Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 45: Chương 45: Lạc thú mới




A Li bắt đầu cảm thấy nóng.

Theo Vân Dục Hưu từng bước tới gần, trái tim của nàng càng đập càng nhanh.

“Rượu, rượu có vấn đề?” Nàng tựa người vào cửa gỗ khắc hoa ở sau lưng, lo lắng đề phòng nhìn nam nhân cơ hồ kề sát tới trên người nàng.

“Không có vấn đề.” Vân Dục Hưu cười cười, “Rượu tốt lắm.”

“Nhưng mà, ta thấy có gì không thích hợp...” Nàng cảm giác được hơi thở của bản thân mang theo mùi hương ngọt ngào nhè nhẹ, thân thể kìm lòng không đậu muốn chui vào trong lòng hắn.

“Chỗ nào không đúng?” Thanh âm hắn khàn khàn, mang theo ý tứ hàm xúc mê hoặc, “Hử?”

A Li xoay đầu qua một bên, lại bị hắn nắm cằm, kéo trở về.

Xương ngón tay lạnh lẽo cứng rắn đẩy cằm của nàng lên, A Li bị bắt nhìn thẳng vào mắt Vân Dục Hưu.

Bên trong đôi mắt của hắn đang có chút tơ máu đỏ nhàn nhạt, hơi thở nóng ấm, mang theo hương vị thơm mát chỉ thuộc về hắn.

“Muốn thân cận ta sao?” Hắn gục đầu xuống, chóp mũi cơ hồ để lên chớp mũi của nàng.

Dung nhan tuyệt mỹ tái nhợt trong mắt A Li dần dần từ một phân thành hai. Tựa như Trưởng công chúa nhìn một cái bình rượu thành hai cái vậy, A Li phát hiện Vân Dục Hưu biến thành hai người rồi, bên trái một người, bên phải một người.

Nàng chớp chớp mắt.

Kỳ thực A Li cũng không để ý chuyện phát sinh hành vi thân mật với Vân Dục Hưu, diện mạo hắn thì khỏi nói, thực lực siêu cường, lại cứu nàng vài lần, thay đổi thành bất cứ nữ tử độc thân, tâm trí bình thường, thân thể khoẻ mạnh nào cũng đều sẽ không còn gì cân nhắc. Tuy rằng cảm giác này còn kém cái chữ yêu xa lắm, nhưng mọi người đều là người trưởng thành, khó đảm bảo sẽ không nảy sinh chuyện lâu ngày sinh tình. Chỉ cần Vân Dục Hưu có chút tình ý như vậy với nàng, thì mạng nhỏ của nàng có thể triệt để được bảo vệ —— đạo lý mà ngay cả Vu Sơn Tú đều hiểu rõ, A Li tất nhiên cũng biết.

Chẳng qua, giờ phút này Vân Dục Hưu tuy cố ý dụ hoặc nàng, nhưng nàng nhìn ra được, trong đôi mắt của hắn là một mảnh thanh tỉnh, căn bản không có chút sắc thái động tình nào.

Cái này thật là xấu hổ.

May mắn nàng là yêu ma, tình dược của thế gian không có tác dụng quá lớn đối với nàng, ngoại trừ thân thể hơi nóng một chút, đáy lòng hơi hoảng một chút, Vân Dục Hưu trước mặt hấp dẫn hơn, ôn nhu hơn một chút, hơi thở càng thêm say lòng người một chút, cũng không có phản ứng kỳ quái gì quá mức mãnh liệt.

Chỉ là hơi say.

“Vân Dục Hưu, “ A Li hơi hơi thở phì phò, trong hô hấp là một mảnh thơm ngọt mê say, “Đầu ta có chút choáng váng, nhìn ngươi đều có bóng chồng rồi. Ngươi đừng lộn xộn, bằng không ta cũng không biết sẽ lỡ đụng phải cái chỗ kỳ quái gì đâu.”

Hắn thẳng lưng ngẩn ra, nhịn không được nở nụ cười.

