“Thánh Quân Giang Nhật Dật, muốn cùng một nữ tử tên là A Li... thành thân.”
Sắc mặt Mẫn Phong vô cùng không tốt. Kỳ thực tin tức mà hắn nhận được là, A Li đã bị Ám Thuỷ ném vào Đoạ Long Trì, thây cốt gì cũng không còn. Mà Giang Nhật Dật đột nhiên nổi lên bệnh thần kinh, cố ý muốn đi đến nơi yêu ma A Li sinh ra tìm kiếm những vật dụng mang hơi thở của nàng lúc còn sống, cùng nàng bái đường kết minh hôn!
Ai khuyên cũng không nghe.
Tin tức này là từ đệ tử Đông Vọng mà hắn thương yêu nhất truyền đến, Đông Vọng còn gấp đến khóc lên qua Truyền Âm lí, liên tiếp cầu khẩn Mẫn Phong đi ngăn cản Giang Nhật Dật.
Cái tên đệ tử Đông Vọng này là một người chịu khó, thiên tư cũng không tồi, coi Mẫn Phong như cha ruột mà phụng dưỡng, từ trước đến nay rất được Mẫn Phong yêu thích. Duy nhất làm Mẫn Phong có chút không thoải mái chính là từ sau khi Diêu Khanh Khanh tiến vào Thánh cung, Đông Vọng đã bị nàng ta mê hoặc đến tìm không ra Nam Bắc, tu luyện cũng không còn chịu khó, suốt ngày tâm tâm niệm niệm tìm chút bảo bối gì đó đến làm cho tiểu sư muội vui lòng.
Theo Mẫn Phong, bộ dáng của Diêu Khanh Khanh còn không đẹp mắt bằng tiểu tướng công nhà mình, tính cách cũng không thoải mái, làm sao có thể mê hoặc Đông Vọng thành bộ dáng này?! Huống hồ, Giang Nhật Dật mà nàng ta yêu thương lại muốn cùng người khác kết minh hôn, hai người cãi nhau náo loạn, đối với Đông Vọng chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Hắn gấp cái gì chứ?
Vì thế Mẫn Phong căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng. Giang Nhật Dật muốn đi Tây ma vực thì cứ để cho hắn đi, đến lúc đó theo Luật xử phạt là được.
Cho tới bây giờ, Mẫn Phong mới phát hiện sự tình thật khó giải quyết. Ai mà ngờ được con yêu ma nho nhỏ được xưng là chuyển thế của Ngọc Li Thanh kia vậy mà lại là nữ nhi của vợ chồng Tây Thiên Ma chứ!. Đại Thánh Quân không thích nhất chính là phiền toái. Vì thế Mẫn Phong liền đem chuyện nói một nửa, muốn ổn định hai vợ chồng Tây Thiên Ma trước, lừa bọn họ rút quân, sau đó lại nói tiếp.
Quan hệ của Tiên tộc cùng tứ Thiên Ma kỳ thực rất là vi diệu. Yêu ma tộc nội chiến rất nghiêm trọng, tứ đại ma vực kềm chế lẫn nhau, chuyện này đối với Tiên tộc mà nói, là một chuyện tốt. Số lượng yêu ma vô cùng khổng lồ, Tiên tộc hiện tại cũng không đủ lực lượng để đi bắt hết bọn nó, nếu thật sự hai bên trực tiếp đánh nhau, may mắn nhất cũng chỉ thắng thảm như kiểu đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại mình tám trăm thôi. Cho nên, khi đám yêu ma dưới sự quản chế của tứ Thiên Ma, không đi ra khỏi Ma vực nhà mình, không gây tai họa cho nhân tộc và các tiểu tiên, đó đã là kết quả tốt nhất rồi.
