Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 47: Chương 47: Hắn đã chết






A Li mở rộng ánh mắt, nhìn bốn vị Chấp thị từng bước bước ra khỏi gợn sóng hư không, đứng cách đó vài bước.

Ngoại trừ Mẫn Phong, ba người còn lại A Li đều chưa từng thấy. Nhưng vừa nhìn liền biết, mấy người bọn họ thực lực cũng không thua nhau bao nhiêu.

Hiện tại Vân Dục Hưu căn bản không phải là đối thủ của bọn họ!

Phía chân trời, cuộc chiến hai màu đỏ xanh đang sắp tới đoạn cuối cùng. Bầu trơi phía Tây bị nhuốm màu đỏ thẫm vô cùng mỹ lệ, màu xanh dần dần co rút lại, mắt thấy sắp biến mất trong ánh sáng của tịch dương.

Đế Vô Thần, sắp bị đánh bại.

Trái tim nhỏ của A Li treo cao lên —— kế hoạch của Vân Dục Hưu đã bị Dung Trích Tinh nhìn thấu, vậy sau khi hắn đánh Đế Vô Thần bị thương nặng, chỉ sợ như một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, liên hợp mấy tên thủ hạ này, đem Vân Dục Hưu cùng Đế Vô Thần cùng nhau bóp chết tại trên bờ cát.

Thực lực của địch và ta cách xa như trăng với đèn!

Cho dù có thêm Ám Thuỷ đi nữa, cũng chưa phải là đối thủ!

A Li không tự chủ bắt lấy ống tay áo Vân Dục Hưu. Nàng không thối lui đến phía sau hắn, bởi vì trong lòng nàng rất rõ ràng, Vân Dục Hưu không thể bảo vệ được nàng.

Chẳng thà cùng hắn sóng vai chiến đấu —— châu chấu cũng là thịt thôi, có được chút nào hay được chút đó.

Vân Dục Hưu kinh ngạc nhìn nàng một cái, ngữ khí kỳ quái gần như nói không nên lời: "Để ngươi động thủ?"

A Li nghiêng đầu, hướng hắn chớp mắt.

Lồng ngực Vân Dục Hưu khẽ run, vui vẻ nở nụ cười: "Ngươi dùng cái gì giết người?"

"... Ta có thể mổ?"

Trong đầu A Li không khỏi hiện lên một cảnh tượng gà mổ thóc.

Tiếc nuối là, thóc ở đối diện đều là cao thủ.

Vân Dục Hưu không rõ đang nghĩ gì, lại cười cười, tiến lên một bước, đưa tay đẩy nàng ra phía sau.

Nàng có thể rõ ràng cảm giác được tâm tình của hắn đang tốt lắm.

Mới vừa rồi, cánh tay hắn đã khôi phục máu thịt, nhưng giờ phút này, màn sương mù đen như nước lại chảy xuôi theo thân hình của hắn, hắn lại biến thành một bộ xương trắng —— trong tay cầm một thanh kiếm ánh sáng màu đen.

A Li cảm thấy bản thân mình nhất định là đứng trong trận doanh của bên ác rồi.

Gió biển vén áo choàng đen của Vân Dục Hưu lên, hắn đi về phía trước hai bước, những khớp xương màu trắng ma sát lẫn nhau, phát ra tiếng "cùm cụp" rất nhỏ.

A Li chưa từng gặp được bộ xương nào soái như vậy!

"Ma tôn, ngươi ngay cả pháp tướng đều không tế ra được." Trong bốn vị Chấp thị, người thanh niên thoai nhìn ít tuổi nhất không khỏi cười nhạo, "Đối phó ngươi, một mình ta là đủ rồi."

Hắn một bên nói, một bên hành động, tay phất lên cây phất trần màu bạc, lướt qua Mẫn Phong đạp gió bay ra.

"Vậy... Sao." Thanh âm Vân Dục Hưu bỗng nhiên trở nên trống trải âm trầm.

"Cẩn thận!" Mẫn Phong thét to một tiếng, vội vàng túm lấy cánh tay thanh niên này kéo lại ——

Nhưng mà đã muộn rồi!