“Ngươi còn muốn chạm vào chỗ nào?” Hắn cúi thắt lưng xuống, nghiêng đầu, môi cơ hồ dán vào vành tai A Li. Ánh mắt ngừng lại, hắn thấy một vài sợi tóc đen sẫm lơ mơ ở sau tai của nàng, che khuất một mảnh làn da nhỏ hơi hơi phiếm hồng nhạt. Như ẩn như hiện, như đang cố ý dẫn dụ cơn thèm ăn của hắn.

Hắn nhịn không được, nâng lên một ngón tay xương lên, khinh nhẹ phủi xuống.

Ma trảo của A Li.

Nàng kìm lòng không đậu rụt cổ, tay nhỏ bé theo bản năng nâng lên, để ở trên lồng ngực của hắn. Nơi đó còn là bộ xương trắng cứng rắn, sờ lên có thể cảm giác được đường cong phi thường lưu sướng tuyệt đẹp.

Suy nghĩ của nàng bắt đầu bay đi sai lệch.

Nàng nghĩ, nếu như toàn thân hắn đều là xương trắng, vậy rốt cuộc hắn có thể làm chuyện tương tương nhưỡng nhưỡng(*) không... Cái lần ở Đoạ Long Trì, tốt xấu gì cũng còn lại nửa bên thân hình... Lần đó chấn kinh quá độ, cũng chưa để ý xem xúc cảm thế nào nữa...

Vân Dục Hưu nghiêng nghiêng đầu, phát hiện A Li hơi hơi cong môi, một bộ thần du thiên ngoại.

Vậy mà lại ngẩn người? Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một ý đồ chơi xấu nho nhỏ, nheo mắt lại, hung hăng cắn một ngụm lên vành tai của nàng.

Một vài sợi tóc đen sẫm bị lẫn vào sụn tai yếu

ớt và da thịt non mềm, bị hắn đưa răng vào, nhẹ nhàng nghiến nghiến.

“A!” Đầu quả tim A Li run lên, suýt chút liền theo cửa gỗ khắc hoa mà ngồi xuống.

Một cánh tay xương kịp thời đỡ lấy thắt lưng của nàng, một cánh tay khác giữa chặt khuôn mặt nàng, đẩy qua một bên, bắt đầu không kiêng nể gì cắn cắn mấy mạch máu ẩn dưới da đang nhẹ nhàng nhảy lên bên gáy. Trong đầu A Li trống rỗng, cả người triệt để lơ mơ, máu vù vù chảy loạn lên, trái tim giống như chạy tới đầu, thẳng thắn đập cho nàng một phát đầu váng mắt hoa.

Vân Dục Hưu phát hiện ra lạc thú mới.

Nàng dưới cái răng nanh của hắn, yếu ớt lại xinh đẹp.

Đáy lòng hắn bốc lên một cơn lốc dục vọng ngùn ngụt. Bản năng thúc giục hắn, bắt hắn làm cho nàng ngã xuống, muốn thấy nàng đổ máu, thét chói tai, cầu xin tha thứ.

Ngay trong nháy mắt cái răng nhọn sắp làm xướt làn da trắng nõn, hắn thẳng thừng thở dốc một hơi, nới lỏng bàn tay đang kềm chế nàng, xoay người bước trở về sau trường án.

A Li kinh hồn chưa định, máu người vù vù hướng lên đầu, cổ chạy lên.

“Lại đây.” Vân Dục Hưu vẫy vẫy tay.

A Li hít một hơi, hơi động hai cái chân mềm nhũn, đi qua.

Hắn từ trên trường án lấy một cái bình lớn qua, cầm lấy nắp ném qua một bên, đem cả ấm nước trà tới trước mặt nàng.

“Uống.”

A Li thành thành thật thật nhận lấy, ôm cái bình lớn uống một trận.

“Đã tỉnh chưa.” Hắn tà tà lườm nàng, liếc mắt một cái.

A Li gật gật đầu.

Kỳ thực vừa rồi khi hắn cắn cổ nàng, cảm giác say cũng đã bị dọa chạy.