Mặc dù không nói rõ, nhưng trong lòng những Tiên tộc cao giai đều biết rất rõ ràng. Ba trăm năm trước, Ma tôn sở dĩ phải chết chính là vì hắn chiếm được sự thần phục và ủng hộ của ba trong số bốn Ma Thiên, làm cho Tiên tộc không thể không kiêng kị. Đối với Tiên tộc mà nói, yêu ma tộc phải bị chia rẽ mãnh liệt, một khi toàn thể yêu ma có chung một tiếng nói, đối với Tiên tộc tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Dù sao thì các Thiên Ma vốn tâm tính hung tàn, trong óc cũng không có cái nhìn đại cục, ví dụ như hôm nay Ma tôn đại nhân uống nước bị sặc một ngụm, liền muốn ra cửa tìm Tiên tộc đánh một hồi cho hả giận.
Nhưng mà việc này A Li cũng không quan tâm.
Nàng lúc này bị lời nói của Mẫn Phong dọa cho sửng sốt.
Giang Nhật Dật muốn thành thân? Cùng với nàng???
Nàng chuẩn làm tân nương khi sao sao một chút tin tức cũng không biết chứ? Này lại là âm mưu gì thế này?!
Tay Vân Dục Hưu càng nắm càng chặt.
“Pi...” A Li bị hắn bóp lại thành một con chim khẳng khiu.
“Thành thân sao.” Hắn dùng cặp mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm A Li, “Thế nào, ngươi muốn đào tẩu đúng không? Chẳng lẽ Giang Nhật Dật có bản lĩnh truyền tin cho ngươi ngay dưới mí mắt ta?”
Dục vọng cầu sinh mạnh mẽ của A Li vội vàng đem đầu của bản thân lắc như trống bỏi.
Cái cọng lông ngốc trên đỉnh đầu của nàng đang bị gió mạnh thổi bay lệch qua một bên, thỉnh thoảng nhoáng một cái lại quay về chỗ cũ, nhìn có vẻ thú vị nói không nên lời.
Khoé mắt của Vân Dục Hưu run rẩy, có chút không kềm được.
Hắn đột nhiên hơi buông tay ra một chút, cái bụng nhỏ tròn vo của A Li nhất thời tràn ra như một cái khinh khí cầu, rồi “bốc” một cái, lông xù ra lên đến tận cổ.
“... Hử?”
Đại ma đầu nhịn không được lại bóp thân hình nàng thành một con chim gầy khẳng khiu.
Vừa buông tay, thân hình A Li lại quay trở lại thành một hình tròn.
Chơi thật thú vị nha. Vân Dục Hưu nhất thời tìm được trò vui mới.
“... Pi! Pi...” A Li ủy khuất khóc.
“Ha ha ha ha ha ——” đại ma đầu tùy ý nhảy xuống một cái, chính là đáp xuống đến bờ tường thành, vạt áo phất qua, ngồi xuống trên mái của tường chắn, làm cho binh lính Tiên tộc đang thủ thành bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Hắn cứ như vậy ngồi trên tường thành chiến hỏa bay mù mịt, nắm lấy con chim béo ú mà chơi.
“Là Vân Dục Hưu Thánh Quân, là Vân Dục Hưu Thánh Quân!” Bỗng nhiên có người hô to lên.
“Cái gì?! Thật tốt quá! Thánh Quân, thỉnh ngài giúp Chấp thị đại nhân một tay, trảm yêu trừ ma! Ngài tới rồi, thật sự là quá tốt!” Trên mặt binh lính Tiên tộc còn dính dầu cháy, xiêm y dính mấy vệt tro bụi đen nhẻm, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, nhưng mắt vẫn sáng lấp lánh.
Vân Dục Hưu kỳ quái nhìn bọn họ, liếc mắt một cái. Thì ra đám tiểu tiên ở tầng dưới này còn chưa biết thân phận của hắn.
Hắn hơi cong khóe môi, cười như không cười nói: “Các ngươi xác thật sự ta ra tay? Không hối hận nha!.”