Chỉ thấy trên người thanh niên phảng phất như bị mực nước hắt lên, từ trán đến bên hông, tí tách tí tách chảy xuống một chất lỏng màu đen tuyền.

Một giây sau, giọng kêu gào thảm thiết từ trong cổ họng người thanh niên tràn ra, hắn nâng tay lên, liều mạng cào cào miệng mình, nhìn bộ dáng hắn liền phảng phất vừa mới nuốt vào một cái lò than đỏ hừng hực.

"Bản mạng huyền thủy!" Mẫn Phong trợn tròn mắt lên, "Hắn bỏ cả nguyên khí bản mạng!"

Thanh niên trúng chiêu đã không còn phát ra thanh âm gì, huyền thủy đen chậm rãi chảy xuôi từ trên xuống dưới, da thịt xương máu của hắn cũng theo đó hòa tan, cả người như biến thành một ngọn sáp nến mềm mại, trước ánh mắt khiếp sợ của ba vị Chấp thị khác, hắn èo uột ngã xuống đất, hóa thành một bãi nước đen.

Một trong tám Chấp thị của thánh cung, cường giả cấp bậc Thánh Quân, đối với nguyên khí bản mạng huyền thuỷ của Vân Dục Hưu, căn bản không có chút sức chống cự nào.

Chẳng qua nguyên khí bản mạng chỉ có một, hết rồi thì không còn nữa, nhưng mà cường địch ở trước mặt vẫn còn lại ba người!

Mắt Mẫn Phong nheo lại gần như nhắm: "Ma tôn thật khí phách! Không tiếc bỏ cả huyền thuỷ bản mạng, cũng muốn lấy tính mệnh sư đệ ta! Ta ngược lại muốn xem xem, không có nguyên khí bản mạng, ngươi còn có thể giãy dụa được bao lâu!"

"Xem... chết ta?" Thanh âm Vân Dục Hưu ngầm bi thương từ trong bộ xương khô bay ra, mang theo châm chọc rõ ràng.

Chỉ trong nháy mắt, thân hình của hắn trong mắt A Li biến thành một tàn ảnh hai màu đen trắng, trên tàn ảnh, thanh trường kiếm ánh sáng màu đen nhấp nháy loá mắt dị thường.

Chỉ thấy thanh trường kiếm xẹt qua một đường cong lưu loát, đáng thẳng vào giữa ba vị Chấp thị còn lại.

Ba người bị buộc tản ra, thanh âm Mẫn Phong trầm thấp ổn trọng: "Cẩn thận, hắn định ngọc nát đá tan, liều mạng với chúng ta! Không được đánh bừa với hắn, chỉ cần đề phòng không cho hắn đào tẩu là được! Không có nguyên khí bản mạng, hắn chống đỡ không được bao lâu đâu!"

"A..." tiếng cười lạnh lẽo của Vân Dục Hưu bị gió biển thổi vụn vụn vặt vặt, phiêu đãng ở chung quanh.

Ba người bắt đầu thi triển kỹ năng, một người trong đó dẫn động linh lực thuộc tính Thổ trong thiên địa, những bức tường "òng ọc òng ọc òng ọc" nổi lên che trời, nặng đến mức tận cùng, thổ linh lực đã không còn là đất, mà là giống như một cái kim chúc sáng bóng phản xạ ra ánh sáng rét lạnh nhàn nhạt.

(*)Kim chúc: một nhạc cụ cổ xưa như hình.



Trong số các Chấp thị có một người là nữ tử, nàng ta nâng hai bàn tay lên, một luồng linh hoả từ trong lòng bàn tay nàng ta dũng mãnh tiến ra, châm cháy không khí bên trong tường đất, làm cho bốn phía tường đất bị đun nóng lên thành đất nung cứng rắn. Linh hỏa leo trên vách tường, giống con mãng xà khổng lồ, phun từng ngụm lửa to vào Vân Dục Hưu đang bị nhốt ở giữa.