Nhưng mà hiệu quả của thuốc còn chưa triệt để biến mất, giờ phút này nhìn hắn, ánh nến liền choàng cho hắn một hào quang vàng sáng ngời, khuôn mặt đã có chút mông lung, càng xinh đẹp không giống người sống. Giọng nói của hắn vốn liền thập phần câu người rồi, giờ phút này nghe vào trong lỗ tai, càng như mang theo chút trầm thấp mị hoặc móc câu nhỏ, dắt theo xúc cảm cùng độ ấm của hắn để lại sau tai nàng, mỗi một chữ đều làm cho trong lòng nàng rung động không thôi.

A Li gục đầu xuống, ảo não nhìn bầu rượu kia.

Vân Dục Hưu bỗng nhiên kề sát vào chút, một cánh tay khoát lên vai A Li, ôm nàng vào trong lòng.

A Li hơi lắp bắp kinh hãi, khi không biết nên đối ứng như thế nào, liền nghe được thanh âm bình tĩnh của hắn vang lên trên đỉnh đầu.

“Con kiến kiếm ăn, con ong mật xây tổ, đều không phải vì chúng cần lao, mà là bản năng.” Hắn vươn một ngón tay xương dài, gõ gõ vào bờ vai nàng hai cái, “Nhân loại cũng thế. Tình yêu, chẳng qua là che giấu bộ mặt chân thật của dục vọng sinh sản mà thôi. Bị bản năng cùng dục vọng chi phối, sẽ không thể nhìn rõ con đường dưới chân.”

A Li ngẩng mặt nhìn hắn.

Hắn hơi híp mắt, vẻ mặt thanh lãnh tà tứ.

“Ngươi thật sự là vô dục vô cầu.” Hắn phảng phất như đang suy tư cái mệnh đề cao thâm gì đó, theo bản năng nâng một bàn tay xương lên, từng chút từng chút vuốt trên tóc nàng, giống như ngày đó, hắn vừa an bày cái chết cho Diêu Khanh Khanh, vừa vuốt vuốt bứt bứt lông mao của nàng vậy.

“Đã đến lúc này, lại không phát lên bất cứ dục niệm nào với ta.” Hắn hỏi, “Ta đáng sợ như vậy?”

A Li ngắm gương mặt tà đạo như ma lại xinh đẹp như thần kia của hắn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Không sợ ta?”

A Li không biết nên gật đầu hay nên lắc đầu.

“A, chỉ một lần là sợ rồi sao?” Hắn nguy hiểm nheo mắt lại, “Chê ta không đủ ôn nhu?”

A Li: “...”

“Ta nói rồi, lần đó chỉ là dùng tạm ngươi một chút mà thôi...” Khóe môi hắn ôm lấy một chút ý cười xấu xa.

A Li không thể nhịn được nữa, nâng cánh tay lên choàng ra sau gáy của hắn, hung tợn hôn hắn.

Nàng cũng không biết nhiều lắm, nhưng còn tốt hơn so với hắn nhiều lắm.

Nàng có chút trúc trắc hoạt động môi của mình, trằn trọc áp vào bờ môi lạnh lẽo của hắn, còn lớn gan dùng đầu lưỡi vuốt ve hắn, hôn môi ngừng lại, miệng nhỏ của nàng thở phì phò, hung ác nói với hắn, “Không được thì cẩn thận học!”

Không biết qua bao lâu, A Li mới cảm giác được người bên dưới mình nhẹ nhàng thở một hơi.

Hắn nắm giữ bờ vai nàng, đẩy nàng ra.

Cơ hồ ngay tại lúc đó, cửa gỗ khắc hoa phanh một cái, bị người phá ra.

Trưởng công chúa đầy mặt lửa giận, đẩy một nữ nhân mềm mại dán chặt trên người nàng ấy ra, hướng về phía A Li hô: “Nữ tử này thật không biết xấu hổ! Biết rõ ta cũng là thân nữ nhân, lại mà vẫn dán lên người của ta!”

