vào đến cọng lông đỉnh linh trên đầu!
A Li kìm lòng không đậu, ngửa đầu phát ra tiếng chim phượng kêu réo rắt.
Thân thể của nàng đã xảy ra biến hóa, như là thoát thai hoán cốt, từ thực chất chuyển hóa thành bán trong suốt, thành một thân thể trong suốt như nước lại rực sáng như lửa.
A Li cảm thấy bản thân như biến thành nước, mỗi một chỗ quanh thân đều vô cùng lưu loát, một lực lượng bàng bạc khó diễn tả bằng lời tràn ngập thân thể của nàng, vận chuyển tự nhiên đến từng cọng lông chim. Lực lượng này bắt đầu chảy xuôi trong thân thể của nàng, nàng hơi hơi cuộn tròn cuộn tròn thân thể, súc lực, sau đó nghển cổ dài kêu lên một tiếng, dùng thân thể mềm mại của bản thân khởi động một phương luyện ngục hoả diễm đến từ Thần giới này, ầm ầm hướng về phía cơn lốc xoáy giữa hai giới!
Đó là một nháy mắt cực động lại cực tĩnh.
Toàn bộ mọi người trên thế giới đều không còn nghe được gì.
Bên tai chỉ có một tiếng "Anh..." cực bén nhọn.
Sau khi xâm nhập vào Thần giới, bàn tay khổng lồ sụp đổ, tan nát, tán đi về phía khắp nơi.
Nó, chính là ngưng tụ từ ác niệm của vô số người dưới sự tận lực dẫn đường, trở thành hung khí khủng bố nhất!
...
Thần Sơn.
Ngọc Hư Tử không biết bản thân đã trầm luân bao lâu, cho đến khi trong đầu truyền đến "Anh...." một tiếng.
Trạng thái của sáu vị thần vương còn lại giờ phút này cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, hắn có thể cảm giác được, mấy vị thần vương cao cao tại thượng đó, giờ phút này cũng không khác hắn ở chỗ nào, tựa như kẻ nghiện, nằm trong vũng bùn lầy dơ bẩn này, há to mồm mút vào chất dinh dưỡng hư thối.
Ý niệm khẽ nhúc nhích.
'Có người đang xông vào.'
'Kệ đi, ai cũng không thể đột phá cấm chế xâm nhập nơi đây, đợi Thần Mục Phạt kết thúc, đó chính là giờ chết của kẻ xâm nhập.'
'Dám xông vào Thần Sơn, sợ là điên rồi.'
Giờ phút này đám thần vương người người đều lười nhác mê loạn, tư thế ngồi phịch trên vương toạ như dán dính vào đống dịch chất, một người lại suy sút hơn một người.
"Oanh —— "
Thanh âm càng gần.
Ngoại trừ Ngọc Hư Tử, sáu người còn lại vẫn giống như bùn nhão, phảng phất như bất cứ cái lực lượng gì, cũng không thể bứt được thân thể bọn họ đứng lên khỏi cái vương toạ to lớn và quyền thế vĩ đại này.
Trong lòng Ngọc Hư Tử không hiểu sao lại hốt hoảng. Một dự cảm điềm xấu cực xấu đang từng chút từng chút va chạm vào trên người của hắn.
'Hoảng cái gì mà hoảng.'
'Bế não, ngủ đi.'
'Phiền phức nhất là bộ dáng người mới lúc kinh lúc rống như vầy, ầm ĩ muốn chết. Chậc, đừng có một chút liền giống như sắp chết đến nơi thế, làm ơn thả tay cho ta thoải mái mấy vạn năm coi!'
Ngọc Hư Tử biết địa vị của bản thân không chưa vững, muốn ổn định tâm thần, lại càng ngày càng hoảng.
Loại cảm giác này, hình như là phát ra từ sâu trong thần hồn!
Thanh Y sao? Không, không có khả năng, một khắc khi quyết định hy sinh nàng ta, mình đã sớm chặt đứt liên hệ giữa hai người rồi mà!
Vậy...
Ngọc Hư Tử bỗng nhiên hít mạnh một ngụm khí lạnh.
Một tiếng động ý niệm sáng tỏ đột ngột buông xuống.
"Hoá ra đây là cái gọi là thần sao? Quả nhiên là... làm người ta khinh bỉ."
Bảy người đồng loạt mở mắt.
Ý niệm mở ra, đồng thời gặp phải công kích.
Tàn nhẫn, không tiếc đồng quy vu tận.
"Cái gì... lẻn vào được vậy." Một người trong số đó vỗ vỗ thái dương, thanh âm vừa suy yếu vừa đau khổ.
Giờ phút này chính là lúc bọn hắn vô lực nhất, tuy rằng cái ý niệm này vô pháp làm tổn thương đến thân xác Thần vương cường đại của bọn họ, nhưng như nó giống như những cây kim mỏng manh sắc nhọn nhất, đâm vào tận sâu trong óc.
Ngọc Hư Tử lại hít một ngụm khí lạnh.
Là Ngọc Li Hành!
