A Li vươn ma trảo hướng về phía con non của Thực Tử Yêu đang chầm chậm bay tới.
Làm loại chuyện như cướp đi cơ duyên của nữ chính này thật đúng là tìm đường chết. Nhưng A Li đã một chân đứng lên thuyền của đại nhân vật phản diện, để bảo vệ mạng nhỏ của bản thân, cũng chỉ có thể nhắm mắt đi vào con đường này thôi.
Cái cục lông xù xù tròn tròn màu lam kia sắp sửa rơi vào lòng bàn tay của A Li. Trái tim nàng đập bịch bịch, khóe miệng kìm lòng không đậu cong lên, vắt hết óc nhớ lại Diêu Khanh Khanh đã làm như thế nào mà đánh bậy đánh bạ may mắn kích phát được huyết mạch thượng cổ của con non Thực Tử Yêu này, cuối cùng bắt nó dưỡng thành thần sủng nghịch thiên...
Đang khi A Li chìm trong mơ tưởng hão huyền, bỗng nhiên trong đất ló lên một cánh tay dài trắng bệch, giơ lên nắm lấy cục lông xù màu lam tròn trịa kia!
“Đừng...”
Tiếng kinh hô của A Li nghẹn lại trong cổ họng.
Chỉ thấy Vân Dục Hưu chậm rãi nới năm ngón tay ra, một luồng lông rậm nhuyễn mịn màu lam theo kẽ hở giữa các ngón tay hắn từ từ chảy xuống, còn chưa rơi xuống tới mặt đất liền biến thành lớp bụi xám trắng rồi bay mất.
Trong lòng bàn tay của hắn lẳng lặng còn lại một viên tròn tròn thuần một màu đen.
Ma tâm.
A Li chăm chú nhìn thẳng tay hắn, tròng mắt không khống chế được muốn bật ra bên ngoài, bên cạnh huyệt thái dương giống như bị nứt ra thành những đường vân mảnh vỡ trên thuỷ tinh, trước khi nhận thức quay trở về đánh thẳng vào trong óc, thật không biết mình đang cảm thấy choáng váng hay là đau đớn.
“Ngươi giết nó?! Sao ngươi có thể giết nó?! Ngươi —— “
“Thì sao?.” Vân Dục Hưu nghiêng đầu nhìn nàng, giơ tay lên, viên ma tâm tròn tròn đen tuyền vèo một cái, rơi vào trong cái miệng đang há hốc của A Li.
“A... Ách! Khụ khụ!”
A Li bị nghẹn, nước mắt chảy ròng ròng, trong lòng chợt có một cơn tức giận không nín được anh dũng trào lên: “Đây là thần sủng! Thần sủng đó!”
Vân Dục Hưu phì cười: “Cũng chỉ là ma mà thôi, không cần cảm động đến rơi nước mắt như vậy.”
Cảm kích ngươi cái búa á!!! Trong lòng A Li phảng phất có một vạn con ngựa bôn ba chạy qua. Đây là thần sủng! Thần sủng nha! Nếu chăm sóc nuôi nấng cẩn thận, tương lai có thể đứng bên cạnh hắn mà chiến đấu đến thiên hôn địa ám a! Một trợ lực siêu cường đến như vậy, cư nhiên bị hắn bóp chết nhẹ tênh?!
Nàng còn muốn dựa vào con bảo bối này để xoay người a a a ——
Cái gì cướp lấy, cái gì thu phục chứ, bị người khác lật bàn rồi a a a ——
Một giây sau, A Li liền không nói được ra lời.
Sau khi ma tâm rơi vào trong bụng, nhất thời hóa thành một luồng năng lượng mênh mông thổi quét qua khắp kinh mạch tứ chi, lực đạo dữ dội lại mãnh liệt chấn đến cơ hồ làm nàng hồn phách ly thể. Cùng lúc đó, từ sâu trong hang động hốc cây này truyền đến một tiếng rít gào kinh thiên động địa.
Mặt đất kịch liệt chấn động, vô số xương khô theo chấn động run rẩy, thi nhau rơi rụng lả tả xuống.
