A Li phát hiện, món chim trĩ nướng trong bụng nàng đã hóa thành một luồng năng lượng ấm áp, đổ đầy trái tim nhỏ khô cạn của nàng.
Nàng có thể biến hoá rồi!
Chỉ là giờ phút này thời cơ không thích hợp lắm, hơn nữa nàng cũng không xác định được bản thân bây giờ còn năng lực ngưng ra xiêm y hay không.
"Ta." Nàng thử ghé vào lỗ tai hắn nói, "Có thể nói chuyện rồi."
Thân thể Vân Dục Hưu hơi hơi cứng đờ.
Hắn chậm rãi chuyển động con mắt, coi chừng nàng, sau một lúc lâu, phun ra một cái từ "Ờ".
Lại đi mấy bước, hắn trở tay kéo nàng trên bả vai xuống dưới, bỏ vào trong lòng ngực.
"Không phải sợ." Hắn nói, "Chỉ lo nàng ngủ thôi."
Trái tim nhỏ của A Li bỗng nhiên liền đập lỗi một nhịp.
Người này lúc nói chuyện bình thường, thanh âm làm sao lại nghe hay như vậy chứ?
Ngủ thì không có khả năng ngủ, tuy rằng Vân Dục Hưu cố ý ngưng ra một cái lồng cầu nhỏ mềm mềm mại mại trong lòng ngực phi thường thoải mái cho nàng, vừa vặn để bao lấy toàn bộ nàng, thân thể vừa ngã vào là có thể ngủ thành một cục. Nhưng lúc này nàng có chút tỉnh táo, một lòng thầm nghĩ ngợi, nhích tới nhích lui xào cào một chút.
Cũng không biết là vì hắn dõng dạc nói mình là thê tử hắn, hay là vì hắn để ý cảm xúc của nàng mà đồng ý giúp con gà yêu đi tìm nữ nhi.
Nàng luôn cảm thấy mình có chút chưa kịp thích ứng với hình thức thâm tình ôn nhu này của Vân Dục Hưu, trong lòng vừa ngứa ngứa, có chút khẩn trương, có chút chờ mong, còn có một chút chua xót nhàn nhạt.
Có đám người của U Nguyệt quan chủ mở đường, cả đoàn rất mau chóng xuyên qua đám đông tấp nập, đi tới phủ quan chủ.
Nơi đây là Thuấn Gian Quan, quan chủ này là người đứng đầu thành.
Bước chân Vân Dục Hưu hơi ngừng lại.
Hắn cúi người nhìn gà yêu nói: "Tìm được nữ nhi của ngươi, bất kể chết sống như thế nào, lập tức mang đi, đừng gây trở ngại cho ta, bằng không ngay cả ngươi ta cũng giết."
Gà yêu liền trợn mắt khiếp sợ: "Lão đệ! Bèo nước gặp nhau, không nghĩ tới ngươi lại nguyện ý vì ta làm đến mức này! Ngươi đây là muốn cùng ta đồng sinh cộng tử sao! Không nói, cái gì cũng không nói! Từ đây, ngươi chính là đệ đệ ruột thịt của ta!"
Vân Dục Hưu: "..." Cái con gà này sợ là khi còn nhỏ đầu bị cửa kẹp đi.
Hắn còn giơ tay lên trời thề, rồi mạnh mẽ vỗ vỗ bên bả vai Vân Dục Hưu.
A Li từ trong lòng ngực hắn ló đầu ra thăm dò, thấy biểu cảm Vân Dục Hưu sắp nứt, không khỏi ôm đầu "phốc phốc phốc" cười ra tiếng.
Vân Dục Hưu oán hận một tay đẩy đầu của nàng trở về, nghiến răng nghiến lợi: "Đợi ta giết chết Thanh Y xong, lại quay đầu thu thập con gà yêu này."
A Li nhất thời hiểu rồi. Hóa ra hắn cảm ứng được Thanh Y đang trốn trong phủ của quan chủ, thế cho nên mới mượn nước đẩy thuyền, giúp con gà tinh yếu nhớt này một phen. Đại ma vương quả nhiên là đại ma vương, không có nói chuyện tình cảm gì cả!
A Li đang miên man suy nghĩ, đầu bỗng nhiên bị Vân Dục Hưu động tay động chân gõ gõ vài cái, hai chân đang đứng thẳng tắp bị hắn vỗ cho khụy xuống, A Li cảm giác bản thân giống như từ một con ếch đang đứng thành một con ếch đang ngồi xổm vậy.
