Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 17: Chương 17: Người nhà




Rời khỏi hang động âm trầm, cái bộ ngực béo ú của con chim A Li vẫn không ngừng phập phồng, mồm há to hô hấp mấy ngụm không khí sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái bên ngoài.

Nàng phát hiện bản thân mình không có cảm giác gì với đôi vợ chồng kia.

Cái này có chút kỳ quái.

Bản thân biết rõ Ngọc Li Hành tâm lý không bình thường nhưng nàng vẫn không sợ hãi gì, chỉ có lẽ là do nàng vẫn cảm thấy hắn chính là người thân của mình, chẳng qua bây giờ hắn sinh bệnh, cần điều trị thôi. Mà đối mặt với vợ chồng Ngọc gia chịu đủ ngược đãi tra tấn, A Li lại chỉ cảm thấy sinh ra cảm giác không khoẻ, cảm thấy bọn họ thật đáng thương, nhưng không có chút nào đau lòng.

Ngọc Li Hành đem A Li đưa tới dưới ánh mặt trời, lấy chỉ một cành cây nhỏ cho nàng ngồi lên phía trên. Hắn ngồi trên chiếu, trên mặt lộ nụ cười mờ mịt, lại nói về một chút chuyện trước kia.

“Muội thích nhất là ăn cái quả mơ băng mà tiệm bán món này đã đóng cửa hai trăm năm trước rồi. Lý do là vì chủ tiệm đã được thông qua khảo hạch, vào thánh cung làm đệ tử... A, thánh cung à.” Thanh âm Ngọc Li Hành mang theo chút trào phúng, “Rất giỏi nha, một cái danh ngạch đệ tử thôi là có thể làm rạng rỡ tổ tông...”

A Li tất nhiên biết muốn tiến vào thánh cung có bao nhiêu khó khăn. Năm năm mới khảo hạch một lần, tuyển lấy một trong vạn người, đều ngoài tài năng còn phải có mấy phần may mắn. Ngoài cuộc tuyển chọn năm năm một lần này, thánh cung cũng ngẫu nhiên sẽ chủ động tuyển người. Mấy ngàn năm nay, được lựa chọn chỉ có ba người —— một vị thiên kiêu họ Ngũ vào hai ngàn năm trước, Vân Dục Hưu sau khi chuyển sinh, và nữ chính Diêu Khanh Khanh.

Hai người đầu tiên đều từ chối lời mời của thánh cung.

Nhưng khảo hạch của thánh cung thì có liên quan gì đến Ngọc Li Hành chứ? Giống như Giang Nhật Dật vậy, Ngọc Li Hành đều là những cá nhân đáng chú ý cùng một thế hệ, mấy trăm năm trước đã thông qua khảo hạch tiến vào thánh cung, hiện thời tuy rằng vẫn còn trên danh nghĩa đệ tử thánh cung, nhưng kỳ thực đã xem như “Trưởng lão danh dự”, thân phận ở bên ngoài muốn vượt qua cái danh phận đệ tử thánh cung mấy lần.

“Nhưng mà, Đông Tứ Hạng mới mở một quán mới, có cái món gì hoa hồng đường phèn cũng không tồi, hương vị cũng rất ngọt nị, không chừng muội sẽ thích đấy. Lát nữa nếu muội nghỉ ngơi một lát không việc gì, ta mang muội qua đó ăn thử.” Ngọc Li Hành săn sóc sờ sờ cọng lông ngốc trên đỉnh đầu của nàng.

Trực giác nói cho A Li, Ngọc Li Hành sẽ không hại nàng.

Nàng không phải là Ngọc Li Thanh, cũng không thèm để ý đến mấy cái ân oán tình cừu của Ngọc gia này. Nhưng nếu như cái chết của Ngọc Li Thanh tử thực sự có ẩn khuất, nàng ấy cũng chẳng phải tự nguyện cùng Ma tôn đồng quy vu tận, vậy thì, có lẽ, khả năng, Vân Dục Hưu sẽ cho nàng một con đường sống... đúng không?!

Theo biểu hiện và lời nói của Ngọc Li Hành đối với cha mẹ của hắn, người kiếp trước tính kế Ngọc Li Thanh thật chính là cha mẹ thân sinh của nàng ấy.

A Li hơi hơi mở cái mỏ nhỏ ra, khe khẽ thở dài.