A Li nhân cơ hội nhảy ra, tiến lên ôm lấy khuỷu tay Trưởng công chúa, nói: “Vậy đi đi, chúng ta đi! Không ở trong này nữa!”

“Thuận tiện” quay đầu nhìn Vân Dục Hưu, thấy hắn một bộ như có chuyện đăm chiêu suy nghĩ, A Li làm bộ như không có việc gì xảy ra, lại gọi hắn, “Đi thôi!”

Khi ba người cùng nhau rời khỏi Cùng Loan Cư, sắc trời vừa khéo tờ mờ sáng.

A Li vụng trộm dùng ngón tay chạm chạm vào môi, nghĩ rằng, hình như chỉ hôn một lát, không nghĩ tới cảm giác lâu như vậy còn chưa trôi qua.

Vân Dục Hưu không nói chuyện, bộ dáng cũng nhìn không ra là cao hứng hay là mất hứng.

Ba người đi trên con đường thanh lãnh trống trải, quần áo cũng không quá chỉnh tề, thần sắc cũng có chút uể oải, chợt vừa thấy, thật sự giống như những người suốt đêm cuồng hoan trong hoa lâu, giờ thất thểu đi về.

Mới vừa đi ra vài bước, một người quen liền xuất hiện ngay trước mặt —— Vân Tiểu Sương.

Bên cạnh nàng ta còn mang theo nha hoàn tên Đào Bích kia, chủ tớ hai người hùng hùng hổ hổ, chạy đến trước mặt A Li.

Vân Tiểu Sương còn chưa lên tiếng, Đào Bích kia đã nhảy ra, ngón tay chỉ thẳng, sắp chạm vào chóp mũi A Li.

Nàng ta mắng: “Hay cho cái đồ phi tặc nhà ngươi! Đại tiểu thư nhà ta tốt bụng thu lưu ngươi, không nghĩ tới ngươi đúng là đồ lang tâm cẩu phế, thừa dịp Vân gia chúng ta gặp nạn, trộm tiền tài chạy đến tiêu diêu trong mấy nơi yên hoa thế này! May mắn ông trời có mắt, để cho đại tiểu thư chúng ta vừa vặn gặp được! Ngươi chờ chết trong lao đi! Ha! Ngươi đừng mong tiếp tục nhiều lời xảo trá! Lúc vào cửa lớn nhà chúng ta, rõ ràng một xâu tiền đều không có! Ngắn ngủn có một ngày, ngươi còn có tiền đi Cùng Loan Cư? Tức cười! Không phải là trộm ở nhà chúng ta, bạc của ngươi còn có thể từ đâu mà ra!”

Trưởng công chúa nghiêng nghiêng đầu, ôm lấy cánh tay nhìn tiểu nha hàng đang nhảy lên nhảy xuống này.

A Li không để ý Đào Bích, nhìn Vân Tiểu Sương nói: “Vân tỷ tỷ, ta có nói rồi, ta không thiếu tiền. Tỷ cũng cho rằng ta là kẻ trộm sao?”

Ánh sáng trong mắt Vân Tiểu Sương nhạt đi: “Đúng cũng được, không đúng cũng được, đến quan phủ nói chuyện với quan sai là biết thôi. Ta chỉ biết là, khi ta đưa ngươi vào nhà, trên người ngươi tuyệt đối không mang theo nhiều bạc như vậy. Không cần giải thích nữa, ta không muốn nghe.”

A Li thở dài: “Cho dù chúng ta có tiêu bạc của Vân gia đi nữa, đó cũng là các người làm tròn đạo hiếu thôi. Nhưng tiếc là không phải.”

Trưởng công chúa hừ nhẹ nói: “Hôm nay uống rượu hoa, là Cô mời khách, dùng tiền đúng là tiền bồi táng của Cô.”

“Ngươi là cái thứ gì vậy!” Đào Bích ngẩng mặt lên, tròng mắt thẳng tắp trừng lên, căn bản lại không nhìn mặt Trưởng công chúa.