“À Ùm —— “
Cùng với tiếng rống lớn đến đinh tai nhức óc, luồng khí khủng bố lấy khí thế dời núi lấp biển bùng nổ về hướng tứ phía.
Vân Dục Hưu một tay liền giữ chặt đầu A Li, một tay kia ôm lấy trước ngực nàng, lập tức xoay người, đưa lưng đỡ xung kích chấn động này cho nàng.
Chỉ thấy đường hầm hang động vĩ đại có đường kính dài đến một dặm từ chính giữa bắt đầu sụp đổ.
Lá khô, xương khô đều bị cuốn lấy đổ xuống, hướng về bốn phương tám hướng bay vùn vụt.
Từ chính giữa, một con kên kên chín đầu cao tới ba mươi trượng đang phá động mà ra! Không nghĩ tới, đây đúng là một con đại yêu cấp bậc Thiên Ma!
Thực Tử Yêu không thể hóa hình người, sức mạnh tuy cường đại nhưng trí lực rất thấp. Tuy rằng cùng cấp bậc là Thiên Ma, nhưng nếu so sánh với đại yêu ma như Điều Đồ, Vu Sơn Tú vậy, liền chênh lệch giống như dã thú chưa khai hoá so sánh với nhân loại, thực lực cũng không phải cùng một cấp. Nhưng ngay cả như vậy, có thể tu luyện đến cấp bậc Thiên Ma này cũng xem như sự tồn tại vô cùng hiếm hoi trong giới yêu ma.
Con Thực Tử yêu này hiển nhiên có thể cảm ứng được trạng thái sống chết của con non của bản thân. Giờ phút này, đại yêu quái dĩ nhiên đang bị bao vây trong trạng thái mất đi đứa con yêu quý, chín cái đầu dính đầy máu khô đang điên cuồng quẫy động, làm mấy mảnh xương mục nát rơi lả lả đầy đất, quyết tâm bắt được rồi đem hung thủ giết chết con mình bầm thây vạn đoạn!
“Aùm —— “
Từng trận gió lốc gào thét rít lên qua bên tai, A Li cảm giác được rất nhiều cành khô đánh trúng lưng Vân Dục Hưu.
Thân thể hắn hơi cứng lên một cái nhưng không hoảng hốt, bàn tay to vững vàng giữ chặt đầu của nàng, tay kia thì ôm sau lưng nàng. Mặc cho sóng cuộn chấn thiên đang ầm ầm nổ ra quanh mình, hắn vẫn lù lù bất động. A Li bỗng nhiên có loại ảo giác, bản thân giống như được tránh trong một lớp vỏ trứng vô cùng cứng rắn, bên ngoài dù cho có hủy thiên diệt địa đến mức nào đi nữa, nàng đều có thể thanh thản vùi đầu ngủ một giấc.
Ma khí trong cơ thể bắt đầu cuồng bạo lên như lúc trước, nàng dựa vào bản năng, đẩy bọn nó tuần tự xuống chỗ sâu nhất trong thân thể.
Thực Tử yêu vĩ đại tìm không thấy hung thủ, càng thêm táo bạo điên cuồng, chín cái đầu dài đu qua đưa lại từ cao tới thấp, một mặt phát ra tiếng gào rít điếc tai, một mặt lại quật cả hang động lên, bắt đầu từ trung tâm sào huyệt mà điên cuồng xốc lên bùn đất dưới chân, làm cho mấy cành khô cùng mấy bộ xương mục nát bên cạnh cũng vèo vèo bị văng ra ngoài. Hành động của nó cực kì mãnh liệt, trong nháy mắt đã đào ra một cái hố sâu vĩ đại đường kính mấy chục trượng ở dưới chân.
Vân Dục Hưu chậm rãi cong khóe môi lên, ngón tay nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, đầu ngón tay ngưng ra một quần lửa đen.
