Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 57: Chương 57: Ngọt phát ngấy




Hôm nay là sinh nhật A Li, tuy rằng nữ nhi A Li không thể trở về mừng sinh nhật, nhưng vợ chồng hai người vẫn là chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn ngon theo ý của bản thân cho con bé.

A Ngọc dùng thật móng tay nhọn thật dài màu đỏ như lửa gõ gõ lên trên cái bàn dài, thở ra một hơi, "Đồ Đồ à, khi nào thì đi làm mấy con quang hạc đưa tin như của tiên tộc mang về đây dùng đi? Cho dù nữ nhi không kịp trở lại, tốt xấu gì nó cũng có thể thông báo trước một tiếng, đỡ cho ta phải trông đứng trông ngồi đến tâm can cũng phát đau."

Điều Đồ gãi gãi đầu, một mặt bất đắc dĩ: "Làm mấy con cũng không có gì khó, vấn đề là, cái thứ đó phải rót linh lực vào mới xài được."

A Ngọc ủ rũ ủ rũ lệch đầu qua trên cái ghế dài tơ vàng: "Ma vực ta lớn như vậy, người thông minh lại nhiều, làm sao lại không tìm ra được một người làm một thứ tương tự như vậy được chứ!"

Ngoài điện bỗng nhiên có người báo lại: "Báo —— Tây Ma Thiên đại nhân, có đại vương Mối tộc cầu kiến! Hắn nói có tin tức của A Li đại nhân!"

Vợ chồng hai người liếc nhau, nụ cười theo khóe môi khuếch đại đến đuôi lông mày: "Mau, truyền hắn tiến vào!"

Thanh niên Nhĩ tộc đầu tròn chậm rãi đi vào trong điện.

A Ngọc nhẹ nhàng nheo mắt lại, nở nụ cười: "A, làm vua của một bộ tộc, thật thay đổi không ít đâu!"

Điều Đồ vô tội chớp mắt, nhìn thanh niên đầu tròn này nửa ngày, thật sự không nhìn ra có chỗ nào khác với lúc trước —— à mà lúc trước, hắn cũng chưa từng cẩn thận nhìn qua tiểu gia hỏa mềm mại yếu ớt này.

Nhưng mà phu nhân nói không giống, thì chính là không giống.

Điều Đồ gật gật đầu, rất có khí thế cười hai tiếng: "Không sai! Tinh thần hơn!"

"Phải không?" Thanh niên đầu tròn chậm rãi nâng mặt lên, trên mặt lộ vẻ tươi cười làm người ta không đoán ra được, "Vậy thật đúng là nhờ phúc của nhị vị."

Mi tâm A Ngọc nhíu lại, "Hô" một tiếng kéo đôi chân dài bắt chéo lên, hơi nghiêng thân thể về phía trước một chút, thần sắc nguy hiểm: "Nói, chính, sự."

"Chậc!" Thanh niên con mối lộ ra một ngụm răng nanh, "Phu nhân thật đúng là người sâu sắc. Chính sự nha, nhắc đến cũng có chút dài dòng, bất quá, ta đây có hứng nói, nhưng nhị vị thì không nhất định có hứng nghe..."

Thần kinh thô như Điều Đồ lúc này cũng có thể cảm giác được không thích hợp, vừa trừng mắt, cánh tay đã bị A Ngọc chặt chẽ nắm lại.

A Ngọc cười duyên, ánh mắt nhỏ dài mị lại thành một đường, từ từ ngã người vào trong cái gối mềm lớn, nói: "Hôm nay vừa đúng là nhàn đến vô sự, ngươi cứ nói đi."

"Ha? Ha ha, ha ha ha ha, " con mối nở nụ cười một hồi, chắp tay sau lưng đi thong thả hai bước, "Các ngươi đều là những đại nhân cao cao tại thượng, căn bản sẽ không quan tâm một con yêu ma nho nhỏ như ta vậy! A, ta mạo hiểm sinh mệnh, nghĩ hết tất cả biện pháp, mới đưa được tin tức quan trọng rằng Tây ma vực có nội quỷ truyền đến cho các ngươi, các ngươi tương kế tựu kế, đem đám phản đồ nọ một lưới bắt hết —— thế nào, cảm thấy bản thân mình thật thông minh, rất lợi hại, rất giỏi, có đúng không?!"