Nàng lui ở trong ngực hắn, bộ lông xù xù kề sát người hắn, có thể rõ ràng cảm giác được nhịp tim đập của hắn.
Thân thể hắn luôn luôn mát mẻ lành lạnh, khi trải qua trận chiến cực kỳ thảm khốc cùng với nàng lần trước, ước chừng là bị thương đến căn nguyên gì rồi. A Li nhịn không được nghiêng đầu qua cọ cọ hắn.
Tuy rằng còn cách một tầng xiêm y, nhưng A Li hoảng sợ phát hiện, bản thân giống như cọ đến cái gì không nên cọ thì phải...
Nàng vội vàng lắc lắc lại bộ lông, nhướng người lên, đưa đầu nhướng ra bên ngoài cổ áo.
Phủ của Quan chủ là một đại trạch viện, nhưng điểm khác nhau của nó với những trạch việc phổ thông khác chính là nơi đây dày đặc các loại pháp trận cấm chế, bất luận là xông vào hay là lẻn vào, đều không thể tránh khỏi vô ý động vào pháp trận, bị thủ vệ phát hiện.
Đoàn người vừa đi qua cấm chế ở cửa lớn, đôi mắt của con gà yêu đang cụp xuống bỗng nhiên liền đỏ ửng!
"Thanh âm của nữ nhi!"
Dưới tình thế bất ngờ xúc động, miệng hắn rục rịch giơ lên, đột ngột có một cái mỏ gà như ẩn như hiện.
Cấm chế quanh mình nhất thời lóe lên ánh sáng đỏ chói mắt!
"Có yêu!" Trong nháy mắt, đoàn người bị vây quanh, thủ vệ ở hàng trước hơi hơi hạ người xuống, đám cung thủ ở hàng sau căng thẳng dây cung, mũi cung đều ngưng tụ ánh sáng vàng kim nhạt sáng rọi.
Vân Dục Hưu trước tiên liền vỗ một cái cho mỏ gà thụt lại.
Đang muốn nói chuyện, một tiểu cô nương bộ dáng như nha hoàn vội vàng chạy đến, nói: "Tránh ra tránh ra, đây là tiểu yêu Quan chủ muốn mua, đừng có làm vướng bận ở chỗ này."
Mắt A Li sắc lên, nhìn thấy trên làn váy của nha hoàn dính mấy túm lông nhung mềm mịn nho nhỏ, chỗ gốc mấy cọng lông còn dính một chút máu.
Lại một tiếng gà con thét chói tai ẩn ẩn truyền đến.
Mặt của gà yêu đều tái rồi.
"Ở trong này." Khóe môi Vân Dục Hưu hiện lên nụ cười nhe răng một chút.
Mọi người còn chưa có lấy lại tinh thần, liền thấy thân thể hắn vù một cái hóa thành một chùm sương đen, lướt qua một đám thần binh thủ vệ, lập tức lướt vào viện!
Phản ứng của con gà yêu kia cũng rất nhanh, lúc này hiện ra chân thân, vẫy cánh bay vọt qua đỉnh đầu của mọi người, thẳng tắp rơi vào trong viện.
Cấm chế pháp trận điên cuồng lóe lên, ánh sáng đỏ cao thấp nối tiếp nhau, cuối cùng thì loạn thành một cụm lớn.
Vân Dục Hưu ngưng lại thân hình ở một gian màn khuê phòng có màn sa nhẹ nhàng.
Hắn mang theo gió cuốn nổi lên lông vũ đầy đất.
Đầy đủ hình dạng, đầy đủ màu sắc. Có lông vũ, có lông nhung.
Một nữ tử ngồi trên sạp chủ, trong tay cầm một con gà núi, ngón tay thon dài, cực kỳ thành thạo nhổ xuống từng đám từng đám lông nhung.
Mỗi khi nàng ta động một cái, gà núi liền thống khổ kêu lên một tiếng.
Bên cạnh nàng ta có một con dị thú đang nằm, độ dài tương đương với thân của một người trưởng thành, nửa hổ nửa chó, cũng không biết là cái giống loài gì. Giờ phút này nó đang nhìn con gà núi kia, liếm liếm móng vuốt.