“Cô không phải là thứ gì vậy, mà là Nữ chiến hoàng của Quốc Khánh quốc này.” Trưởng công chúa tiến lên trước một bước, mùi rượu cùng sự uể oải quanh thân trở thành hư không, khi chữ cuối cùng trong lời nàng ấy rơi xuống, phương Đông vừa vặn bật ra một vòng mặt trời đỏ, gội lên thân nàng ấy một vòng hào quang màu vàng đỏ.

Vân Tiểu Sương phản ứng lại trước, cả kinh đến hồn muốn rời thân thể, một tay nắm lấy Bích Đào quỳ sụp xuống trên đất, liên tục dập đầu.

A Li nghiêng đầu nhìn Trưởng công chúa sáng rọi vạn trượng, trong lòng không khỏi cuồn cuộn hào hùng.

Càng nghĩ càng thấy nàng ấy uy vũ khí phách a...

Vân Dục Hưu lười biếng bắt lấy bờ vai nàng, mang nàng đến cuối đường.

“Nên đi Đông ma vực.”

Sương mù đen bốc lên trời, trên bộ xương trắng chậm rãi ngưng ra máu thịt.

- ------

Đông ma vực có bảy thành, lãnh thổ nằm trên biển.

Ám Thuỷ không biết bị Vân Dục Hưu phái đi nơi nào, từ sau cái đêm ở hoa lâu, A Li liền không thấy hắn nữa.

Hai người đứng ở bờ biển.

Nơi này bờ biển tiếp nối với Cuồng Hải. Những con sóng đen quay cuồng rít gào, mây đen cúi đầu áp xuống mặt biển, cả khu vực tràn ngập lệ khí cuồng bạo.

A Li cũng không cảm thấy kỳ quái, Đông Thiên Ma Đế Vô Thần vốn chính là người có thực lực cường đại nhất trong tứ Thiên Ma, cũng là người thần bí nhất. Địa bàn của hắn vô luận thành cái gì đi nữa, A Li cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Nàng chỉ là hơi lo lắng cho Vân Dục Hưu. Ba ngày trước, hắn từng nói hắn cần tĩnh dưỡng ba ngày. Nhưng khi nghe ý trong lời nói của Ám Thuỷ, Vân Dục Hưu vốn muốn lấy huyết mạch của hậu duệ Vân thị để tạo lại Tử Liêm. Không biết do nguyên nhân gì, hắn lại bỏ ý định này, trên thực tế hắn xác thực cũng không làm như vậy, trước mắt tuy rằng thân thể thoạt có vẻ khôi phục bình thường, nhưng A Li biết hắn nhất định còn chứ khôi phục thực lực cao nhất.

Cứ như vậy mà đối mặt với Đông Thiên Ma Đế Vô Thần vốn không muốn thần phục cho hắn, thật sự không có vấn đề gì sao?

Ngay khi A Li miên man suy nghĩ, Vân Dục Hưu ngẩng mặt, mặc cho gió biển thổi áo choàng hắn phần phật bay sau người, lộ ra gương mặt tuấn mỹ nhợt nhạt.

Hắn nâng một bàn tay khác lên, sương đen tụ đầy trời, một thanh kiếm ánh sáng màu đen ngưng tụ thành hình.

Giơ tay lên, ánh kiếm đâm vào trong cơn sóng to màu đen.

Gió biển mang theo mùi mặn chát nồng đậm, rất nhanh làm xiêm y A Li ẩm ướt.

Khí hậu âm lãnh của Đông ma vực làm cho nàng cảm giác không tốt lắm.

Rất nhanh, biển lớn động.

Biển đen chồm thẳng lên, giống như một con dã thú đã phục sẵn trên mặt đất hồi lâu!

A Li giật mình nhìn biển lớn trước mặt, chỉ thấy nó như đột ngột mọc lên từ trên mặt đất, nhanh chóng duỗi đến một độ cao mà nàng phải ngưỡng đầu lên mới nhìn thấy, nước biển vạn trượng phóng lên không trung rít gào phẫn nộ, triển lộ thần uy của nó với những sinh vật đang đứng dưới mặt đất.