"Đó là tất nhiên!" Điều Đồ làm sao chịu được nửa điểm hùng khí, lúc này trùng trùng một chưởng đập vào trên bàn dài, "Nắm tay không đủ cứng rắn, chỉ biết chít chít eo éo như vậy có cái trứng mà dùng!"

A Li trấn an vỗ vỗ lên cái eo cứng rắn của con gấu, nhíu mày nói: "Nếu ta ta nhớ không sai, lúc đó liền luận công ban thưởng, phong ngươi làm Bạch Nhĩ Vương. Thế nào, chỉ một vị trí con mối vương cũng không thể thỏa mãn được ngươi sao?"

Âm cuối vừa rơi xuống, nàng lại liếc Diều Đồ một phen, sẳng giọng: "Đừng có làm hỏng thức ăn, không chừng nữ nhi có thể trở về đó!"

Trong mắt con mối lóe ra tia sáng sắc nhọn, khóe môi kéo tới mang tai, lộ ra hai hàm răng nanh lệch lạc không đều nhau: "Nếu các ngươi thật có lòng thưởng ta, nên giúp ta tăng lên thực lực! Chỉ há miệng nói phong cho ta cía chức Bạch Nhĩ Vương thì có ích lợi gì! Ai sẽ phục ta?! Khi bọn họ cười nhạo ta, khi dễ ta, các ngươi lại ở nơi nào?! Ha! Đừng có nói là giúp ta có thể diện, ta đường đường là vua của một bộ tộc, muốn gặp mặt các ngươi một lần, cũng phải bịa ra cái cớ —— các ngươi có để ta vào mắt sao! Đúng, các ngươi là đại nhân a, vĩnh viễn là bộ dáng cao cao tại thượng như vậy! Vĩnh viễn như vậy!"

Trên mặt Điều Đồ treo lên một chữ "mộng" thật lớn, ngơ ngác hỏi: "Ngươi nói gì? Ngươi có thể đem cái lời nói không biết xấu hổ đến như vậy mà nói như rất đúng lý hợp tình? Giúp ngươi tăng lên thực lực? Ha, ha ha! Cơm muốn đút ngươi ăn luôn hay không?!"

A Ngọc chen vào một châm: "Sao ta lại nhớ nha, ngươi lúc đó cảm động đến rơi nước mắt, hận không thể dập đầu đến đất gạch trên cung điện của ta thủng ra một lỗ lớn? Hôm nay ngược lại tới nơi này khởi binh vấn tội? Thú vị nha. Chớ không phải là, có ai đó đã giúp ngươi tăng lên thực lực rồi sao."

Nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt béo của Điều Đồ. Điều Đồ vẫn khó chịu, cúi đầu lầu bầu "Sợ hắn cái trứng".

Cái bụng trong nho nhỏ của con mối kia phảng phất như đang đựng đầy lời nói, không nói không được: "Hừ, hai người các ngươi là như thế này, mà người đường đường là ma tôn, cũng lại như thế này! Nói không thì ai chả nói được? Nói nhiều như vậy có ích lợi gì?! Cho ta làm Bắc Thiên Ma?! Ha ha, tức cười! Ta suýt chút nữa bị một tên nghịch tặc muốn đoạt vương vị giết chết, lúc đó các người ở nơi nào? Ma tôn ở nơi nào?! Giải quyết các ngươi xong, ta liền đi tìm A Li đại nhân cùng ma tôn tính toán sổ sách! Cái đám đại nhân các ngươi, vĩnh viễn chỉ biết mở miệng nói ngoa, lời dễ nghe hay không dễ nghe gì cũng chỉ biết nói! Thực ra là một chuyện cũng không làm!"