Ngọc Li Thanh không phải là người xấu. Nàng ấy từ đầu đến cuối chỉ là giữ vững tín niệm của bản thân, cho dù là bị cha mẹ thân sinh hại chết đi chăng nữa, nàng ấy cũng không có oán hận hay muốn trả thù, ngược lại một lòng áp chế ma tính, giúp Giang Nhật Dật lập bẫy đối phó Vân Dục Hưu cùng hai vợ chồng Tây Ma Thiên. Nhưng trong lòng nàng ấy nhất định rất khổ sở, cho nên không liên hệ với người nhà của mình, chỉ tìm Giang Nhật Dật.

Giang Nhật Dật nói không sai. Nàng ấy sống quá mệt mỏi. Nếu nàng ấy không chết, biết đại ca ruột thịt của mình vì báo thù cho mình mà cầm tù cha mẹ, còn tra tấn đến nông nỗi đó, chỉ sợ là càng cảm thấy sống không bằng chết.

Ngọc Li Hành nhìn thấy ánh mắt thất lạc trong mắt con chim béo nho nhỏ, hắn vỗ vỗ đầu của nàng, nâng nàng đứng lên.

“Đi thôi! Mang muội đi dạo phố!”

Mới ra khỏi cửa, Ngọc Li Hành liền thu được mệnh lệnh của thánh cung.

Ngọc gia có một môn chi, trú ở Thiên Trấn cách Trung Châu hai trăm dặm về hướng Đông Nam. Vài cái canh giờ trước đã xảy ra chuyện, trên dưới tám mươi nhân khẩu đã bị giết, hung thủ tàn nhẫn đến cực điểm, ngay cả già trẻ bé lớn trong nhà, cả trẻ sơ sinh đều không tha!

Bởi vì đây là chuyện của Ngọc gia, Đại Thánh Quân liền đem nhiệm vụ tra rõ việc này giao cho gia chủ đương nhiệm của Ngọc gia, Ngọc Li Hành. Đồng thời, Ngọc Li Hành cũng nhận được một nhiệm vụ bí mật —— Vân Dục Hưu vốn là chuyển thế thân của Ma Tôn, nếu nhận được bất kỳ tin tức nào của hắn, nhất định phải trước tiên phải báo cho Bát Chấp thị, nếu không thể nắm chắc phần thắng trong tay, tuyệt đối không được động thủ với hắn, tránh đánh rắn động cỏ.

Ngọc Li Hành hơi hơi nhăn đôi mi dài lại, nhẹ giọng hỏi A Li: “Muội gặp Đại Thánh Quân chưa?”

A Li lắc đầu.

“Vậy cái thánh cung kia sao có thể ngay lập tức xác định thân phận của Vân Dục Hưu? Mấy năm nay, tuy rằng của pháp tướng của hắn cũng tạo nên không ít tin đồn, nhưng Đại Thánh Quân từ trước đến nay đều tin tưởng hắn, tại sao lại đột nhiên định tội cho hắn rồi?”

A Li cũng không hiểu vì sao. Trong sách, khi Vân Dục Hưu triệt để bại lộ thân phận đã là chuyện rất lâu rất lâu sau này. Sau khi đánh một trận với Điều Đồ và A Ngọc xong, Vân Dục Hưu mất tăm mất tích một thời gian rất lâu, đến khi hắn xuất hiện lại thì tu vi đã vượt xa Giang Nhật Dật, lại được Đại Thánh Quân tín nhiệm rất sâu, nên tạo ra không ít phiền toái cho hai người Giang, Diêu.

Đã có cái gì thay đổi...

“Chẳng lẽ hắn bị Giang Nhật Dật bức ra Tử Liêm? Đây là sơ hở duy nhất có thể làm hắn lộ ra thân phận...” Ngọc Li Hành thì thào tự nói.

A Li giật mình trừng mắt hắn —— cái ca ca này của nàng rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Ở trong sách, hắn chỉ là một người qua đường Giáp râu ria mà thôi, hắn vậy mà đã sớm biết thân phận của Vân Dục Hưu sao?

Ngọc Li Hành vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng: “A Li, thế giới này không phải chỉ đươn giản là không trắng tức là đen đâu. Vân Dục Hưu hắn thực ra... Thôi quên đi, nói ra muội lại không thích nghe, muội thật vất vả mới trở về được, không thể chọc muội mất hứng.”

A Li nghiêng đầu, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Nàng kỳ thực là muốn biết càng nhiều tin tức về Vân Dục Hưu nga.

“Pi, pi...”

Nàng cảm thấy Vân Dục Hưu bị lộ thân phận là vì nàng. Trong sách, khi Vân Dục Hưu cùng Điều Đồ A Ngọc đánh nhau, cũng không phải dùng đến Tử Liêm. Thực lực của Giang Nhật Dật làm sao bằng hai người Điều Đồ và A Ngọc được, Vân Dục Hưu đánh nhau với hắn thì làm sao có thể bị buộc đến nước này? Thật hiển nhiên, đó là bởi vì Vân Dục Hưu đã đem nguyên khí bản mạng cho nàng rồi.