Một khi đập xuống, chắc chắn sẽ nghiền hết thảy mọi thứ trên mặt đất thành bột mịn!

Con sóng hình thành một vách tường quay cuồng, chợt, chậm rãi tách ra làm hai.

Một con rồng màu nâu khổng lồ,đỉnh thiên lập đạp sóng bước ra!

Một chân rơi xuống, thềm lục địa chấn động không thôi, cát đá bay tứ tắng, không ít chỗ bị sụp xuống, nước biển màu đen cùng với lớp cát mịn cùng nhau chìm vào trong đất, chỉ để lại một đám bọt biển màu xám.

“Gào—— “

Ba cái đầu rồng khổng lồ phá bức tường sóng đưa ra, từ trên cao nhìn xuống, ngạo nghễ công khai chủ quyền với kẻ xâm nhập.

Tại đây, dưới uy áp nặng nề của con thú khổng lồ và tạo hóa, A Li không khỏi có chút hô hấp khó khăn, theo bản năng túm lấy tay áo của Vân Dục Hưu.

Trong cả thiên địa này, phảng phất như chỉ có nơi phía sau lưng hắn là an toàn nhất.

Thân thể con thú cao lớn lách qua khỏi bức tường sóng, giơ đầu lắc lắc giũ bọt nước trên người, mặt đất liền nghênh đón một cơn gió lốc kèm mưa to.

Vân Dục Hưu bất động như núi, tầm mắt lạnh lùng nhìn phía sau gáy con thú khổng lồ.

Nơi đó, một nam nhân áo đỏ đang ngồi.

“Đế Vô Thần.”

Thanh âm Vân Dục Hưu vang lên trong mưa gió có vẻ hơi quái dị.

A Li cảm thấy hắn không phải là bị dọa đến đổi giọng, nhưng ba chữ “Đế Vô Thần” nghe vào trong tai lại thật có cảm giác vô cùng quái dị.

Đế Vô Thần lấy cây thước trong tay gõ gõ gáy con thú khổng lồ.

Con cự thú khủng bố như vậy, lúc này lại không còn giương nanh múa vuốt, mà thành thành thật thật gục đầu và cổ xuống, ngoan ngoan đê đầu nằm yên trên bãi biển.

Đế Vô Thần đạp lên hư không, từng bước một đi tới.

Đến gần, A Li thấy rõ dung mạo của hắn.

Đó là một nam nhân diện mạo phi thường anh tuấ, chẳng qua hai hàng lông mày đang nhíu chặt, giữa mi hiện ra một chữ “Xuyên”thật sâu, có vẻ trưởng thành, lại tang thương. Môi mỏng mím lại, khóe môi rủ xuống, vừa nhìn liền biết là người tì khí không tốt, rất dễ tức giận.

“Ma tôn. Ngươi lại tới làm cái gì.” Thấy Vân Dục Hưu, Đế Vô Thần thật sự không chút khách khí, bày ra một bộ mặt đuổi khách.

“Làm giao dịch.” Thanh âm Vân Dục Hưu xuyên qua mưa gió, trong âm thanh ầm vang giữa thiên địa lại dị thường rõ ràng.

Đế Vô Thần xoay người bước đi: “Không có hứng thú.”

“Ngọc Lâm Lang.” Vân Dục Hưu nói.

Bước chân Đế Vô Thần dừng một chút, thật chậm, thật chậm quay người lại.

A Li phát hiện trong ánh mắt hắn chớp động ánh sáng hung hăng, là cái loại có thể làm cho tất cả trước mặt phá tan thành từng mảnh bất cứ lúc nào.

Trái tim của nàng chìm mạnh xuống, chạm vào tận đáy lòng, nhưng sau đó lại có chút ánh sáng lóe lên —— thì ra là thế. Vân Dục Hưu chẳng phải đương không đi trợ giúp nàng, mà là có âm mưu của bản thân.

