Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 51: Chương 51: Hồn ấn của hắn




A Li chưa bao giờ gặp qua một nữ tử không biết xấu hổ như thế.

Cho dù là Vu Sơn Tú, người có vô số nam sủng, trong chuyện nam nữ việc không gì kiêng kỵ, chỉ sợ cũng sẽ không dám bắt được một nam nhân lần đầu tiên gặp mặt liền muốn lấy thân báo đáp. Nhất là trước mặt "vợ" người ta.

Nhưng cô gái trước mắt này quả nhiên là không có nửa điểm ngượng ngùng, nàng ta che môi anh đào, yếu đuối nói với A Li: "Tỷ tỷ cũng đừng quá nôn nóng, loại chuyện này chúng ta nói cũng không tính, toàn bộ phải do phu quân làm chủ. Nếu như phu quân vì ngươi mà cự tuyệt ta, ta cũng không còn thể diện sống sót, chỉ có vừa chết cho xong hết mọi chuyện —— tỷ tỷ, ngươi không biết là ngươi làm như vậy rất tàn nhẫn, rất vô tình sao? Bởi vì ngươi ghen tị mà hại một mạng, ngươi ban đêm còn có thể ngủ được an ổn sao? Ta chẳng phải muốn cùng ngươi tranh đoạt cái gì, chỉ là đơn thuần muốn báo ân mà thôi, hơn nữa thêm ta hầu hạ, phu quân sau này chỉ trải qua càng thêm thư thái! Nếu như ngươi thật tâm yêu thương hắn, lại sao lại so đo chút việc nhỏ này?!"

A Li nhìn thấy trên người nữ tử không ngừng trào ra mây mù sương đỏ, uốn lượn nồng đậm tràn qua, giống một con rắn đang giương móng vuốt.

Nàng phát hiện cô gái này vẻ mặt vô cùng tự nhiên, không khác bao nhiêu với các nữ nhân đúng lý hợp tình mơ ước chồng người khác, chẳng qua nàng ta đem hết thảy lẽ phải đúng đắn đặt bên ngoài mà thôi.

Tay Vân Dục Hưu thủ ngăn bả vai A Li lại, hắn cúi người, hạ đầu sát bên tai nàng nói: "Đây là người bị Dục sai khiến. Đi theo bọn họ, có lẽ có thể tìm được Dục Đều."

A Li tuy không hiểu, nhưng cũng biết giờ phút này không phải thời điểm tốt để hỏi lại, liền nhìn nàng kia nói: "Không bằng cứ gặp mặt cha mẹ ngươi trước rồi lại nói. Chúng ta từ xa xa đến, đã rất mệt mỏi."

Nữ tử cười đến nở hoa đầy mặt: "Tất nhiên là muốn dẫn phu quân cùng tỷ tỷ đến nhà ta khoản đãi! Tỷ tỷ không phải là ta nói ngươi, ngươi cũng quá sẽ không biết chăm sóc người. Ngày sau, ta chắc chắn vì phu quân đem an bày tất cả thỏa đáng, xuất hành phải có ngựa xe, có đồ ăn thức uống đầy đủ, sao có thể để cho hắn ăn bờ ngủ bụi như vậy."

A, bắt đầu lấn lướt muốn thải người!

A Li xuỳ một cái: "Ăn bờ ở bụi là chuyện nhỏ, bị chuột dí vào bọng cây mới là chuyện lớn."

Nữ tử mặt cười ửng đỏ, ánh mắt có chút né tránh: "Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn!"

Cậu bé đứng bên luôn buồn không lên tiếng bỗng nhiên bồi thêm một câu: "Như Phong tướng quân hôm nay ra khỏi thành, đích xác có rất nhiều đại tỷ tỷ vụng trộm theo chạy ra..."

"Đừng, đừng nói bậy! Ta không có chuyện yêu mến Như Phong tướng quân! Đó chỉ là sùng bái đối với anh hùng mà thôi, không phải loại tình cảm yêu thích!" Nữ tử hổn hển.