Mới vừa nãy khi cùng vũng bùn hòa hợp nhất thể, Ngọc Li Hành rời khỏi khối thân thể này, ý niệm trốn vào bên trong vũng bùn!
"Ngọc Li Hành! Rời khỏi thân thể ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Còn không mau mau trở về!" Ngọc Hư Tử hảo tâm khuyên nhủ, "Sau này, ta sẽ ngươi chia sẻ hết thảy."
Ngọc Li Hành cất tiếng cười to, tiếng cười vô cùng sang sảng, vô cùng phóng đãng, đâm thật sâu vào thần hồn của mỗi một cá nhân.
Rốt cục, có người không thể nhịn được nữa.
'Đi ra ngoài đi, đồ cây không rễ, hồn không xác, mấy ngày liền tan đi thôi.'
'Cũng tốt, kẻ xâm nhập từ bên ngoài, cũng sống được đủ lâu rồi.'
Bảy chiếc ghế vương toạ đồng loạt bay lên, để lại Ngọc Li Hành tại nơi vẩn đục vào đậm đặc nhất của đầm lầy.
Cấm chế mở ra, ánh nắng đặc biệt tươi mát của vùng núi tuyết chiếu vào trên vai bảy người.
"... Hả?"
Không thấy bóng dáng của Thần điện đâu, chỉ có đỉnh núi trụi lủi, cùng với thiên địa.
Trước mắt là bảy màu lưu chuyển, như nước, như sương, như bông tuyết, như mộng ảo. Quanh mình giống như có một con cự vật gì đó khó có thể giải thích chiếm cứ lấy, lại giống như không có cái gì cả.
"Đây là... Cái gì?"
Một vị thần vương chần chờ đưa tay thân hướng về phía vách tường nửa trong suốt tuyệt mỹ ở trước mặt.
"Táp —— "
Trong hư không, văng ra một đường chém của lưỡi hái, ép hắn rút tay lại.
Trong lòng mọi người phát lạnh, chậm rãi quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau cách đó không xa, áo bào đen của Vân Dục Hưu giống như quỷ mị, nửa di động nửa đứng lại, đôi mắt không mang theo bất cứ cái tình cảm gì lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn họ.
Khuôn mặt hắn hoàn mỹ không tì vết, thanh lãnh giống như ngọn núi tuyết này.
"Muốn chết!" Thanh Vu Quân động thủ trước.
Trong gió, truyền đến giọng nữ tử cười khẽ.
Ánh sáng bảy màu trong vắt đang toả sáng bốn phía bỗng nhiên ngưng lại một chỗ, nữ tử tuyệt mỹ từ trong ánh sáng đó hiện ra, tao nhã, thản nhiên đứng bên cạnh Vân Dục Hưu.
Hiện thời, chân thân của nàng đã có thể xen vào hư thực, lực lượng của nàng cũng đã cùng với lực thiên địa lực hòa thành nhất thể.
Nàng nhẹ nhàng khoát tay, liền làm cho bản mạng thần binh của Thanh Vu Quân đang đánh úp về phía Vân Dục Hưu vỡ thành ngàn mảnh.
Nàng thở dài: "Ta không muốn giết người, nhưng nếu như không giết các ngươi, ý chí của thế nhân liền không được giải thoát."
"Cho các ngươi nhìn xem, cái gì mới là lực lượng cường đại nhất của thế gian này."
A Li nâng hai bàn tay lên.
Mấy vị cường giả ngày xưa cao cao tại thượng, chỉ cảm thấy đầu gối hạ xuống, không hề có sức phản kháng mà quỳ rạp xuống đất.
Trước mắt không phải là biết là thật hay là ảo, chỉ thấy bầu trời, mặt đất, biển rộng, vô số sinh linh, đồng loạt va chạm vào thân thể bọn họ, đập vào hồn phách bọn họ.
Bẻ gãy, nghiền nát, không thể đỡ!
Tại đây, trước mặt lực lượng khủng bố của tự nhiên, của tạo hóa, bọn họ rốt cục biết như thế nào gọi là châu chấu đá xe!
Khi thần hồn câu diệt, trong mắt bảy người đều đang rơi lệ, không biết là hối, hay là hận.
Con quái vật mục ruỗng nằm dài trên thế gian vạn vạn năm, trong một đêm, ầm ầm ngã xuống!
A Li kéo cánh tay Vân Dục Hưu, đưa mắt nhìn về phía phương xa.
Thế gian, khẳng định sẽ loạn một trận.
Nhưng mà không sao cả.
Trật tự cũ đã kết thúc, đoạn văn chương mới đang chậm rãi mở ra...
(chính văn hoàn)
- ---------oOo----------
Editor: Rất cảm ơn các bạn đã theo dõi đến cuối cùng!^^ Sau phần này chỉ còn một chương ngoại truyện duy nhất nhưng editor không thấy hay nên không edit, sợ mất ấn tượng về nội dung của chính văn! Bạn nào muốn xem lên Tangthuvien xem nha! ^^.
Chúc mọi người một năm mới vui vẻ!!!!