Như vậy mới tốt. Đại ma vương vô duyên vô cớ tốt bụng, nàng nhận không nổi.

Hiện thời, nhìn hắn đưa ra điều kiện cùng trao đổi, cũng không biết nàng có thể tiếp nhận được hay không.

“Ta muốn nữ nhân của Đại Thánh Quân làm cái gì?. Ngươi nói xem, ta muốn nữ nhân của Đại Thánh Quân làm cái gì?. Ma tôn, nếu ta không nhìn lầm, bản thân ngươi hiện tại, đang yếu ớt nhất trong tất cả thời điểm từ trước đến nay. Ngươi yếu ớt như vậy, đến đây tìm chết sao?” Thanh âm Đế Vô Thần vô cùng âm trầm, bước đi đến trước mặt Vân Dục Hưu, cơ hồ cùng hắn mặt dán mặt.

“Thật sự muốn chết thì cứ nói thẳng... Ta có thể thỏa mãn ngươi.” Ánh mắt Đế Vô Thần điên cuồng lóe lên.

Vân Dục Hưu nở nụ cười: “Ngươi để ý một nữ nhân nhiều như vậy? Đế Vô Thần. Ta nhớ trước nay khi nói chuyện với ngươi, không bao giờ vượt qua mười chữ. Hôm nay hết lần này đến lần khác lại phá lệ à?.”

Lúc này, A Li nghe được rất rõ ràng, trong lòng nao nao, hốc mắt không tự chủ mở to.

Cái tên Đế Vô Thần này trong sách chỉ đề cập qua một lần, hắn là thiên chi kiêu tử đầu tiên được thánh cung chủ động mời, nhưng hắn từ chối thánh cung. Đối với người này, trong sách từ đầu đến cuối chỉ nhắc tới qua một câu. Ai cũng không để ý sau khi người này từ chối thánh cung thì sẽ như thế nào, sẽ giống rất nhiều thiếu niên thiên tài, đứng trên đỉnh cao vọng trọng tự lập môn phái, hay im hơi lặng tiếng, chết trong tay một Tiên tộc hay một con yêu ma nào đó? Tóm lại, hắn chỉ có như vậy, chẳng ai nghĩ tới, vị thiên kiêu mất tích này vậy mà đầu nhập vào trong trận doanh của yêu ma, còn ngồi trên địa vị Đông Thiên Ma!

A Li sở dĩ có ấn tượng chỉ là vì cái họ của hắn thật sự rất đặc biệt.

Hơi thở của Đế Vô Thần hơi nén lại: “Vì sao nói đến nàng ta?.”

Ánh mắt âm ngoan xẹt qua trên mặt A Li, “Nàng ta không có ở đây. Nàng ta có chuyện gì sao?”

Vân Dục Hưu cười cười: “Ở trong túi Càn Khôn.”

Đế Vô Thần chậm rãi mở to mắt, sau một lúc lâu, ha ha cười ra tiếng, khóe miệng càng mở càng lớn, vẻ mặt càng ngày càng quái dị: “Đã chết sao? Rốt cục đã chết? Ha! Nữ nhân vô tình vô nghĩa, tham mộ quyền thế này rốt cục cũng chết sao! Ta chỉ hận không thể tự tay kết liễu nàng ta! Ha! Dung Trích Tinh không cần nàng ta nữa sao? Thực đáng tiếc! Nếu cho ta một trăm năm nữa, ta nhất định có thể đánh bại Dung Trích Tinh, tự tay tiễn nàng ta đi! Ha! Ha ha!”

Đợi hắn phát tiết xong, Vân Dục Hưu nhàn nhạt nói: “Có thể cứu sống được.”

Lồng ngực Đế Vô Thần hung hăng run rẩy.

“Tốt! Tốt!” Hắn lắc lắc áo choàng đỏ thật mạnh, nói, “Cứu sống nàng ta, để cho ta tự tay tới giết! Ngươi muốn Ấn vực chủ chứ gì? Cầm!”

Một khối lệnh bài màu vàng văng vào trong lòng Vân Dục Hưu.