Thuộc tính của Mẫn Phong là Kim, hắn dốc hết toàn lực, phảng phất như tất cả các mũi nhọn kim loại trong thiên địa đều đang tràn ngập trong kim chúc, ngay cả không khí hít vào phế phủ cũng đau đớn như bị kim đâm. Thật hiển nhiên, một khi trong cơ thể hắn tích tụ đủ Kim linh lực, hắn sẽ có thể thao túng chúng nó phát động sát chiêu!

Trong lòng ngực A Li đau đớn lợi hại, bị ép hiện ra thần ma thân, tận lực nín thở, canh giữ bên cạnh thi thể của Ngọc Lâm Lang.

Thân ảnh ba vị cái thị ẩn đi ẩn lại đến hoa cả mắt. Vết xe đổ của thanh niên Chấp thị quá mức thảm thống, đến nỗi dù cho bọn họ biết rõ Vân Dục Hưu đã đi đến đường cùng, cũng không dám sơ ý nửa phần.

Mất đi nguyên khí bản mạng, sẽ đánh mất tất cả lực phòng ngự, hơn nữa không thể tái tạo, chống đỡ cũng không được lâu lắm. Chỉ cần dùng thuật pháp ở phạm vi lớn không ngừng tiêu hao linh lực cùng thể lực còn lại của Vân Dục Hưu, rất nhanh có thể bức hắn bước lên tuyệt lộ.

Ba Chấp thị quen biết nhau nhiều năm, sớm đã ăn ý mười phần.

Ba người đồng loạt hóa thành tàn ảnh, di chuyển trong mây, trong vách tường, chỉ thấy bốn tàn ảnh qua lại trong không gian hừng hực liệt hỏa, Vân Dục Hưu ngẫu nhiên phát ra công kích, đều sẽ bị ba người cùng nhau ra nhau hoá giải.

Chiến đấu ở cấp bậc Thánh Quân A Li căn bản nhìn không hiểu, nhưng thỉnh thoảng nàng sẽ nghe được tiếng xương gãy vỡ từ trong chiến trường vang lên.

Ba vị Chấp thị đều có nguyên khí bản mạng phòng thân, trước khi đánh tan nguyên khí bản mạng của bọn họ, sẽ không có khả năng tổn thương đến gân cốt bọn họ chút nào, nhiều lắm họ chỉ bị lực phản chấn đánh sâu vào, miệng phun máu tươi.

Cho nên người bị thương là Vân Dục Hưu.

Bộ lông xù của A Li toàn bộ dính sát vào trên người, cả con chim béo hiện giờ trông đã gầy đi thật nhiều.

Đi đến thế giới kỳ dị này đã được mấy ngày, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sự sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm.

Khi đối mặt với nguy cơ sinh tử, nàng đều không luống cuống tay chân giống như bây giờ.

Nàng nghe được trái tim nho nhỏ trong lồng ngực nhảy lên bình bịch, máu trong người đều "Vù vù" chạy, mỗi cọng lông của bản thân đều căng thẳng đến cứng đờ.

Tiếng xương cốt gãy vỡ vang lên một tiếng tiếp một tiếng.

Tiếng cười điên cuồng của Vân Dục Hưu bị phá thành mảnh nhỏ.

"Thế nào? Hết sức rồi? Dùng chút khí lực đi a!" Hắn còn kêu gào.

A Li càng không ngừng dùng vuốt cào cào đấy cát trên mặt đất, trong lòng hỗn loạn như ma.

"Tranh —— "

Giữa không trung, bỗng nhiên truyền đến một tiếng thanh minh.

Tiếng kim chúc ong ong không dứt bên tai, tập trung nhìn vào, chỉ thấy một thanh kiếm to màu trắng tinh đâm thủng xương ngực Vân Dục Hưu, đóng hắn vào trên vách tường lớn.

Hai bàn tay xương của hắn đều gãy, gian nan xoay ra thành một hình thù quái dị, đẩy mũi kiếm từ trong ra ngoài, trong miệng còn đang càn rỡ cười to.

"Cuối cùng cũng không kiềm chế được sao, Ẩn thị."

Ba nhân ảnh vững vàng treo ở đối diện hắn, phía trên, một bóng dáng nhàn nhạt như một luồng khói nhẹ lơ lửng giữa không trung, thân thể di động theo từng luồng sóng lửa bao phủ khắp không gian.