A Li có lẽ đã hiểu rồi. Nữ tử này bị Ái Dục khống chế thần trí, vốn đang theo đuổi một tướng quân, nhưng sau khi gặp được Vân Dục Hưu, bị sắc đẹp mê hoặc, đứng núi này trông núi nọ.

Cậu bé bĩu môi.

Cũng quá trùng hợp, một giọng cười to sang sảng theo tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến.

A Li nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân khuôn mặt phi thường anh tuấn kiên cường cưỡi con ngựa to đỏ thẫm, trong tay còn quơ quơ một thanh yển nguyệt đao nặng nề.

Vết đao dính máu mới đỏ tươi, vừa nghe mùi liền biết là máu thú.

"Bạch gia Tam tiểu thư." Nam nhân nhìn nữ tử xinh đẹp liếc mắt một cái, khóe môi tự tin mỉm cười, "Lạc đường sao? Ta đưa nàng trở về."

A Li phát hiện trên người nam nhân này đang bao phủ trong lớp mây mù màu xanh lục.

"Như Phong tướng quân." Nữ tử được xưng là Bạch tam tiểu thư xinh đẹp cúi đầu, "Làm phiền tướng quân, hộ tống ta cùng với phu quân về Kim Bảo thành..."

Nghe được hai chữ "phu quân", sắc mặt Như Phong tướng quân bỗng dưng biến đổi, ánh mắt nặng nề, quét về phía người xa lạ đứng ở một bên.

Trên cao nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt Vân Dục Hưu trong một chớp mắt.

Như Phong tướng quân xuỳ cười ra tiếng: "Không nghĩ tới, Bạch tam tiểu thư lại thích loại hình gối thêu hoa!"

Hắn múa múa thanh yển nguyệt đao trong tay, thanh âm kim loại vút vào trong gió ô ông liền cho thấy uy phong cùng sức mạnh của võ tướng. Mọi người chỉ cảm thấy một trận gió lạnh nặng nề bổ nhào vào trên mặt, chụp vào da mặt phát đau.

"Phu quân không phải gối thêu hoa, hắn mới vừa rồi cứu mạng ta." Bạch Tam tiểu thư giải thích nói.

Như Phong tướng quân cười ha ha: "Mới vừa rồi ta ở xa xa nhìn thấy rõ rành rành, người cứu ngươi rõ ràng không phải là tên nam nhân vóc dáng cao gầy này! Mà là bóng dáng nhỏ nhắn bên cạnh..."

Tầm mắt rơi xuống mặt A Li, Như Phong quân thẩn thờ ngẩn ra, nấc liên tục ba cái.

Giữa nơi núi non hoang dã thế này, sao lại có giai nhân tuyệt sắc đứng đây chứ?! Son phấn không bôi, trang sức không có, chỉ một cái áo choàng lớn không mấy vừa người, nhưng lại làm nổi bật lên nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của nàng, thuần khiết hơn cả suối trong, nhẹ nhàng hơn cả gió trời, linh động hơn cả toàn bộ oanh oanh yến yến!

So với nàng, đệ nhất mỹ nhân Bạch tam tiểu thư của Kim Bảo Thành chỉ là dung chi tục phấn.

A Li phát hiện màn sương mù màu xanh lục trên người Như Phong tướng quân bỗng dưng chuyển thâm, còn bay hướng về phía nàng.

Nàng không khỏi buồn bực hơi hơi nghiêng đầu —— chẳng lẽ màu sắc của Ái Dục còn phân biệt nam nữ sao? Nữ là màu đỏ, nam là màu xanh lục?

Thấy nàng ngơ ngác ngẩn người nhìn nam nhân cưỡi trên con ngựa cao to, trên mặt Vân Dục Hưu chậm rãi trèo lên một tầng sương lạnh.