Quân coi giữ thành đang mệt không chịu nổi, liên tục gật đầu chắp tay: “Thỉnh Thánh Quân!”
“Như ngươi mong muốn.”
Thân hình Vân Dục Hưu ưỡn ra, từ trên tường thành lướt xuống. Đang ở giữa không trung, đôi cánh màu đen sau lưng hắn đón gió mở ra!
Chỉ thấy của pháp tướng ác ma của hắn hiện thân, độ cao gần hai mươi trượng! Pháp lực tiên tộc nếu càng mạnh, thì pháp tướng sẽ càng cao lớn. Nhìn thấy thực lực viện quân cường đại như thế, quân lính trên tường thành không khỏi phát ra từng đợt hoan hô.
A Li bị hắn bỏ lên trên đầu, một cái lồng bằng xương nho nhỏ vây lấy nàng, ngay cả gió cũng thổi lọt.
Hiện thời hắn cũng lười che giấu, tay vừa giơ lên, trong không trung bên cạnh thân thể tụ lại một tầng sương đen, thanh gỗ màu đen khổng lồ bắt đầu ngưng tụ thành hình trong tay trái.
Khi hai cái cánh hợp lại, thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại một tàn ảnh đang chậm rãi tiêu tán.
Lại trong nháy mắt tiếp theo, pháp tướng ác ma đã xuất hiện sau lưng Mẫn Phong, thanh gỗ khổng lồ mang theo âm thanh hủy diệt gào rít, tà đạo chém về phía sau lưng Mẫn Phong!
Giờ phút này A Li mới phát hiện, pháp tướng của Mẫn Phong, lại chỉ đứng tới ngực của Vân Dục Hưu!
Nàng giật mình vỗ vỗ cánh nhỏ.
Nhớ lại nội dung trong sách, Vân Dục Hưu đánh nhau với Điều Đồ và A Ngọc xong đã mất tích hồi lâu, khi xuất hiện trở lại thì thực lực đã vượt xa khỏi Giang Nhật Dật. Hiện tại mọi chuyện đều còn không giống như vậy, Vân Dục Hưu cũng không mất tích thật lâu, hơn nữa hắn còn ăn mất thú cưỡi đoạ long thượng cổ kia của Diêu Khanh Khanh.
Vân Dục Hưu cuối cùng vẫn trở về với phương thức tu hành của yêu ma, dựa vào cắn nuốt lực lượng của người khác mà làm cho bản thân mình cường tráng. Ở trong sách, hắn hiển nhiên lựa chọn một sự tồn tại nào đó còn cường đại hơn cả đoạ long thượng cổ để chữa thương tấn giai, cho nên mới mất tích hồi lâu như vậy.
Vậy sao hiện tại hắn lại chọn đoạ long thượng cổ chứ? A Li nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện chỉ có một khả năng —— Khi Vân Dục Hưu đút ma tâm của đoạ long cho nàng, từng nói rằng thử xem huyết mạch thượng cổ có thể làm cho nàng phản tổ hay không!
Nói cách khác, hắn làm như vậy, là vì muốn đút ma tâm cho nàng?
Hắn thật đúng là nuôi riết thành nghiện rồi!
Cố ý giấu Ngọc Diệc đi, dẫn Mẫn Phong rời khỏi đó, chỉ vì lẻn vào trong Đoạ Long Trì để ăn con đọa long đó sao?
A Li lại một lần nữa thấy mình hỗn độn.
Nàng cảm thấy hình như bản thân mình tình cờ kích phát gen ác yêu của Vân Dục Hưu rồi, tựa như mấy đứa nhóc đặc biệt hung hăng lại thích nuôi động vật nhỏ, càng thích tự tay hành hạ bọn chúng đến chết hơn!
A Li ôm lấy thân thể béo của mình, run run.
Trong nháy mắt nàng phân thần, cây gỗ to của Vân Dục Hưu đã chém trúng Mẫn Phong!