Trong tám đại Chấp thị, có một người thần bí khó lường nhất, thực lực cũng mạnh nhất. Ngoại giới gọi hắn là Ẩn thị, cũng có người nói cái vị Chấp thị này căn bản không tồn tại, chỉ là khi Đại Thánh Quân ngẫu nhiên tự mình ra tay, không diện để người biết được, cho nên mới lấy cái danh hào như vậy.

Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của Ẩn thị đã vượt xa các Chấp thị khác.

Mẫn Phong làm dấy lên một trận phong ba đầy mũi nhọn kim loại lạnh lẽo này trong khắp kim chúc thật ra là vì muốn che giấu sát chiêu cho Ẩn thị!

"Chỗ của quân thượng thắng bại đã phân. Ngươi cứ đi trước một bước, trên đường đến hoàng tuyền, nhớ đợi Đế Vô Thần một chút." Thanh âm của Ẩn thị ẩn ẩn bay ra, là một nữ nhân.

"Thân thể thuần âm nga." Vân Dục Hưu cười quái dị, từng chút từng chút rút thanh kiếm to lớn đang đính bản thân lên tường ra.

Cái thanh linh kiếm này chặt đứt vài cọng xương sườn, khảm thật sâu vào trong vách tường lớn, khi hắn cử động phát ra từng đợt âm thanh kẽo kẹt làm người ta ê răng.

A Li vẫy vẫy cánh nhỏ, cố hết sức bay lên đến.

Nàng còn chưa thể mượn sức không khí để bay lên được, giống như người vừa mới học bơi, giãy dụa có thể đạp nước ra mấy thước, nhưng khi dùng hết sức liền chìm nghỉm.

Nàng dùng sức động động móng vuốt trên hai chân, vẫy vẫy cánh, lung lay thoáng động bay về phía Vân Dục Hưu.

Ngay một khắc sắp kiệt lực rơi xuống kia, nàng rốt cục một ngụm ngậm được góc áo của hắn, toàn bộ con chim treo lơ lửng ở giữa không trung.

Bên cạnh hắn, khí thế của ngọn lửa còn hung mãnh hơn dưới đất gấp trăm lần, A Li cảm giác được mỏ và móng vuốt của bản thân đang từng đợt khô lại.

Nàng dùng sức đứng dậy, dùng cái vuốt móc vào xiêm y hắn, bò bò lên trên.

Ẩn thị trong bộ xiêm y xanh nhạt nâng một bàn tay lên.

Chỉ thấy thanh kiếm lớn mà Vân Dục Hưu vừa đẩy được ra ngoài cơ thể chợt rung động, bỗng nhiên, mũi kiếm hướng lên trên trùng trùng chém xuống!

"Ca —— "

Vân Dục Hưu từ lồng ngực tới bả vai, bị một kiếm phá vỡ!

Thân thể hắn rơi thẳng về hướng biển lửa phía dưới.

"Pi!"

Hắn mở hai bàn tay xương cùng xương đùi ra, bình yên rơi xuống, ý cười trên mặt không giảm chút nào.

Bỗng nhiên ánh mắt ngừng lại, hắn nghiêng người giơ lên phân nửa khung xương, một phát bắt được A Li, ném nàng lên mặt đất.

"Đợi đây, đừng chạy loạn!" Thanh âm của hắn lẫn vào trong gió.

Lực đạo kia vừa hung mãnh lại ôn nhu, khi A Li lấy lại tinh thần, thân thể đã dừng trên bụng của Ngọc Lâm Lang m.

ư Vân Dục Hưu thẳng tắp rơi vào biển lửa!

"Pi! Pi! Pi —— "

A Li cả người run run. Nàng cảm giác được trong lồng ngực mình có một nguồn năng lượng cuồng đang điên cuồng bắt đầu khởi động, hốc mắt nóng như muốn bốc hỏa.

Ẩn thị áo xanh lại lướt xuống, nhào vào biển lửa.

Rất nhanh, tiếng xương cốt bị chặt đứt giòn giã vang lên từng tiếng một.