Hắn lạnh lùng nắm lấy cánh tay A Li, âm u kề vào bên tai nàng nói: "Đồ ngốc! Đó là Quyền Dục, hắn không có thích ngươi, chẳng qua thấy nữ nhân liền muốn thu vào trong túi thôi!"

"À." A Li phát hiện thân thể của mình cơ hồ toàn bộ tựa vào trên ngực Vân Dục Hưu, hơi thở của hắn vây dày đặc xung quanh nàng.

Nàng quay đầu nhìn nhìn hắn, trên người hắn cũng không có bất kỳ mây mù nào.

Trên người nàng cũng không có.

"Trên người chúng ta không có 'Dục'. Nói như vậy, thần phó chẳng phải liếc mắt một cái liền nhận ra chúng ta sao?" A Li cúi đầu hỏi.

Trước khi gặp Bạch tam tiểu thư, Vân Dục Hưu từng nói mục đích của chuyến đi này là giết chết mấy gã thần phó của Dục đang trông giữ Thiên Đế.

Ngữ khí Vân Dục Hưu không chút để ý, mang theo trào phúng: " 'Thần' làm sao để cho tôi tớ nhìn thấy Dục của bản thân chứ? Chỉ có người nhìn không thấy Dục, mới có tư cách trở thành nô bộc của thần."

A Li cái hiểu cái không, gật gật đầu.

Thấy hai người hắn đầu đâu đầu nói nhỏ, Bạch tam tiểu thư cùng Như Phong tướng quân đều mất hứng.

Như Phong tướng quân lại mất hứng gấp đôi.

Hắn là nam nhân anh tuấn nhất, mạnh mẽ nhất, cũng là có quyền thế nhất cái Kim Bảo thành này. Hắn thích nữ nhân xinh đẹp, nhưng đối với hắn mà nói, nữ nhân chỉ là vật phụ thuộc vào quyền thế, tâm tình hắn tốt, liền cho các nàng vài phần vui vẻ, làm cho các nàng si mê hắn.

Hắn có thể không thèm để ý các nàng, nhưng nếu các nàng không thèm để ý hắn, đó là vả mặt hắn.

Hắn lật qua lật lại thanh yển nguyệt đao nặng nề trong tay, đầu đao thẳng chỉ Vân Dục Hưu, khóe môi hơi cong lên một chút sát khí: "Ta là Như Phong tướng quân của Kim Bảo thành, hôm nay coi trọng nữ tử này, muốn nạp nàng ta làm thiếp, hiện tại ta muốn mang nàng ta đi. Ngươi, có thuận theo hay không?"

A Li cảm giác được phía sau lưng bản thân chợt trống trơn, liền biết Vân Dục Hưu muốn hoá thành sương mù giết người. Nàng giơ tay chụp lại, nắm lấy tay Vân Dục Hưu, nhẹ nhàng nhéo hai cái, ý bảo hắn bình tâm một chút.

Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, cười tủm tỉm với Như Phong tướng quân nói: "Tướng quân, xin cho ta nói cùng hắn hai câu."

Như Phong tướng quân híp mắt, đồng ý.

"Tình thế không rõ, tốt nhất đừng đánh rắn động cỏ." A Li kéo Vân Dục Hưu qua một bên.

Nụ cười Vân Dục Hưu có chút dọa người. Là nụ cười âm u muốn vắt ra nước, điển hình cho thể loại biến thái giết người.

"Ngươi nhìn bên kia đi." A Li trấn an nhéo nhéo ngón tay hắn.

Vân Dục Hưu không kiên nhẫn nhìn lại.

Đồng tử hơi hơi co rút.

Chỉ thấy trên đường chân trời đã không còn thấy bóng dáng của cự thú Thiên Đế. Ở phương hướng đó, mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa thành, ẩn ở bên trong dãy núi thấp.

Bước lui một bước, rời khỏi màn dục sương của Bạch tam tiểu thư cùng Như Phong tướng quân, cảnh tượng trước mắt liền chỉ còn một mảnh mông lung, thậm chí có thể ẩn ẩn nhìn ra hình dáng của Thiên Đế.