"Ô? Làm sao ngươi tự thân chạy vào được? Vội vã như vậy?" Nàng ta buông cái chân đang bắt chéo cao cao ra, xoay người từ trên sạp đi xuống dưới, tầm mắt dừng ở trên người A Li trong ngực Vân Dục Hưu, "Loại chim chóc phẩm tướng như thế này, ta đương nhiên sẽ không đổi ý không chịu mua. U Nguyệt quan chủ ta là loại người lật lọng sao."
Nàng ta lại tiện tay bứt một túm lông trên cánh con gà núi, không chút để ý nói: "Ngươi cứ chờ đó đi. Một lát sẽ tốt thôi."
A Li phát hiện, mỗi khi thân thể con động vật nhỏ đang thương trong tay Quán chu run run, lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, U Nguyệt quan chủ liền như là hút được một ngụm vật chất cổ quái kỳ lạ gì đó, thân thể nhẹ nhàng co rút lại, bộ dáng thỏa mãn vô cùng. Trên người nàng ta mặc một bộ áo khoác có đính những cái chuông bạc chạm rỗng nhỏ xíu, mỗi khi thân thể run lên, liền phát ra một trận tiếng chuông leng keng thanh thúy dễ nghe, dẫn tới con dị thú táo tợn trên sạp kia không động đậy nữa.
"Đây đúng là cái lão biến thái mà!" A Li sợ ngây người.
Con gà yêu sau một bước tiến vào, vừa nhìn thấy con gà núi trong tay U Nguyệt quan chủ, suýt chút nữa là phát điên luôn rồi.
Tể tể (*) bảo bối ngàn vạn lần nâng niu yêu thương, giờ phút này cả người đều là máu, đã bị tra tấn đến hấp hối! Ánh mắt đỏ ngầu liền đánh về phía U Nguyệt quan chủ, bị Vân Dục Hưu nhéo cánh một cái.
Tể tể (*): cách gọi con của yêu ma tộc.
Hắn giống như kéo một con gà bình thường vào bên người, ghét bỏ "Chậc" nói: "Cánh quá cứng rắn, lông lại quá thô ráp."
"Quan chủ để ý thích khách ——" tiếng hô từ ngoài sân truyền đến.
Vân Dục Hưu trở tay giơ ống tay áo lên, chỉ thấy hắc diễm phấp phới, phong kín lại gian phòng lớn này, chắn đám truy binh ở bên ngoài, cũng đề phòng người trong phòng bỏ chạy.
Ngón tay hắn giơ lên, chỉ thấy một luồng ma diễm theo đầu ngón tay tràn ra, bay về hướng phía sau U Nguyệt quan chủ, bao lại ánh mắt con dị thú kia.
Từ giữa trán con thú nhanh chóng thấm ra một luồng giống như ma diễm.
Xem tình hình này liền biết, Thanh Y đã thành công chuyển dời ma diễm mà Vân Dục Hưu lưu lại trên người nàng ta để truy tìm tung tích lên trong cơ thể con dị thú này.
Thanh Y lại một lần nữa giống như cá chạch vuột khỏi tay rồi!
"Ngươi là... cái ma đầu kia!" U Nguyệt quan chủ hoảng sợ trừng mắt nhìn luồng ma diễm, "Ngươi không phải là bị vây trong cánh đồng tuyết Thiên Phong sao! Sao lại chạy đến Thuấn Gian Quan của ta rồi?! Ngươi tới nơi này làm cái gì! Thuấn Gian Quan cái gì cũng không có a!"
Sợ hãi trong mắt nàng ta đúng là hàng thật giá thật, thân thể mềm nhũn ngã xuống trên đất. Nghĩ đến Vân Dục Hưu mấy năm nay, chắc đã tiếng tăm vang dội ở thần giới rồi.
"Không, không thể nào, không thể nào, tên ma đầu kia sao lại... có thể nào... A! Không được, không được! Ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi! Cái gì cũng có thể! Đừng giết ta, cha ta là Tu Du Quân! Nếu như ngươi giết ta, phụ thân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Gà núi bị nàng ta ném tới một bên.
Vân Dục Hưu nới ma trảo, buông con gà yêu kia ra. Nó lập tức liền xông lên, kéo con gà núi kia vào dưới cánh, bày ra tư thế gà mái hộ tể.