“Piii...”

“Phấn khởi tinh thần lên nào, A Li!” Ngọc Li Hành lại khôi phục bộ dáng trong sáng, “Nếu thế gian đã bất công với mình, vậy mình phải vì bản thân làm ra một cái công đạo thôi!”

“Pi?”

“Đi tra cái huyết án diệt môn kia trước đã. Để ý chút, ta bay lên đây!”

Trong nháy mắt, thân ảnh Ngọc Li Hành đã xuất hiện trong đám mây trắng mù mịt, dưới sức gió cuồng phong tán loạn, khuôn mặt A Li bị gió thổi rạp hết lông, nhìn gầy đi một vòng.

“Pi...phốc...”

Ngọc Li Hành nhịn không được nở nụ cười: “Lần đầu tiên mang muội ngự kiếm, muội cũng đáng yêu như vậy! Không biết sau đó sao lại bị dưỡng thành như vầy...”

Hắn giật giật ngón tay, trên người A Li bỗng nhiên bị bao trùm lại bởi một tầng hào quang như lửa đỏ.

Gió thổi không vào được.

Rất nhanh, Ngọc Li Hành rơi xuống mặt đất.

“A Li, vốn không nên mang muội đến xem mấy chỗ chết chóc như thế này, nhưng để muội ở lại Trung Châu một mình ta không yên tâm.”

A Li vội vàng rung đùi đắc ý tỏ vẻ không để ý.

“A, là ta ngớ ngẩn. A Li của ta đã suýt chút nữa một mình đảm đương vai trò Đại Thánh Quân một phía, ta lại ngốc nghếch xem muội như một tiểu cô nương.” Ngọc Li Hành lắc đầu, để cho A Li ngồi trên bờ vai hắn, sau đó bước đi về hướng sân trước sau cánh cửa bị dính đầy máu tươi kia.

Không nghĩ tới là, ở trước cửa cư nhiên gặp mặt Giang Nhật Dật cùng Diêu Khanh Khanh.

“Ngọc sư huynh.” Sắc mặt Giang Nhật Dật có chút lạnh lẽo, “Cái huyết án này thật có thể là do Vân Dục Hưu làm, Đại Thánh Quân đã để cho ta toàn quyền xử lý. Vân Dục Hưu vốn là Ma Tôn chuyển thế, lúc trước cố ý cùng tiếp cận ngươi chỉ sợ là vì trả thù, ta cho rằng ngươi vẫn nên về Trung Châu tạm lánh, tránh phải rơi vào cảnh đầu sóng ngọn gió thì tốt hơn.”

Ngọc Li Hành cười nhạt: “Nếu hắn muốn giết ta, đã sớm động thủ.”

Thần sắc Giang Nhật Dật lạnh hơn: “Ngọc sư huynh, ngươi không cho là đúng như vậy, tức là không tin Đại Thánh Quân, hay là ngươi quá mức tin tưởng Vân Dục Hưu?”

A Li phát hiện, Giang Nhật Dật từ đầu đến cuối đều khóa tầm mắt gắt gao ở trên mặt Ngọc Li Hành, ngay cả dư quang đều tận lực tránh né bản thân mình.

“Pi?” Nàng tò mò đánh giá trên dưới, nhất thời phát hiện vấn đề.

Hóa ra trong bàn tay Giang Nhật Dật để bên người đang chặt chẽ nắm một bàn tay nhỏ bé của người. Sắc mặt Diêu Khanh Khanh tái nhợt dị thường, giống như có chút không đứng thẳng nổi, toàn bộ thân thể mềm yếu dựa vào trên cánh tay của Giang Nhật Dật.

Ngọc Li Hành nghiêng đầu nhìn A Li, ý cười trên khóe môi càng thêm khó nhìn thấy: “Ta không phải không cho là đúng. Vân Dục Hưu đã bị Giang sư đệ ngươi bức ra Tử Liêm, chắc hẳn đã nguyên khí đại thương, nếu hắn thông minh, nhất định sẽ không đến thử khối xương cứng của ta như thế nào.”

Nghe xong lời nói của Ngọc Li Hành, trên mặt Giang Nhật Dật nhanh chóng xẹt qua một tia không được tự nhiên.