Nàng ta tựa hồ còn dùng chân đạp gãy vài đoạn xương cốt.

Cuối cùng, một tiếng "pốc xuy" kỳ quái vang lên, tất cả động tĩnh đều ngưng lại.

Ba vị Chấp thị bên ngoài biển lửa liếc nhau, thu hồi thuật pháp.

Ẩn thị chậm rãi đạp lên đất khô cằn đi ra, trong tay cầm theo một thanh kiếm mỏng, dài, dưới mũi kiếm vẫn còn một quả tim vẫn đang nhảy nhót.

Mỗi khi nhảy một cái, đều mang theo máu huyền thuỷ màu đen theo thân kiếm chảy xuống.

Sau khi rời khỏi trái tim, huyền thủy như sương khói phiêu tán, chỉ có một máu tươi mới rỏ giọt xuống mặt đất.

Chết, đã chết?

Vân Dục Hưu đã chết?

Hắn làm sao có thể chết? Nam nữ chính có thể giết hắn đều đã chết rồi! Hắn làm sao có thể chết chứ?

A Li ngơ ngác nhìn thân ảnh yểu điệu từng bước một đi về phía bản thân.

Ánh mắt của nàng xẹt qua Ẩn thị, rơi xuống mặt đất khô cằn.

Cái áo choàng đen bá đạo của Vân Dục Hưu nằm ở nơi đó, xương trắng vụn vặt rơi vãi khắp nơi.

Ẩn thị giơ mũi kiếm lên, chỉ nghe "pốc kỉ" một tiếng, trái tim kia đã ngưng nhảy lên.

'Còn nguyên hồn!' A Li không cam lòng nghĩ, 'Chỉ cần còn có nguyên hồn... Chỉ cần còn nguyên hồn...'

"Vậy ngươi có năng lực như thế nào? Vật nhỏ." Ẩn thị đứng trước mặt A Li.

A Li ngửa đầu, thế nào cũng không thấy rõ mặt nàng ta.

Thanh âm nàng ta mang theo ý cười tàn khốc: "Nguyên hồn của Ma tôn ở trong này."

Nàng ta giơ lên một bàn tay, tay áo màu xanh tụt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như tuyết.

Trong lòng bàn tay, vô số phi kiếm nhỏ tinh xảo đặc sắc đang không ngừng đâm vào một cụm sáng thuần đen.

Khi tầm mắt A Li chạm vào cụm ánh sáng đen kia, trái tim liền nặng nề run rẩy lên.

Trực giác nói cho nàng, đây đúng là nguyên hồn của Vân Dục Hưu!

"Ma tôn làm nhiều việc ác, bổn tọa hôm nay liền để cho hắn nếm nỗi đau vạn kiếm xuyên tim, sau đó mới có thể thê thảm chết đi."

Mẫn Phong tiến lên trước một bước, ôm tay nói: "Ẩn thị đại nhân! Đêm dài lắm mộng!"

Trái tim nhỏ của A Li đập bịch bịch, hận không thể đem tên Mẫn Phong lắm miệng này đập cho một trận đầy cục u trên đầu.

"Ha ha ha ha..." Chấp thị áo danh phảng phất có thể đọc được ý nghĩ của A Li, nàng ta tàn nhẫn cười rộ lên, "Vật nhỏ, ngươi cho là kéo dài thời gian thì có tác dụng gì sao? Cái thế gian này, đã không còn bất kỳ ai cứu được Ma tôn, mỗi một khắc kéo dài, thống khổ của hắn sẽ tăng lên ngàn vạn lần! Hắn đã sớm một lòng muốn chết, đáng tiếc, sinh tử không phải do hắn muốn."

Nàng ta nhẹ nhàng đong đưa cái tay kia, liền thấy vô số thanh kiếm nhỏ trong suốt một chút một chút đâm vào luồng sáng màu đen, mỗi một kiếm đều sẽ câu ra một luồng ánh sáng nhạt, tựa như một mảnh da thịt bị xé ra trên người một người còn sống sờ sờ. Nguyên hồn sẽ không hôn mê, cảm thụ đau đớn còn rõ ràng hơn thân thể ngàn vạn lần!