Thật hiển nhiên, nếu giết chết người ở trước mặt, có khả năng sẽ không lại tìm thấy đường đi của Dục Đều. Nếu dùng võ lực chế trụ bọn họ, khó chắc được là cái dục niệm kia có sợ quá rụt trở về hay không...

Dục Đều ẩn trong một pháp trận có cấm chế đặc thù, muốn đi vào cần phải có người dẫn đường.

Vân Dục Hưu nhẹ nhàng chậc chậc, thấp giọng nói: "Nếu kinh động bốn tên nô tài kia, để bọn hắn trốn mất dấu thì lại có chút phiền toái. Thôi."

A Li gật gật đầu: "Ừ! Không sai! Tuyệt đối không nên đánh rắn động cỏ, nếu doạ bọn họ chạy thì thật ra là rất không ổn."

Nàng hiện thời thật vô cùng cái con người Vân Dục Hưu này. Mới vừa rồi hắn có nói, bốn gã thần phó kia thực lực tương đương với Dung Trích Tinh —— thật hiển nhiên, Vân Dục Hưu trước mắt căn bản không phải là đối thủ của Dung Trích Tinh, cho nên muốn muốn giết chết thần phó, phương pháp duy nhất là vụng trộm lặn xuống bên cạnh bọn họ, ra tay ám sát đột ngột, như vậy mới có một chút cơ hội.

Kiểu hành động như thế này, đại ma vương tuyệt đối sẽ không nói ra miệng!

Làm một gã nhân vật phản diện đại ma vương đủ tiêu chuẩn, phải cuồng ngạo, phải tự phụ, phải miệng mồm ngoan cố!

A Li cảm thấy bản thân càng ngày càng giống như mấy tên nịnh thần thái giám bên cạnh hôn quân, am hiểu nghiền ngẫm quân tâm cái gì đó.

Vân Dục Hưu cúi mắt nhìn nhìn A Li, thanh âm có chút phiêu: "Chuyện của ngươi lúc trước, ta không quan tâm, cũng không xen vào. Nhưng ngươi hiện thời đã là nữ nhân của ta, nếu còn dám để cho người khác chạm vào ngươi, ta liền sẽ giết ngươi, sau đó nhốt nguyên hồn lại, tra tấn đến ngày thiên địa câu diệt."

A Li vô tội chớp chớp mắt.

Nàng cảm thấy bản thân mình và hắn ở bên nhau hình như quá lâu rồi, cho nên cũng quen luôn cái ma chứng hay nói quá lên của hắn —— bộ dáng Vân Dục Hưu hung tàn nói lời như vậy, lại có chút... mê người?!

Nàng vội vàng vuốt lông: "Ta tuyệt không để cho hắn chạm vào một cọng lông. Chỉ cần vào thành, lập tức bỏ rơi bọn họ."

"Ừ." Vân Dục Hưu không tình nguyện đồng ý.

Hai người đi trở về, gặp Như Phong tướng quân kia đã nhảy xuống ngựa, đang cùng Bạch tam tiểu thư nói chuyện.

"Tướng quân, " A Li mỉm cười nói, "VịBạch tiểu thư này cũng bị lạc đường, không bằng mọi người cùng nhau đi luôn đi, phòng ngừa trên đường lại gặp thêm con mãnh thú nào."

"Được!"

Cả một đoạn đường này, chỉ nghe tên tướng quân thao thao bất tuyệt nói về sự tích anh dũng của bản thân hắn, còn nói bảo đao trong tay hắn nặng đến bao nhiêu, khi đúc phải hao tốn bao nhiêu của cải, nhắc đến dưới trướng hắn có bao nhiêu mãnh tướng, ai ai cũng cam tâm tình nguyện vì hắn vào sinh ra tử.