“Phá.” Giữa tiếng gào thét cuồng bạo cùng tiếng gió quét ầm ầm khắp nơi, giọng Vân Dục Hưu dứt khoát nhấn rõ từng chữ lại rõ ràng rơi vào trong lỗ tai A Li.
Thanh âm của hắn vẫn tự tin đến tự phụ như trước, đến nỗi cho có chút thần thái không mấy để ý.
Chỉ thấy chưa kịp chớp mắt đã có một luồng lửa đen nhanh như sấm sét, xẹt qua nửa dặm đánh trúng một góc.
“Oanh —— “
Không khí bỗng dưng dâng lên đầy lửa đen, ngay sau đó, một tấm phù triện màu trắng như bị gỡ lấy, từ từ bay xuống, chỗ không có một bóng người hiện ra hai thân ảnh.
Đúng là Diêu Khanh Khanh cùng Ngọc Li Hành.
Tiếng gầm gừ của Thực Tử yêu liền ngay lập tức im bặt. Trong nháy mắt, tiếng gió cũng dần dần ngưng lại.
Trên chín cái đầu, mười tám con mắt màu đỏ tươi ẩn ẩn chuyển về hướng hai người kia, chặt chẽ khoá mục tiêu. Ánh mắt âm lệ cay nghiệt đến mức làm cho người ta lông tóc dựng đứng, hận không thể biến mất ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, lực lượng ma khí trong cơ thể A Li bắt đầu quấy động ban nãy cũng dần dần bình ổn lại. Nàng một lần nữa cảm giác được luồng năng lượng ở sâu trong thân thể.
Hiện thời nàng đã rất rõ đó là cái gì, chỉ cần trong cơ thể tích trữ được đủ ma khí, nàng liền có thể tùy tâm sở dục hiện ra thần ma thân.
Nhưng mà cái thần ma thân kia của nàng, có cũng như không!
Mặt đất đột nhiên lún xuống phía dưới.
Lập tức, thân thể bỗng nhiên nhoáng một cái, như không có trọng lực hơi hẫng lên không.
Hoá ra là con Thực Tử Yêu đang lơ lửng trên cao ba mươi trượng kia bắt đầu động. Một cặp vuốt sắc to lớn hung hăng tráng kiện xoè ra, sau đó nhảy lên cao cao. Sức mạnh của nó khủng bố đến như thế, vừa nhảy lên liền làm cho cả mặt đất trong phạm vi một dặm đều ẩn ẩn rung động không thôi.
Khi nó nhảy dựng lên cách mặt đất một khúc, không khí ở bốn phía cũng theo lực vỗ của cặp cánh vĩ đại kia mà đẩy mạnh xuống bề mặt mặt đất.
Yêu thân khủng bố khổng lồ đang che trời lấp đất, sau khi thân thể bốc lên trên không trung mang theo tiếng rít chói tai, ầm ầm đánh về phía Diêu Khanh Khanh cùng Ngọc Li Hành!
Trí tuệ của Thực Tử yêu rất thấp, phát hiện không nhìn thấy con non của bản thân đâu, lại thấy hai người xa lạ đứng trên lãnh địa của mình, tất nhiên không cần hỏi xanh đỏ đen trắng liền giết tới, đâu thèm quan tâm bọn họ có oan uổng hay không.
Khoé mắt A Li giật giật, trong lòng cũng không rõ là cái tư vị gì. Hiệu ứng cánh bướm vậy mà khủng bố như vậy, vốn phải là nam nữ chính giết chết Thực Tử yêu, thu phục được con non làm thần sủng và tình cờ có được Nghịch Sinh Luân, không ngờ sau một phen âm kém dương sai, thần sủng lại vào bụng bản thân mình, mà Diêu Khanh Khanh lại còn phải đối mặt với một con đại yêu cuồng bạo đến cực điểm.
“Ầm —— “
Móng vuốt sắc cực lớn của đại yêu ma khảm thật sâu vào mặt đất, chín cái đầu lập tức chia thành hai bên, truy kích Diêu Khanh Khanh cùng Ngọc Li Hành đang tránh về hai hướng, vừa cuồng nộ lại vừa mạnh mẽ vô cùng.