A Li sâu sắc bắt giữ được khác thường này của Giang Nhật Dật, hơi hơi sửng sốt, cảm giác được mấy manh mối mơ hồ gom góp bấy lâu trong đầu của mình đang hợp lại với nhau, dường như cũng sắp thành một chân tương nào đó không thể chối cãi.

“Dù vậy, Ngọc sư huynh vẫn là nên tránh chút tị hiềm thì tốt hơn. Dù sao...”

Ngọc Li Hành dựng thẳng bàn tay lên, cắt ngang lời Giang Nhật Dật.

“Dù sao ta cùng với Vân Dục Hưu cũng từng tỉnh táo có giao hảo với nhau?” Ngọc Li Hành hơi hơi ngẩng cằm, trên người tự nhiên tản mát ra một khí thế thanh quý cao ngạo mà Giang Nhật Dật chán ghét.

Hắn chậm rãi nói: “Giang Nhật Dật, từ trước đến nay ngươi đều cảm thấy ta khinh thường ngươi là vì ngươi xuất thân không cao. Ngươi sai rồi. Ta không thể làm bạn tri giao với ngươi, chính là vì ngươi cho rằng ta khinh thường ngươi.”

“Ngọc sư huynh, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Giang Nhật Dật mỉm cười.

“Ngươi cứ tiếp tục lừa mình dối người vậy đi.” Ngọc Li Hành nói, “Có manh mối gì sao?”

Giang Nhật Dật nhất thời không đuổi kịp ý nghĩ của Ngọc Li Hành, nhưng bên cạnh hắn, Diêu Khanh Khanh mở miệng: “Vị gia chủ chết đi này có tu vi là Tán tiên, nghe Thủ tiên nói, trên người gia chủ có dấu vết bị ma khí ăn mòn. Thiên trấn thuộc trung tâm của Trung Nguyên, không có khả năng có phi ma hay yêu ma gì đó có thể qua lại tự nhiên được, cho nên trước mắt, đối tượng hoài nghi lớn nhất chính là Vân Dục Hưu đang bị thương đào tẩu. Quan trọng hơn chính là hắn có động cơ gây án. Còn cụ thể hơn nữa, thì phải vào trong xem xét mới có thể đưa ra kết luận được.”

A Li đầy hứng thú thiên đầu nghe nàng nói chuyện.

Ngọc Li Hành gật gật đầu: “Diêu sư muội thật vất vả. Trên người có thương tích còn bôn ba mệt nhọc như vậy, may mắn vị muội phu hụt của ta đây có linh khí thuộc Mộc, càng gần gũi hắn nhiều một chút cũng rất có ích để thân thể khôi phục.”

Mặt Diêu Khanh Khanh hơi hơi đỏ lên, nhẹ nhàng rút cánh tay như ngọc của mình ra khỏi bàn tay của Giang Nhật Dật: “Hành sư huynh hiểu lầm, Giang sư ca chỉ giúp đỡ ta một phen.”

Giang Nhật Dật vội vàng cúi đầu nhìn nàng ta, chỉ thấy hai mắt Diêu Khanh Khanh phiếm hồng, quật cường quay mặt đi không thèm để ý hắn.

Giang Nhật Dật hơi tức giận tái đi: “Ngọc Li...”

“A Li, chúng ta đi vào trước nhìn một cái, nếu phát hiện hơi thở của Vân Dục Hưu, phòng bị sớm một chút tốt hơn.” Ngọc Li Hành không nhìn Giang Nhật Dật, nhanh chóng lướt qua hắn ta đi vào bên trong.

“Pi—— “

A Li khoan khoái vẫy cánh, nếu không phải bây giờ đang không có tay, rất muốn bật một ngón cái tán thưởng hắn.

Tiến vào trong đại viện, mùi máu tươi xộc vào mũi làm A Li cả người khó chịu.

Thủ tiên của Thiên trấn không dám động vào trong hiện trường án mạng, hết thảy đều giữ lại nguyên dạng.

Khắp nơi đều là thi thể. Chỗ hành lang gấp khúc, sân, dưới giường, trong giếng...

Trừ bỏ gia chủ có tu vi là Tán tiên bị ma khí ăn mòn mà chết ra, những người còn lại toàn thân đều là vết thương, thoạt nhìn giống như là bị động vật nhỏ cắn xé đến chết.

Lãnh địa của Tiên tộc đều có kết giới, nếu yêu ma dám xông vào, sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Trừ những loại như A Li, có thể áp chế ma tính.

“Đây...” Trên mặt Diêu Khanh Khanh lộ ra vẻ chần chờ, ánh mắt cứ qua qua lại lại giữa miệng vết thương trên người xác chết và cái mỏ nho nhỏ của A Li.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.