"A, oán trời trách đất." A Ngọc che đôi môi đỏ bừng, khanh khách cười ra tiếng, "Yêu ma tộc chúng ta, muốn tăng lên thực lực chỉ là chuyện quá đơn giản! Ai không phục ngươi, ngươi liền ăn hắn nha! Ăn nhiều vào, thực lực tự nhiên tăng lên thôi. Ngươi đã nhát gan lại còn tiếc mệnh, hôm nay, lại từ chỗ nào mượn lá gan đến vậy?! Hả?!"

Âm cuối mang theo uy áp của thiên ma, trùng trùng về con mối ở dưới điện.

Chỉ thấy trên người của hắn có ánh sáng vàng nhàn nhạt chợt lóe rồi biến mất, uy áp A Ngọc phóng thích ra bị bắn ngược trở về, giống một cỗ gió mang áp suất thấp thổi lên mặt vợ chồng hai người, ép kiểu tóc hai người thành một dạng không mấy đẹp mắt.

"Động thủ."Lời A Ngọc còn chưa dứt, thân thể đã cấp tốc lớn lên, cửu vĩ hồ vĩ đại nhẹ nhàng phe phẩy mấy cái đuôi xoã tung, đứng trong hang đá vĩ đại.

Rút kinh nghiệm trận đánh nhau lần trước, bọn họ liền sửa ma động lại thành lớn hết mức có thể, đủ để hai vợ chồng hai người hiện ra thần ma thân, còn đủ lăn vài vòng trong động.

Một cái đuôi hồ ly thật dài quấn lấy án bàn nặng nề, quăng lên cao rồi ném xuống.

Con Gấu kia tuy có chút không hiểu phu nhân vì sao đối mặt với một con mối nho nhỏ mà lại như lâm vào đại địch, nhưng hắn từ trước đến nay luyện được bản lĩnh nghe lời vợ, lúc này cũng hiện ra thần ma thân, giơ cây chùy bản mạng lên, không nói hai lời liền nện mạnh xuống!

Con mối cười như điên, không tránh không né, dùng thân thể của bản thân đỡ lấy một chùy này.

Ánh sáng kim quang chảy xuôi, con mối lông tóc vô thương.

"Hóa ra đây là bản lĩnh củaTây Thiên Ma đại nhân sao! Chậc chậc, chỉ có bấy nhiêu thôi à!" Con mối vừa trào phúng, vừa hiện ra thần ma thân.

Một tiếng động giòn vang như xé lụa quanh quẩn ở trong hang đá, cuồng phong cuốn mấy chậu chậu than đang hừng hực lửa lên cao hơn một trượng, một con mối vĩ đại đột ngột từ mặt đất mọc lên, nhưng lại muốn lớn hơn cả hai người A Ngọc cùng Điều Đồ cộng lại!

"A, khó trách." A Ngọc hì hì cười, nháy mắt về hướng Điều Đồ.

Điều Đồ giơ hai cây chùy lên, hít sâu một hơi, sau đó liền phát ra tiếng rống dài kinh thiên động địa. Đá vỡ vụn thành từng tảng lớn lớn nhỏ nhỏ bị chấn động rơi xuống, toàn bộ hang đá giống như nổi lên một hồi mưa đá to.

A Ngọc cười khẽ, quơ cái cái đuôi dài, bắt đầu tạo nên một luồng gió xoáy mãnh liệt.

Cuồng phong cuốn lấy đá vụn, tầm nhìn nhất thời chỉ còn một mảnh mơ hồ.

Vợ chồng hai người các chọn một góc độ xảo quyệt, đánh thẳng con mối!

Không nghĩ tới, một đong vô cùng hùng vĩ, những hòn đá nhỏ sắc nhọn cuồng quay cứng rắn đến như vậy, thậm chí trên cây chùy của Điều Đồ còn tóe lên mấy tia lửa, lực phản chấn còn làm cho bàn tay của con gấu run lên, nhưng con mối kia lại lông tóc vô thương.