Vân Dục Hưu hắn...

A Li tiến vào bên trong xiêm y, khôi phục hình người.

"Đừng tra tấn hắn nữa!" Nàng không phát hiện giọng nói của bản thân cũng bị phá thành mảnh nhỏ, "Đã ở trong tay ngươi, giết hắn là được rồi!"

"A, ha ha..." Khuôn mặt Ẩn thị mông lung mơ hồ, "Huynh trưởng của ta chủ là chính ăn sống yêu ma mà thôi, yêu ma sinh ra đã là thứ đê tiện, chết như thế nào cũng không đủ! Mà hắn làm cái gì? A, hắn đem nguyên hồn của huynh trưởng ta giam cầm bên trong thân thể, dùng mấy con yêu ma dơ bẩn ti tiện, một ngụm một ngụm, ăn huynh trưởng ta thành một bộ xương trắng... Ngươi cảm thấy, hôm nay ta có thể để cho hắn chết dễ dàng vậy sao?"

A Li đứng lên.

Nàng cảm thấy toàn thân xương cốt của bản thân đều vô cùng mềm mại, nhưng kỳ quái chính là, phảng phất như có một lực lượng khác biến thành xương cốt của nàng, chống đỡ nàng, làm cho nàng đứng đến lưng thẳng tắp.

Có lẽ là Vân Dục Hưu đang chịu đủ tra tấn.

Mà hắn, một tiếng cũng không kêu ra.

Người này, vĩnh viễn cũng sẽ không cúi đầu. Hắn không sợ chết, không sợ đau, hắn giống như cái gì cũng không sợ!

A Li cũng không sợ.

Nàng rõ ràng cảm giác được, một luồng ma khí mang theo tơ máu đang từ trái tim nhỏ của nàng xuất ra, chúng nó kết thành một cụm, giống một cuộn len sợi nhỏ rối rắm, tụ lại trong lồng ngực nàng.

Nàng có thể điều động chúng nó phát ra một lần công kích.

A Li biết bản thân mình động thủ với Ẩn thị, một chút phần thắng cũng không có. Nhưng nàng có thể làm được một việc khác.

"Ẩn thị đại nhân, chú ý." Mẫn Phong nặng nề nhắc nhở nói, "Con yêu ma này đang ngưng tụ ma nguyên."

"A, ha ha ha ha..." Ẩn thị cười đến gập xuống thắt lưng, "Bằng nàng ta? Một con phi ma... À không, dưới cả phi ma... Nàng ta ngay cả phi ma đều không tới, nàng ta có thể làm cái gì?"

Chính là hiện tại!

A Li đem sức lực toàn thân đều tụ lên ngực, nhắm ngay nguyên hồn Vân Dục Hưu trong tay Ẩn thị trong tay, hung ác phát ra một kích!

Cùng lúc đó, nàng phi thân lên, một quyền đập vào gò má trái của Ẩn thị!

Dùng đúng một chiêu mà Vân Dục Hưu đánh nhau với Giang Nhật Dật.

Nói thẳng!

Không hề xinh đẹp!

Nắm tay A Li nhẹ nhàng bị nắm lại.

Trên bàn tay Ẩn thị giống như đang có chi chít những cây kim mỏng dài, nàng ta chỉ là nhẹ nhàng chế trụ A Li, A Li lại nháy mắt đau đến kêu ra tiếng.

Nàng đau đớn cắn môi một cái, ngừng lại tiếng kêu đang tràn ra một nửa, giơ một nắm tay khác lên tiếp tục đánh về má phải Ẩn thị.

Luồng ma khí như khói trắng mang theo tơ máu màu đỏ kia xuyên qua khe hở hai thanh phi kiếm nhỏ, rơi xuống trên nguyên hồn Vân Dục Hưu!

Ẩn thị bỗng dưng hồi thần lại, thanh âm bén nhọn ngoan lệ: "Ngươi dám giết hắn!"

Bàn tay bóp chặt, A Li cảm giác được trên nắm tay của mình truyền đến đau đớn do kim đâm cùng với xương cốt gãy trật.