Con gà núi kia lung lay thoáng động đứng lên, cổ họng vọt ra tiếng kỉ kỉ kỉ kỉ như khóc lớn.
"Tu Du Quân." Vân Dục Hưu cắn môi dưới, "Thuộc hàng tay sai có hạng nha."
U Nguyệt quan chủ khóc như hoa lê đái vũ: "Cho tới bây giờ ta chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý! Ta chỉ là thích nhổ nhổ lông chim nhỏ mà thôi, điều này cũng có tội sao! Lại nói, chúng nó vốn là thức ăn của nhà ta, trước khi chúng nó chết thì thoả mãn ta một chút, có vấn đề gì chứ? Chết tử tế không bằng sống lâu một chút, cho dù có bị nhổ lông thì cũng nhổ chầm chậm, chúng nó có thể lại sống thêm một lát, không chừng có bao nhiêu cảm kích ta chứ! Ta chỉ làm một chuyện bé nhỏ tí tẹo không đáng kể như thế, sao có thể đưa ngươi tới nơi này... Ngươi... Ngươi là đại yêu ma như như vậy a ô ô ô..."
U Nguyệt quan chủ ủy khuất đến không được.
Bên kia, con gà yêu thấy thằng nhãi con nhà mình đầy người vết máu, tim đau như cắt, lúc này hóa ra hình người, chỉ vào mũi U Nguyệt quan chủ nổi giận mắng: "Ngươi đúng là đồ ác độ!"
U Nguyệt quan chủ trừng mắt đẹp: "Ta bỏ tiền ra mua! Sao lại ác độc!"
Tất thu nghẹn lời.
A Li đem cái túi tinh thạch nặng trịch kia ra, ném cho gà yêu, nói: "Nhạ, tiền của ngươi."
Con gà yêu hiếm khi mà lĩnh hội được ý tứ của A Li như bây giờ.
Hắn cười lớn một tiếng, đem túi tinh thạch quăng vào trên người U Nguyệt quan chủ: "Ba trăm tinh thạch, mua lông của ngươi!"
Vân Dục Hưu quỷ dị nhìn A Li liếc mắt một cái, chỉ thấy vẻ mặt nàng đắc ý, cái móng nhỏ sung sướng cào lại cào vào trong xiêm y của hắn, trong mắt con chim chỉ viết "Trẻ nhỏ dễ dạy".
Hắn hơi cứng khóe mắt, một luồng ma diễm xuất ra, giữ chặt U Nguyệt quan chủ lại.
Cái đồ ngốc nhà mình lúc nào cũng não chạy theo một đường chính đạo như vậy, ngoại trừ phối hợp nàng ra, còn có thể có biện pháp nào?
Vân Dục Hưu lặng lẽ xoa xoa mi tâm.
Liền thấy con gà yêu hiện ra chân thân, kéo theo con gà con đang thất tha thất thểu gà, hai cha con đồng loạt nhảy tới trên đầu U Nguyệt quan chủ, móng vuốt sắc nhọn cào lên bắt lấy tóc của nàng ta, cái mỏ rắn cứng rắn trụ lấy rồi dứt xuống.
Bên ngoài, đám thân binh tế ra đủ loại pháp thuật, đao thương côn bổng cũng tiến lên, lại căn bản không thể đột phá được luồng ma diễm của Vân Dục Hưu phong tỏa bên ngoài gian phòng lớn này, gấp đến độ vò đầu bứt tai.
"Gà bay chó sủa." Vân Dục Hưu ghét bỏ lắc đầu.
U Nguyệt quan chủ khóc lớn kêu to, dưới tình thế cấp bách, miệng không đắn đo hét lên: "Ngươi cho là ngươi thật sự có thể lấy sức lực của bản thân đối kháng với toàn bộ thần của Thần Sơn sao! Hôm nay người làm ta bị thương, ngươi có tin phụ thân lập tức có thể làm cho ngươi tan thành tro bụi! Ngươi cho là vì sao ngươi còn có thể sống lâu như vậy chứ! Nếu không phải muốn giữ ngươi lại còn có chỗ dùng, ngươi đã sớm đã chết rồi, ngươi biết không! Ngươi hiện tại hối hận còn kịp! Để con gà yêu đáng chết này lại lại, ngươi đi, ta cam đoan không đi cáo trạng với phụ thân ta! A, a, a! Tức chết ta!"