Nó chỉ cần tùy ý vung tứ chi, là có thể thoải mái ngăn lại tất cả công kích của Điều Đồ A Ngọc —— mặc dù ngăn không được, kim quang hộ thể cũng sẽ bảo hộ nó khỏi bị bất cứ thương hại gì.

"Cái thứ đồ chơi tà môn này! Nhìn có vẻ giống như bản mạng nguyên khí của đám tiên tộc!" A Ngọc tìm một chỗ cách ra, thì thầm với Điều Đồ, "Nếu như vậy, chỉ có thể dùng sức mạnh phá vỡ nó!"

"Được rồi!" Điều Đồ không nói hai lời, giơ chùy lên lại đập qua.

Cũng là muốn phá phòng ngự hộ thân, đó cũng không kết cấu yếu ớt gì, không cần phải sợ giã trúng chỗ yếu hại của đối phương.

Điều Đồ thả tay thả chân, giơ đôi cự chùy lên cao vụt xuống, phát ra tiếng gió rít mạnh mẽ.

Nhưng mà không làm nên chuyện gì.

Ngược lại con mối kia, dưới thế công như mưa rào của cuồng phong mưa đá, thật nhanh đã học xong cách chiến đấu như thế nào.

Rất nhanh, một cái chân sắc nhọn dài nhỏ liền đánh trúng bụng A Ngọc.

Chỉ nghe "Đùng" một tiếng giòn vang, nàng bị đánh bay ra ngoài, va chạm vào trên vách đá.

Trên bộ lông đỏ tươi, nhanh chóng thấm ra một vết máu.

"Phu nhân!" Mắt Điều Đồ híp chặt, phi thân đánh tới.

Phòng ngự phía sau lưng trống không!

Con mối ha ha cười lớn, giơ lên một cái chân mỏng lên, dễ dàng đâm xuyên qua một thân thịt dày của lão hùng.

"Phốc xuy!"

A Ngọc vừa đứng lên, liền thấy tiếng con gấu khờ nhà mình bị cắt qua bụng, toàn thân phóng lên trên cao.

"Ha ha, ha ha ha ha ha ha!" Tiếng cười cuồng loạn của con mối kia quanh quẩn trong hang đá, nó ra sức quơ quơ cái chân nhỏ phía trước, hất thân thể vĩ đại của Điều Đồ lên phía trên đỉnh.

"Cao cao tại thượng a! Ta cho các ngươi cao cao tại thượng a!" Hắn thoạt nhìn đã triệt để điên cuồng, "Ta mới không cần lưu lại đường sống! Dù sao đám đại nhân các ngươi, cho tới bây giờ cũng chưa từng chú ý đám bọ kiến ở tầng chót như chúng ta! Các ngươi là như vậy, ma tôn cũng là như thế này, chủ nhân khẳng định cũng sẽ như thế này! Chủ nhân ban thưởng ta thần lực, chỉ là vì hắn cao hứng mà thôi! Hắn căn bản sẽ không quản ta! Ha ha! Ta đã sớm biết là như thế này! Cho nên... Các ngươi đi tìm chết cho ta!"

"Điều Đồ!!!" A Ngọc lần đầu tiên cảm giác được tay chân lạnh lẽo, từ trái tim nối thẳng đến lòng bàn chân.

Cả người nàng run run, dựa vào vách tường méo mó ngã ngồi xuống.

Ma khí trong thân thể Điều Đồ theo miệng vết thương điên cuồng chảy ra ngoài, mắt thấy, Điều Đồ sắp không thể duy trì không được thần ma thân!

Một khi biến thành hình người, cái chân trước của con mối vĩ đại kia có lẽ sẽ lập tức xé rách thân thể hắn!

A Ngọc biết giờ phút này biết nguy cấp đến cực điểm, nhưng cả người lại mềm mại, không nhấc lên nổi một chút khí lực nào.