Màn sương mù màu đỏ trên người của Bạch Tam tiểu thư bất tri bất giác lại bay nghiêng về phía hắn rất nhiều.

Tướng quân này lại nói: "Vị trí chính thê của ta, phải để lại cho nữ nhi của thành chủ tương lai, cho nên chỉ có thể ủy khuất nàng làm thiếp. Kỳ thực cũng không coi là ủy khuất, nữ tử muốn làm thiếp cho ta ở Kim Bảo thành này nhiều đếm không xuể, chỉ là ta chướng mắt thôi. Đi theo ta, lụa là gấm vóc, cao lương mỹ vị, cái gì cũng không thiếu phần nàng."

A Li nói: "Thật sự là vinh hạnh."

Ít nhiều gì cũng nhờ có Như Phong tướng quân này, Bạch tiểu tam tỷ cuối cùng cũng dè dặt đi một ít, không còn liều chết dây dưa Vân Dục Hưu.

Kỳ quái là đoàn người chả mấy chốc đã đến dưới tòa thành trì nguy nga kia.

Kim Bảo thành.

Khi đi xuyên qua cửa thành, A Li cảm thấy giống như đi xuyên vào một lớp màn lá mỏng kỳ quái vậy. Ngoại trừ Như Phong tướng quân, thân ảnh những người khác đều nhanh chóng trở nên nhạt đi!

Trong lòng A Li biết không ổn, đưa tay chụp Vân Dục Hưu, lại chỉ nắm được hư không.

Một tầng sương đen óng ánh như ngọc lưu ly từ hướng hắn biến mất lướt đến, quấn vào trên cổ tay nàng.

Nàng phảng phất nghe được từ rất xa truyền đến chất giọng âm trầm đầy tức giận của hắn: "Hồn ấn."

A Li thấy hoa mắt, khi mở được mắt ra thì phát hiện bản thân đã đứng trong một phủ đệ tráng lệ. Bên người chỉ còn lại có Như Phong tướng quân cùng ngựa của hắn.

Trên cánh tay ngoại trừ luồng ma khí có thể hóa thành thanh hắc kiếm ra, lại xuất hiện thêm một cái ấn ký hình thoi nho nhỏ.

'Hồn ấn?' A Li nghiêng đầu suy tư, 'Không phải là cái loại ấn ký mà Đại Thánh Quân đặt trên người Diêu Khanh Khanh hay sao? Làm gì vậy, tất cả những gì ta đã trải qua vì Vân Dục Hưu, ta còn muốn cảm động. Chẳng lẽ hắn lại sợ ta lén lút làm cái gì có lỗi với hắn sao?'

...

Ở một phương hướng khác của Kim Bảo thành, Vân Dục Hưu đang đứng trong một cái sân tinh xảo hoa mỹ.

Bạch Tam tiểu thư làm như lơ đãng ghé vào lỗ tai hắn nhắc nhở: "Phu quân người xem, tỷ tỷ nàng khi đi qua truyền tống trận, lại không chút do dự liền đi theo Như Phong tướng quân ngay! Thực không nhìn ra, nàng ta lại là cái loại người tham phú phụ bần như vậy... Phu quân cũng không cần quá khổ sở, chàng còn có ta mà, ta vĩnh viễn sẽ không rời chàng ngươi! Như Phong tướng quân thực ra đã theo đuổi ta rất lâu, chỉ là ta vẫn luôn cảm thấy duyên phận của bản thân còn chưa tới..."

Vân Dục Hưu căn bản không nghe thấy nàng ta nói cái gì, tầm mắt của hắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp sân, dừng lại trên người một lão giả.

Đó là một người vô dục vô cầu.

Thần phó.

Ngay khi ánh mắt hắn bắt đầu lóe lên, một lực lượng khác thường bỗng dưng đánh vào hồn phách của hắn.

Rõ ràng nói cho hắn biết,

A Li... Bị người hạ gục!

Biểu cảm của Vân Dục Hưu đột nhiên dữ tợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.