"Hử?" A Li nghiêng đầu nhìn nàng ta, như có đăm chiêu.
Nàng đã sớm cảm thấy không thích hợp.
Thần Sơn là nơi thống trị cái thần giới này, nghe nói thần sẽ ngụ ở trong núi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có ai trên đời nhìn thấy hình dáng của hắn như thế nào.
Trong thế lực của Thần Sơn, tầng thấp nhất là thần binh cùng thần phó, trở lên là thần sử, trên thần sử còn có thần tướng, mà trên thần tướng lại có thần vương.
Vân Dục Hưu hiện thời hiện chân thân còn không xong, thực lực tính toán đâu ra đấy thì miễn cưỡng có thể xem là đến cấp bậc thần vương. Nếu Thần Sơn sớm phái ra vài tên thần vương, hắn căn bản không có khả năng chống đỡ qua nhiều năm như vậy! Càng không cần nói còn có Thần —— cái uy lực của Thần Mục Phạt kia, Vân Dục Hưu tuyệt đối không có khả năng đỡ được!
Ẩn tình sau lưng chuyện này... Xem ra U Nguyệt quan chủ biết được một hai nha.
A Li nhảy tới trên đỉnh đầu Vân Dục Hưu, từ trên cao nhìn xuống, nhìn nàng ta hỏi: "Vì sao? Đừng nói lời vô nghĩa, khi nào giải thích rõ ràng cho ta hiểu được, ta mới bảo Kê ca dừng tay."
Tiếng khóc của U Nguyệt quan chủ nghẹn trở về trong cổ họng, nàng ta oán hận trừng A Li, liếc mắt một cái, nói: "Người quá nhiều! Thần Sơn không nuôi nổi nhiều phế vật như vậy, mỗi một năm, những cập bậc thần vương như phụ thân của ta đều sẽ bị phân phối cho rất danh ngạch tử vong!"
A Li nghiêng đầu, một mặt mờ mịt nhìn nàng ta.
"Nghe không hiểu sao!" U Nguyệt quan chủ hận đến trong lòng nhỏ máu, "Chính là phái bọn họ đi chịu chết á! Đám con kiến ở tầng chót muốn bao nhiêu có nấy nhiêu, không công dưỡng nhiều kẻ há mồm như vậy, chúng ta cũng thật vất vả a! Cũng không thể giống như yêu ma các ngươi đi ăn thịt đồng loại, chúng ta có thể làm sao bây giờ? Nên chỉ có phái người ra chịu chết thôi!"
A Li tiếp tục nghiêng đầu.
U Nguyệt quan chủ tức muốn hộc máu: "Ngươi rốt cuộc có nghe hiểu tiếng người hay không đây!"
Một lọn tóc đen dính máu cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Hai cha con gà yêu cẩn thận mổ mổ bứt bứt, phát hiện đỉnh đầu U Nguyệt quan chủ bây giờ ngay cả một cọng lông tơ cũng không còn.
A Li gật gật đầu: "Ta tất nhiên nghe hiểu được tiếng người, nhưng mà lời súc sinh nói thì ta cần thời gian cẩn thận ngẫm lại chút đã."
Nàng gục đầu xuống, đối mắt với Vân Dục Hưu.
Hắn đã có hơi chán, hữu khí vô lực hỏi nàng: "Chơi đã chưa? Có thể giết rồi chưa đó?"
A Li một bộ nghiêm trang xù lông: "Ta hỏi ra nhiều tin tức hữu dụng nha, sao lại bảo là chơi!"
Hắn bắt nàng lên trên bờ vai, vẫn dùng cái dây ma diễm màu đen nhỏ kia trói chân lại.
Về phần có giết U Nguyệt quan chủ hay không...
Gà yêu cũng đang chờ đợi Vân Dục Hưu lên tiếng.
Đột nhiên, một biến cố không tưởng được đã xảy ra!
Sau khi lấy ra ma diễm, con dị thú vốn đang mềm yếu hôn mê ở trên sạp, giờ phút này, nó bỗng nhiên giật mình một cái, tỉnh dậy đi lại, đôi mắt thú màu đỏ tươi vừa chuyển, liền nhìn thẳng cái đầu tròn lụi trọc lóc của U Nguyệt quan chủ kia!
Trên đầu còn có rất nhiều dấu cào, dấu mổ đanh ẩn ẩn tiết ra máu, còn có những miệng vết thương lúc bứt tóc để lại.