'Vô dụng... Ta không phá được phòng ngự của nó...' nàng kinh ngạc nghĩ, trong ánh mắt hồ ly dại ra, chảy xuống hai hàng lệ vĩ đại.

"Phu, khụ, phu nhân đừng, đừng lo lắng, xem phu quân ta như thế nào..." Điều Đồ phí công vung vẩy tứ chi gấu khổng lồ, liều mạng giãy giụa trong không trung.

Tay hắn với tới đỉnh hang đá.

Hắn đem hết toàn lực, từ trên đỉnh hang đào ra một khối hắc thạch vĩ đại, cắn chặt răng, đem nó trùng trùng ném vào hướng đầu con mối!

Móng vuốt gấu như căng cứng lại, một chuỗi những giọt máu vĩ đại chảy dài trên tảng hắc thạch vĩ đại, giống như có thể gia tăng uy lực của nó.

A Ngọc trợn to hai mắt, môi run run, gắt gao nhìn thẳng khối cự thạch kia.

"Phanh!"

Nó đâm thẳng vào ót con mối, vỡ thành hai mảnh, chảy xuống hai bên.

A Ngọc nhắm hai mắt lại.

"Phu nhân đi mau!" Điều Đồ khép lại hai bàn tang, ôm chặt lấy cái chân con mối đang xuyên qua cơ thể, hướng về phía A Ngọc quát, "Đi bảo hộ nữ nhi!"

Trong thân thể A Ngọc giống như được rót vào một lực lượng mới, nàng giật mình một cái bò lên, che lại cái bụng bị thương, chạy nhanh về hướng cửa động.

Nàng căn bản không dám nhìn lại cảnh tượng phía sau.

Nàng tự lừa mình dối người nghĩ, có lẽ sau khi nàng rời khỏi, lão hùng sẽ bộc phát ra lực lượng càng cường đại hơn...

Mắt cá chân bỗng nhiên truyền đến đau đớn kịch liệt và bén nhọn.

A Ngọc té ngã trên đất, nhìn lại, chỉ thấy một chân bản thân bị một cái chân sau của con mối đang nghiến đè xuống đất, mấy cọng lông trên chân cong đang rung động, quết lấy máu tươi của nàng, áp về phía thân thể nàng, thẳng thừng nghiền đến!

Nàng ngẩng mặt, vừa vặn đối diện với ánh mắt đau lòng đến cực điểm của lão hùng.

"Phu nhân —— "

A Ngọc thống khổ cười, nghĩ rằng, 'Thôi, vợ chồng cùng chết một chỗ, cũng không tính là quá tệ. Con cháu đều có phúc của con cháu, hi vọng ma tôn có thể bảo vệ A Li, thay vợ chồng chúng ta báo thù!'

Lão hùng đau lòng đến cực điểm, một ngụm máu đầu tim ào ạt phun ra, thân hình run run lên bất ổn, mắt thấy sắp khôi phục hình người!

Hết thảy trước mắt A Ngọc đều như biến thành động tác chậm.

Nàng thấy con mối giơ lên một cái chân trước khác, nhắm ngay đầu của Điều Đồ, lại giơ thêm một chân sau khác, nhắm ngay ngực của bản thân mình.

Lại lần nữa nhìn xuống, trước mắt chỉ là một màn ánh sáng trắng...

Tử vong, thì ra cũng cứ như vậy mà thôi...

... Đợi chút?

A Ngọc giật mình mở to hai mắt.

Ủa màn ánh sáng trắng này không phải là tử vong đột kích, là là đỉnh hang bị rớt xuống thì phải?!

Tầm mắt vừa chuyển, thế giới từng đoạn rõ ràng hơn thoáng qua trong mắt nàng.

Nàng nhìn thấy cái hang đá đào rỗng cả một ngọn núi hiện giờ biến thành bốn vách tường trụi lủi, nắng chiếu thẳng vào như không cần tiền, đem tất cả những gì bên trong điện đều biến thành một mảnh trắng xoá. Cái bàn dài đặt bên vách động đã bị xô lệch, vài trái cây tròn tròn hồng hồng mọng nước đang muốn lăn xuống đất.