A Li có chút vui sướng khi người gặp họa. Nàng ghét Mẫn Phong, bởi vì Mẫn Phong muốn giết Ngọc Li Hành, còn muốn giết nàng. Hơn nữa, nàng đối với cái tên mặt ngoài thoạt nhìn nghiêm túc trang trọng, kỳ thực sau lưng không biết đang làm cái chuyện xấu gì này, không có một chút hảo cảm nào!
Nếu Vân Dục Hưu có thể xử lý hắn ngay chỗ này, vậy thật sự là quá tốt.
Chỉ tiếc, là người đứng đầu trong tám Chấp thị thủ hạ của Đại Thánh Quân, Mẫn Phong hiển nhiên không phải dễ chơi.
Hắn cũng không thèm quay người lại, chỉ giơ lên bàn tay trái ở dưới cùng, dùng một cái khiên ánh vàng rực rỡ chắn phía sau.
Gỗ đen chém trúng khiên vàng, không khí ngưng trệ lại nửa giây, chợt, “đang” một tiếng kinh thiên động địa vang lên quanh quẩn khắp nơi, ngoại trừ đại yêu ma, những con yêu ma nằm trong phạm vi mấy dặm và mấy cái nỏ Tiên cũn đều bị chấn động khủng bố này đánh bay, bề mặt cát đất bên dưới cũng bin quét đi hết vài tầng, lộ ra phía mấy hòn đá màu đen quái dị lởm chởm dưới chân.
“Tử Liêm! Ma Tôn đại nhân trở về!” Gấu cùng Cửu Vĩ Hồ nhất thời không để ý tới gì khác, cuống quít đưa móng vuốt ôm lấy đầu, cúi một chân, khuynh người xuống thật thấp hành đại lễ của yêu ma tộc.
Xa xa gần gần, yêu ma quỳ thành một đám lớn.
Mẫn Phong tuy đỡ được một kích này, nhưng hắn cũng sơ ý không có xuất hết toàn lực, bị chấn động đến miệng phun máu tươi, đặng nhanh chóng chạy khỏi đây hơn một dặm.
Hắn là một người quyết đoán, một chút do dự cũng không có, thu hồi pháp tướng, hóa thành một tia sáng ngay lập tức biến mất vào đường chân trời.
Chuyện sinh tử của người trong cả toà thành kia không còn quan trọng nữa, chuyển thế thân của Ma tôn đã khôi phục hơn phân nửa thực lực mới là chuyện khẩn cấp nhất!
Phải bẩm báo Đại Thánh Quân ngay!
Vân Dục Hưu cũng không đuổi theo.
Hiện thời hắn còn chưa có cách nào toàn lực thi triển Tử Liêm bản mạng, huống hồ, lấy thân phận của hắn, trước mặt nhiều yêu ma như vậy lại không thể một kích giết chết kẻ địch đã là một chuyện vô cùng mất mặt rồi, lại đuổi theo, thì càng thêm không ra bộ dáng gì.
Vì thế hắn đưa ngón tay về phía xa xa, ma âm trầm thấp quanh quẩn vang lên trên cả cánh đồng bát ngát: “Giết không tha.”
Nhất thời, yêu ma tộc sôi trào, phàm là con có thể bay đều vẫy cánh điên cuồng đuổi theo về hướng của Mẫn Phong đã chuồn đi.
“Đại nhân! Đại nhân ơi!” Gấu tinh Điều Đồ cùng A Ngọc cũng không tranh giành đi kiếm công lao. Đôi vợ chồng này thật biết xem tình thế, biết giờ phút này quan trọng nhất đương nhiên là ôm đùi trước rồi lại nói. Về phần Mẫn Phong... Dù có đuổi theo cũng không kịp.