Nàng cắn môi thật mạnh, không rên một tiếng, trong miệng rỉ ra mùi máu tươi.

"A..." Ẩn thị thấy rõ tình cảnh bên trong kiếm trận, giật mình, nở nụ cười, "Ma tôn của nhà ngươi, còn chưa muốn chết đâu."

A Li ngơ ngác nhìn cái trái cầu sáng màu đen kia.

Chỉ thấy nó một ngụm cắn nuốt cái tia ma khí mỏng manh của, nuốt xuống, sau đó tiếp tục để cho đám phi kiếm này lặp lại động tác đâm cắt.

Không biết có phải là ảo giác hay không, A Li cảm thấy hắn trở nên cực kì phối hợp với đám phi kiếm.

"Ha! Ha ha ha!" Ẩn thị quái dị cười rộ lên, "Hắn đây là trong lòng còn có ngươi? Ma tôn vậy mà sẽ đau lòng một nữ nhân?! Ha ha! Ha ha ha! Đây thật sự là chuyện ta lần đầu nghe được trong cả trăm ngàn năm qua, chuyện nực cười nhất!"

"Ẩn thị đại nhân, " Mẫn Phong nhịn không được lại thúc giục tiếp, "Quân thượng bên kia sắp xong, ngươi xem..."

Thanh âm Ẩn thị lộ ra sự không kiên nhẫn: "Ngươi vội như vậy, không bằng đem đầu cô gái yêu ma này trở về lĩnh công là được!"

Ánh mắt Mẫn Phong lóe lên: "Vậy ba người chúng ta đi giúp quân thượng một tay trước vậy."

Hắn nhìn A Li, trong tay ngưng ra một thanh kiếm ánh sáng.

Trong mắt hắn, A Li đã là một người chết.

Ngay khi mũi kiếm hướng về cổ A Li, một bóng trắng từ trên không trung đáp xuống, giày đen đạp lên mũi kiếm, thẳng chân đá một phát.

Ám Thuỷ!

"Tiểu tước nhi, mang theo Ngọc Lâm Lang trốn bên cạnh đi!"

Ám Thuỷ vẫn cợt nhả như trước.

"Ám Thuỷ!!!"

Kẻ thù gặp nhau đỏ mắt. Mẫn Phong vốn hoài nghi Ám Thuỷ cố ý giết chết đọa long để làm hư chuyện tu hành của hắn, giờ phút này thấy Ám Thuỷ còn dám nhảy ra làm chuyện xấu, quả thực là giận đến nực cười —— đây là phản nghịch rõ ràng như đinh đóng cột!

Sát ý, rốt cuộc không cần che giấu nữa!

Mẫn Phong lúc này quẳng chuyện của A Li ra sau đầu, hiện ra pháp tướng tiên nhân, ngàn vạn bóng kiếm bay về hướng Ám Thuỷ!

Hai gã Chấp thị khác liếc nhau, một tên hiệp trợ Mẫn Phong đi giết Ám Thuỷ, tên còn lại trong tay ngưng ra một thanh kiếm, chém giết A Li.

Trong lúc chỉ mành treo chuông, một tiếng thở dài nhẹ như lông chim vang lên, một bàn tay thon nắm lấy mũi kiếm.

"Làm sao phải đuổi tận giết tuyệt?" Thanh âm của nữ nhân vô cùng ôn nhu.

Chấp thị thuộc tính Thổ kinh ngạc nhìn nữ tử đang xuất hiện ngay trước mặt, lẩm bẩm nói: "Phu, phu nhân?"

Đúng là thê tử của Đại Thánh Quân, Ngọc Lâm Lang.

Nàng ngoái đầu nhìn lại A Li, ném ra một vầng sáng màu trắng, bao lại nàng, "A Li, chống đỡ, ta sẽ trở về rất nhanh."

Nguyên khí bản mạng!

Ngọc Lâm Lang cùng Ám Thuỷ dẫn ba gã Chấp thị rời đi, trước mặt A Li chỉ còn lại có một mình Ẩn thị!