Trong đầu A Ngọc xẹt qua một ý niệm —— nữ nhi nhất định thích cắn quả mọng này.

Chợt, nàng nhìn lên trên đỉnh hang đá giờ đã trống không bỗng hậu tri hậu giác bốc lên một ngọn lửa ma khí, ma diễm đen thuần tới như vật còn kinh tủng hơn cả ngọn lửa của ma tôn vào thời kỳ thịnh vượng nhất, càng làm cho người thêm sợ hãi.

Lại ngay sau đó, một trái cầu tuyết vĩ đại theo cái đỉnh động nay đã trống không rơi mạnh xuống, "Oanh" một tiếng, đè bẹp hơn một nửa thân thể con mối xuống đất, ép tới mức nó rên lên một tiếng, lè lưỡi ra.

A Ngọc còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy cái mỏ xinh đẹp vĩ đại ngậm lấy cái chân đang xuyên qua trên thân thể Điều Đồ, bứt một cái, đứt lìa.

Lão hùng được giải cứu xuống dưới, hắn căn bản không quan tâm trên bụng bản thân còn có một cái lỗ lớn, vừa rơi xuống đất, thân thể cồng kềnh liền bắt đầu bôn ba chạy, nhằm phía A Ngọc.

"Phu —— nhân —— "

Cho đến khi lão hùng bổ nhào vào trước mặt, khôi phục hình người rồi ôm ngang nàng lên, tốc độ thời gian trong mắt A Ngọc mới khôi phục bình thường.

Vợ chồng hai người cũng không rảnh quan tâm đau đớn của bản thân, bốn con mắt đồng loạt đưa về phía quả cầu vĩ đại trắng như tuyết từ trên trời giáng xuống.

Theo dưới đất nhìn lên, chỉ thấy hai cái móng vuốt to lớn một trước một sau, đạp cứng đầu và điểm thắt lưng con mối, giữ cho nó không thể động đậy. Toàn bộ cái bụng tròn vo vĩ đại đều phủ kín lông trắng nhuyễn mịn, thoạt nhìn xúc cảm vô cùng tốt. Phía sau lưng còn có một đôi cánh màu đen, giờ phút này đàn chính trực dựng thẳng lên đến, tư thế hung thần ác sát.

Đầu rất tròn, không có cổ.

Trên đỉnh đầu còn có ba cọng lông ngốc bay phất phới.

Nó đang mổ loạn vào con mối kia giống như cho hả giận.

"Đó, đó là..."

Lúc này, đống trái cây A Ngọc cố ý đặt trên cái bàn dài cạnh vách động rốt cục cũng rơi xuống, mấy quả tròn tròn hồng hồng dẫn đầu lăn xuống.

Chỉ thấy cái mỏ của con chim khổng lồ giương lên, chuẩn xác tiếp được chuỗi quả mọng kia, "Ca sát" cắn một cái, nguyên lành nuốt vào trong bụng.

Hai nhân ảnh từ trên đỉnh rơi xuống, đứng bên cạnh Điều Đồ A Ngọc. Đúng là Đế Vô Thần cùng Ngọc Lâm Lang.

Điều Đồ A Ngọc chịu cũng chưa hẳn là vết thương trí mệnh, Đế Vô Thần ngồi xổm xuống, ngưng tụ ma khí trị liệu cho hai người.

"Đông Thiên Ma!" Điều Đồ lão lệ tung hoành, một phen nắm lấy tay Đế Vô Thần, "Lão ca lúc trước luôn luôn nghĩ ngươi là người giả thanh cao kiêu ngạo không để ý ai, ô ô, hôm nay mới biết được ta đã hiểu lầm lão đệ ngươi!"

Khoé miệng A Ngọc quất thẳng lên, không dám quay đầu nhìn.