“Ô ô, sau khi ngài chết ta mỗi ngày đều khóc, khóc đến mắt đều sắp mù luôn! Ô ô ô —— sao ngài đã trở lại rồi, trở về rồi cũng không nói cho ta một tiếng!” Điều Đồ nâng bàn tay béo béo lên, hồng hộc vừa thở vừa đỏ mắt, đưa tay lau nước mắt trên mặt.
“Được rồi, con gấu mù kia. Rút quân. Bản tôn có việc muốn hỏi ngươi.” Vân Dục Hưu thu hồi pháp tướng.
“Tôn, tôn thượng, có khả năng ấu tể của chúng ta còn nằm trong tay Tiên tộc...” Gấu tinh cùng A Ngọc ngẩng đầu lên, hậu tri hậu giác phát hiện, người trước mặt này sao lại thập phần nhìn quen mắt? Ôi, không phải là hắn mang A Li đi sao? Vậy hôn sự của Giang Nhật Dật cùng nữ nhi mình lại là chuyện gì vậy?
“Pi —— pi!” A Li phẩy phẩy cánh.
Vợ chồng gấu tinh ngơ ngác liếc nhau: “Đây là... con ta? Không sai không sai, cái túm lông xù mềm mềm mịn mịn lại thơm thơm này, vừa nghe mùi liền biết chính là con ta!”
Vợ chồng hai người rơi lệ đầy mặt.
Vân Dục Hưu lúc này mới phát hiện A Li còn đang đứng trên đỉnh đầu của bản thân hắn. Khóe miệng hắn cứng đơ, xoay ra bắt nàng xuống dưới, đặt trên bờ vai. Móng vuốt dưới chân nàng luýnh quýnh cào loạn vào một luồng tóc đen như mực, Vân Dục Hưu cũng không phát hiện.
“A, hang ổ đều bị người ta cướp tới nơi rồi, “ Vân Dục Hưu cười lạnh, “Còn ở đây ngo ngoe.”
“Ai, ai, ai?” Điều Đồ trợn tròn mắt, “Ai mẹ nó dám, dám động thái tuế trên đầu Gấu tinh ta?!.”
A Ngọc nhanh chóng túm lấy cánh tay của Điều Đồ ngăn không cho hắn lại nói lời vô nghĩa, cung kính khom người, trong thanh âm không có chút mị ý nào: “Đa tạ tôn thượng chiếu cố A Li. Ta cùng với Đô Đồ đã biết nội quỷ trong Tây ma vực là ai rồi, hôm nay trở về nhất định sẽ thanh lý môn hộ cẩn thận, tuyệt đối không làm chậm trễ đại kế của tôn thượng!”
“Đúng đúng, Gấu ta cũng nghĩ như vậy!”
Vân Dục Hưu gật gật đầu, khóe môi lộ ra nụ cười quỷ dị âm hiểm cười: “Đi, bản tôn đi xem ngươi thanh lý môn hộ.”
Dứt lời, dẫn đầu lướt về hướng Tây.
Người trên tường thành nhìn thấy Mẫn Phong bại trận bỏ trốn, còn tưởng rằng tận thế đã ập xuống, ai biết đám yêu ma không phải đuổi theo Mẫn Phong thì lại rút đi, không ai thèm để ý đến toà thành như miếng thịt béo dâng lên đến tận họng này, cũng không biết nên vui hay nên mất hứng...
Dưới sự dẫn đầu của Vân Dục Hưu, mấy con yêu ma cao giai đằng vân giá vũ, nhoáng lên một cái, mắt liền thấy được giao giới giữa Tiên vực và Tây ma vực, không cho đám nội quỷ kịp nhận bất cứ mật báo nào.
Sau khi vào Tây ma vực, Vân Dục Hưu làm mất đi tướng mạo chói mắt của bản thân, cùng Điều Đồ và A Ngọc đi sau lưng, vào trong ma động hắc ám.
Nơi này, đã có người bố trí sẵn cạm bẫy, chỉ đợi con mồi rơi vào hố!