Chợt vừa thấy, đúng là cái nó thường ngày vẫn ăn!
Nó nhanh như hổ đói vồ mồi, nhào từ trên sạp xuống, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, "Ca sát" một tiếng cắn đầu U Nguyệt quan chủ!
"A nga." A Li xê dịch chân.
Đây coi như là gieo gió gặt bão.
Tay áo dài của Vân Dục Hưu phất qua, mang theo hai cha con gà yêu rời khỏi Thuấn Gian Quan.
Khi một vài vị thần tướng đóng ở ngoài cửa thành nghe tin chạy tới, sớm đã người đi nhà trống, chỉ còn một khối thi thể rách nát nằm trong đống lông vũ đầy đất.
Dị thú vừa ăn đầu của nàng ra, vừa giống như ngày thường mà cùng thi thể kia ôm nhau nằm.
...
Vân Dục Hưu đuổi hai cha con gà yêu về nơi ẩn thân của bọn họ xong, sắc trời đã gần hoàng hôn.
Gà yêu đang muốn mở miệng giữ lại, chợt thấy Vân Dục Hưu sắc mặt đại biến.
A Li cũng bị phản ứng này của hắn làm cho phát hoảng —— đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trên mặt hắn hiện ra cái biểu cảm "Không tốt, không còn kịp rồi" như vậy.
Trái tim nhỏ của nàng không khỏi treo lên.
"Có phải tên Tu Du Quân kia nhận được tin tức chạy tới rồi không?" Nàng bấu chặt xiêm y trên bờ vai hắn.
Vân Dục Hưu nghiêng đầu, kỳ quái nhìn nàng liếc mắt một cái: "Tu Du Quân tính là cái gì."
"Ôi?"
Thân hình Vân Dục Hưu nhoáng lên một cái, khi xuất hiện lại thì đã xẹt qua hai ngọn núi rồi.
A Li thấy mi tâm hắn nhíu lại, bộ dáng giống như có chút sốt ruột, liền thành thật ngồi xuống, không lên tiếng ảnh hưởng hắn nữa.
Vân Dục Hưu chẳng mấy chốc đã chạy tới một chỗ hẻm núi của dãy núi dài đang phủ đầy thuyết cùng gió tuyết đầy trời.
Đầy trời bông tuyết như ngỗng nhưng vẫn không dính đến người của hắn, hắc bào hơi óng ánh của hắn lướt qua lướt lại trên nền tuyết trắng, tốc độ hắn cực nhanh, thỉnh thoảng sẽ dẫn phát ra tuyết lở, cả một khối tuyết khổng lồ cao mấy chục trượng xoay xoay chạy sau lưng hắn, thanh thế to lớn vô cùng.
A Li nghĩ hắn nhất định không phải đang tránh né cái Tu Du Quân gì đâu.
Hắn làm cái trò này, giống như chỉ sợ động tĩnh không đủ lớn thì có.
Rất nhanh, Vân Dục Hưu đứng chính giữa một ngọn núi không cao không thấp, phóng mắt nhìn đi, trong tầm mắt toàn là cả một màn mây tuyết trắng xoá.
Hắn đưa mắt nhìn khắp mọi nơi, cởi hắc bào ra, làm thành một cuộn mềm mại thoải mái trong đống tuyết, rồi lại đem A Li bỏ vào, dùng ma diễm chặn lại hoàn hảo.
A Li: "..."
Hắn lướt về hướng Tây.
A Li không khỏi có chút khẩn trương —— sao lại thế này? Đừng nói cái tên này lại đang dẫn truy binh rời khỏi nàng nha? Ở đâu lại ra cái tuồng này vậy?
Đang miên man suy nghĩ, chợt thấy trong mây xẹt qua một tia sáng rực rỡ.
Mây tuyết dày đặc bỗng nhiên phân ra hai bên trái phải, tịch dương đang lẳng lặng chìm vào trong núi, phóng ra một luồng ánh chiều tà cuối cùng, thẳng tắp phóng vào giữa biển mây bốn phía.
Trước mắt A Li, bỗng nhiên rải đầy ánh nắng chiều màu tím!
"A..."
Nàng nhớ tới hôm qua, hắn từng không chút để ý nói với nàng ——
"Không có tiền đồ. Về sau mỗi ngày đều cho nàng xem, xem cho đủ."