"Vị này là đệ muội đúng không? Thật sự là bộ dạng như tiên nữ, cùng với A Ngọc nhà ta vừa vặn một đôi hoa tỷ muội! Lão đệ ngươi cũng thật có phúc khí, cũng có phúc khí như lão hùng ta!" Điều Đồ tự nhiên quen thuộc làm ai cũng túng.

Đế Vô Thần mím chặt môi, ký tự "Xuyên" giữa trán lại đẩy lên thật cao.

Phía sau, con mối từng tấc một bị áp vào dưới đất.

Đến cuối cùng chỉ còn một cái đầu đưa lên giữa đại điện.

Con mối đã triệt để hết sức, mấy cọng râu trên đỉnh đầu bây giờ tiu nghỉu nằm sấp trên mặt đất, toàn bộ con mối đến mắt cũng không mở nổi, uể oải đến không được.

"Có thể huỷ đi cái màn của nó không?" A Li quay đầu lại, ồm ồm hỏi Vân Dục Hưu.

Vân Dục Hưu nổi lên giữa không trung, áo bào đen nhẹ nhàng bay lên trong gió.

Hắn không chút để ý nói: "Để thử xem?"

"Thử đi!" A Li vươn cánh bay xuống dưới, ở giữa không trung khôi phục hình người, rơi xuống bên cạnh Điều Đồ A Ngọc.

Tuy rằng Đế Vô Thần đã dùng ma khí bao lại vết thương của hai vợ chồng thật kỹ càng, nhưng vẫn có thể nhìn ra bên trong một mảnh máu thịt bầy nhầy. A Li cảm giác được trong lồng ngực rút ra một luồng chất lỏng ê ẩm, thẳng tắp nhảy lên ót, sau đó nhảy vào hốc mắt cùng xoang mũi.

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh nắng sáng ngời, nháy mắt mấy cái, cười hì hì cúi đầu xuống.

"Không sao chứ?!"

Vợ chồng hai người nhìn nàng không chớp ánh mắt, đầu gật như trống bỏi.

Giọng Điều Đồ như chuông đồng vang lên: "Có thể có chuyện gì chớ, chỉ là một con mối nhãi nhép mà thôi! Nữ nhi, nếu con về trễ nửa khắc thôi, phụ thân đã tát nó thành tám miếng!"

A Ngọc lườm hắn một cái, nói với A Li: "Đáng tiếc, vốn dĩ chuẩn bị cho con thật nhiều đồ ăn ngon."

A Li vỡ lẽ một chuỗi trái cây vừa mới nguyên lành ăn vào bụng kia là từ đâu ra, phát hiện còn có một tư vị ê ẩm ngọt ngào lượn lờ nơi đầu lưỡi.

Nàng bỗng nhiên không nhịn nổi, bang một phát rơi xuống một giọt nước mắt lớn.

"Con ăn rồi!" Miệng bĩu ra, A Li một đầu chui vào trong lòng A Ngọc, "Huhu... Con ăn rồi, siêu cấp ngon luôn!"

"Ăn ngon là tốt rồi..." A Ngọc hít hít mũi, "Ăn ngon là tốt rồi, a!"

Điều Đồ cũng đỏ mắt, liên tiếp chụp mu bàn tay Đế Vô Thần: "Huynh đệ, đủ nghĩa khí! Lão ca nhớ kỹ ngươi!"

Toàn gia hòa thuận vui vẻ.

Vân Dục Hưu đang tự mình đối phó thần lực bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Hắn khinh thường khẽ cười thành tiếng: "Ngọt phát ngấy."

Ma diễm trong tay hắn rót vào màn sáng màu vàng nhạt quanh thân nó, muốn bóc tách ra.

Con mối kêu lên thảm thiết kinh thiên động địa, chẳng qua các vị đang ngồi đều như bị điếc, căn bản không ai liếc mắt nhìn nó một cái.

"Ố?" Vân Dục Hưu dừng động tác lại, cong ngón trỏ, trùng trùng gõ xuống sọ não con mối, "Là ngươi?"