"A, còn nghĩ vậy sao?" Ẩn thị trào phúng hướng về phía bóng lưng Ngọc Lâm Lang cười cười, "Cũng vậy thôi, để ta đánh nát nguyên khí bản mạng của Ngọc Lâm Lang trước, đưa thứ nghiệt chủng ngươi ra đi vậy!"

Nàng ta tiện tay ném một cái, kiếm trận bao vây lấy nguyên hồn của Vân Dục Hưu lơ lửng ở sau người.

Nàng ta chậm rãi bước ra một bước, cả người cơ hồ kề sát tới trên người A Li.

"Giết chết ngươi trước mặt Ma tôn, hình như càng thú vị nha..."

Ẩn thị một quyền đánh trúng bụng A Li.

Mặc dù có nguyên khí bản mạng của Ngọc Lâm Lang hộ thân, nhưng lực phản chấn quá mạnh mẽ, A Li vẫn là văng xa ra ngoài, nằm trên mặt đất khô cằn.

A Li đứng lên, nghiêng đầu chùi vết máu tràn ra bên môi lên cánh tay, căng thân hình, chuẩn bị nghênh đón đòn đánh tiếp theo.

Ngọc Lâm Lang cùng Ám Thuỷ đột nhiên gia nhập chiến cuộc, làm cho trong lòng nàng dấy lên một hy vọng nho nhỏ —— có lẽ còn có thể cứu Vân Dục Hưu trở về?!

Hai con mắt chuyển động, A Li quyết đoán hiện ra thần ma thân.

Ẩn thị một kích thất bại, chỉ thấy A Li liều mạng giẫy giụa hai cái cẳng chân, vẫy cánh, bay về phía Vân Dục Hưu.

Nàng uỵch một cái bay lên tà tà, một đường bay về hướng cái trái cầu kiếm trận đang nổi giữa không trung.

"Tư ——" cánh bên trái vói vào trong kiếm trận, nhất thời bị mấy thanh phi kiếm đâm thủng. Ngay cả nguyên khí bản mạng của Ngọc Lâm Lang cũng không thể bảo vệ nàng khỏi kiếm trận!

Ma huyết tươi mới nhiễm đỏ cả kiếm trận.

Ẩn thị bắt lấy một chân của nàng, kéo nàng ra, thẳng tay quăng nàng xuống mặt đất.

A Li quật cường vẫy cánh làm chậm lại tốc độ rơi, nhưng vẫn rơi đến đầu óc choáng váng, lăn lông lốc trên mặt đất mấy vòng.

Hai thanh phi kiếm rơi xuống, đính vào trong hai cánh của nàng.

"Pi!"

Ẩn thị bước tới gần, tuy rằng khuôn mặt mơ hồ, A Li lại có thể cảm giác được nàng ta đang nhe răng cười.

"Yên tâm, chúng ta không oán không thù, sẽ không tra tấn ngươi. Để ta một cước đạp đứt đầu của ngươi là xong!"

Nàng ta nhìn A Li, nâng một chân lên.

Máu trong người A Li cả vù vù chạy loạn lên, nàng bỗng nhiên rõ ràng nhớ lại nữ tử này mới vừa rồi trong biển lửa làm ra tiếng động gì —— nàng ta cũng là như thế này, đạp vỡ sọ Vân Dục Hưu đúng không!

A Li liều mạng giãy dụa, vết thương trên cánh không ngừng khuếch đại, lại không thể tránh thoát khỏi sự trói buộc của hai thanh kiếm.

Ẩn thị nâng chân lên, thẳng thừng đạp xuống ——

Trong tầm nhìn của nàng, một cọng xương trắng bỗng hóa thành sương mù đen, tụ lại nổi lên giữa không trung trên kiếm trận.

Nơi nguyên hồn bị phá thành mảnh nhỏ, một viên ma tâm bốc bốc nhảy lên, thành hình!

Trong thiên địa lúc này, bỗng nhiên âm phong dầy đặc.

Hơi lạnh tràn vào ý thức phòng ngự cấp bậc Thánh Quân, Ẩn thị nghe được bên tai mình vang lên một thanh âm âm trầm đến cực điểm, lại phảng phất như tình nhân đang thì thầm ——

"Tự tìm đường chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.