Vân Dục Hưu thu Ấn vực chủ xong, không nhanh không chậm nói: “Đi theo ta.”

Đế Vô Thần không chút nghi ngờ, vẫy tay để cho con thú khổng lồ kia cùng vách tường sóng biển lùi sâu vào trong biển lớn, hắn thả bước, đi sau lưng Vân Dục Hưu, về phương Bắc.

A Li bị Vân Dục Hưu nắm lấy cánh tay, kéo đi về phía trước.

Không biết có phải là lòng nghi ngờ sinh ám quỷ, nàng luôn cảm thấy ánh mắt Vân Dục Hưu nhìn nàng đã thay đổi, hắn tựa hồ đã không còn xem nàng là một nữ nhân có chút thân mật, ái muội với hắn nữa, mà chỉ đơn thuần xem nàng là một công cụ —— công cụ giúp hắn thực hiện mục đích.

Hắn cần nàng hồi sinh Ngọc Lâm Lang, để trao đổi với Ấn vực chủ của Đế Vô Thần.

Hắn sẽ không bận tâm ý nguyện của nàng, cũng sẽ không thể bận tâm ý nguyện của Ngọc Lâm Lang.

Nàng thậm chí còn không kịp nghĩ xem trong mấy lời của hai nam nhân này có bao nhiêu thâm ý. Thật hiển nhiên, Đế Vô Thần cùng Ngọc Lâm Lang lúc trước có khúc mắc rất sâu.

Chẳng qua giờ phút này, A Li không để ý tới chuyện đó. Nàng chỉ biết là, chuyện giao Ngọc Lâm Lang vào tay Đế Vô Thần hận nàng ta đến tận xương, đã vi phạm nguyên tắc làm người của nàng, giẫm lên điểm mấu chốt của nàng.

Không sao cả, cùng lắm thì cả hai cùng chết thôi. Vân Dục Hưu giết người cũng rất sạch sẽ lưu loát, bị hắn giết chết cũng không chịu bao nhiêu tra tấn.

Nàng âm thầm nghĩ.

Vân Dục Hưu rời khỏi bãi biển, đi vào một mặt cỏ rậm rạp bằng phẳng.

Hắn phát hiện hơi thở A Li dần dần co rút lại, cả người biến thành một trái cầu phong bế lại, mấy sợi râu màu hồng phấn vốn dĩ hay hướng về bản thân hắn vẫy vẫy toàn bộ rụt trở về. Hắn chưa từng thấy những sợi râu của Dục như vậy, chúng nó thoạt nhìn mềm mại trong sáng, làm cho hắn không thể sinh ra bất cứ phản cảm nào. Nhưng giờ phút này, chúng nó đã biến mất.

Hắn cúi mắt nhìn nàng một cái, trên mặt nàng lại nhìn không ra bất cứ cái gì khác thường. Nàng vẫn bộ dáng có chút thất thần, phiêu du như bình thường, ánh mắt trong suốt thỉnh thoảng chuyển lại chuyển, quan sát tình huống bốn phía. Đôi môi đỏ bừng nhẹ nhàng mím lại, nhìn không ra cao hứng hay là mất hứng.

Nhớ tới cảm xúc mềm mại đêm qua, trong lòng hắn bỗng nhiên liền dâng lên một trận phiền chán.

Lại đi mấy bước, hắn nặng nề túm nàng một chút, hơi cúi người xuống, ghé vào bên tai của nàng, “Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.”

A Li giật mình nhìn hắn —— vừa rồi nàng cũng đâu có nhìn hắn?

Thấy nàng một mặt vô tội, tâm tình Vân Dục Hưu càng thêm không tốt. Rõ ràng...

Hắn hơi nghiến răng, từng chữ một, không chút nào kiêng kị nói: “Ta cũng không nói muốn giao Ngọc Lâm Lang cho hắn.”

A Li đầy mặt khó tin.

Phía sau truyền đến tiếng cười lạnh của Đế Vô Thần: “Muốn chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.