Con mối kia sớm đã bị doạ đến tê liệt, lắp bắp nói: "Ma tôn đại nhân, tiểu nhân chính, chính là người đã thu hồi Ấn vực chủ của Bắc ma vực cho ngài đấy ạ..."

Hắn vốn thông minh, giờ phút này biết muốn toàn mạnh, vội vàng chọn điểm có thể cứu mệnh để nói, hắn vội vàng nói thêm: "Đại nhân đại nhân, tiểu nhân không phải cố ý! Là, là có người bắt buộc ta, có người rót vào người ta rất nhiều công lực, sau đó bức ta tới giết chết Tây Thiên Ma đại nhân! Bằng không, tiểu nhân làm sao có thể trong một đêm liền biến thành thiên ma a! Ma tôn đại nhân, xin tha cho ta một mạng, ta có thể mang đại nhân đi tìm người kia —— tiểu nhân vì để ngừa vạn nhất, cố ý để lại mùi của bản thân trên người của người kia!"

Vân Dục Hưu cười như không cười: "Như thế, vẫn chưa giết được ngươi."

Con mối mắt nước mắt lưng tròng: "Tiểu nhân tuy rằng là bị ép, nhưng cũng không dám nói oan uổng, đợi đến khi đại nhân thu thập kẻ chủ mưu phía sau màn xong, muốn xử lý thế nào, tiểu nhân tuyệt đối không than vãn một câu."

Trong tay Vân Dục Hưu vốn đã ngưng ra ma diễm, nhưng khi thấy lúc con mối nỉ non, những sợi tua tủa của quyền dục điên cuồng vũ động quanh thân nó một cây lại một cây đều gãy, biến mất trong không khí.

Cũng từng thấy qua dục vọng bị doạ sợ đến mức rút lui về trong thân thể, nhưng chưa bao giờ thấy nó lại bị doạ đến mức trực tiếp gãy hết tua như vầy.

Hắn không khỏi bị chọc cho phì cười ra tiếng.

Con mối theo ý hắn biến thành hình người, lại rút tay về sau lưng, bộ dáng thành thành thật thật làm cho người ta không đành lòng đánh chửi.

Hắn ngước mắt miễn cưỡng đảo qua, trong tầm mắt chỉ còn lại ba người Đế Vô Thần, Ngọc Lâm Lang cùng Điều Đồ, A Ngọc cùng A Li không biết tung tích.

Mày Vân Dục Hưu nhíu lại, nhìn chung quanh một vòng, gặp mẹ con hai người kia đàn lén lút lui rút vào một ngóc ngách, khe khẽ nói nhỏ.

...

A Li bị A Ngọc túm đến một bên.

Chân A Ngọc còn bị thương, nhưng tinh thần lại tốt vô cùng, đầy mắt lóe ra ánh sáng bát quái.

Nàng nói: "Con làm sao mà biến thành lợi hại như vậy? Hai đứa không phải là song tu rồi chứ?! Nương nghe nói thượng cổ từng có thuật gì rất kỳ lạ, có thể thải Dương bổ Âm, là cái đó đúng không?"

Đầu A Li đầy hắc tuyến: "Con không phải, con không có, đừng nói bừa."

Vẻ mặt A Ngọc không tin: "Chuyện này có cái gì phải ngượng ngùng? Hai người có tình ý với nhau lại ở bên nhau lâu như vậy, nếu còn chưa phát sinh chút gì, vậy chẳng phải chứng minh là hắn không được?"

A Li nghiêm túc nói: "Con không biết hắn được không, chỉ biết là hắn không biết làm. Cho nên tuyệt đối không nên ở trước mặt hắn, nhắc tới loại sự tình này, hắn sẽ giết người đó!"

A Ngọc một tát bưng kín miệng của nàng, nụ cười trên mặt vô cùng cứng ngắc.

A Li bị sát khí phía sau truyền đến đâm vào, cổ hơi rụt lại, vừa quay đầu, phát hiện Vân Dục Hưu đứng ở cách đó không xa, đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.