Trong lúc đánh nhau, cả ngọn núi nhỏ này liền giống như bị một đám ngựa khổng lồ cuồng dã giày xéo qua, vừa gào thét vừa giẫm đạp loạn xạ khắp nơi. Dưới thế tấn công như bão như vũ của Thực Tử yêu, hai bóng người màu xanh giống như lá rụng bên trong cơn sóng cuồng phong, có thể bị xé nát bất cứ lúc nào.
Mặt đất xóc nảy liên tục, A Li theo bản năng níu lấy xiêm y của Vân Dục Hưu ở bên cạnh, hơi hơi mở to hai mắt nhìn chăm chú vào cuộc chiến.
“Ngươi không lo lắng?” Thanh âm của hắn ẩn ẩn vang lên từ trên đỉnh đầu nàng.
“Lo lắng cái gì?”
Vân Dục Hưu biểu tình kỳ lạ, cười cười: “Xem ra đích xác có nội tình. Sự kiện hại chết ngươi năm đó, có phải cũng có Ngọc Li Hành nhúng tay tham dự không? Khó trách sau đó liền đóng cửa ba trăm năm bế quan. Hắn cảm thấy có lỗi với ngươi sao? Ngươi hận hắn? Muốn thấy hắn chết?”
A Li có chút xấu hổ. Ngọc Li Hành là ca ca ruột của Ngọc Li Thanh, nhìn thấy ca ca ruột bị một con yêu quái khổng lồ đuổi giết, nàng lại có thể bày ra bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, đứng ở bên cạnh xem kịch vui, khó trách Vân Dục Hưu hiểu sai.
“Nếu như muốn biết, liền cùng ta đi tra xem thế nào.” A Li cong cong khóe môi, “Nhưng mà Giang Nhật Dật đã biết được thân phận thật của ngươi rồi, chỉ sợ về sau ngươi ở trong tiên tộc làm gì cũng sẽ không thuận tiện như trước đâu.”
Vân Dục Hưu lạnh lùng cười: “Cho tới bây giờ cũng có thuận tiện đâu.”
Thân thế của hắn đời này cũng coi như tương đối hơi gian nan. Sinh ra tại một hộ gia đình phàm tục vô cùng phú quý, trong nhà có rất đông huynh đệ cùng cha khác mẹ, chuyện lục đục tính kế đoạt vị đoạt tài là không tránh khỏi. Vân Dục Hưu tuy rằng thiên tư trác tuyệt, nhưng ma công của hắn ở kiếp trước đã hóa thành hư ảo, chỉ bằng với thực lực của một người thường ở thời điểm bắt đầu. Tất cả những gì hắn tinh thông chỉ còn lại có tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết vô tình, nhưng mà khi huynh đệ như thể tay chân lại tương tàn nhau, người nào không phải đều là như thế? Một đường từ trong gió tanh mưa máu đi đến phi thăng, không có duyên kỳ ngộ, cũng không có may mắn, cuộc sống Vân Dục Hưu trải qua cũng không tính dễ dàng.
Tiên tộc từ trước đến nay đều kỳ thị phàm nhân phi thăng, cảm thấy bọn họ kém xa chúng tiên bẩm sinh ở đây không chỉ một bậc. Tu vi Vân Dục Hưu tiến cảnh với tốc độ kinh người, diện mạo cực xuất chúng, nhưng lại là người cá tính như vậy, vào tiên môn hiển nhiên cũng là cái đích cho mọi người chỉ trích.
Cảm giác được sự đồng cảm tội nghiệp trong mắt A Li, khoé miệng Vân Dục Hưu hơi hơi run rẩy, trầm giọng nói: “Vậy cũng còn hơn ngươi nhiều lắm. Chết ở trên tay ai đều không biết, a, rõ là ngu ngốc.”
Mới nói mấy câu, cuộc chiến trước mặt đã xảy ra biến hóa.
Ngọc Li Hành đỡ một kích cho Diêu Khanh Khanh, bị Thực Tử yêu mổ trúng ngực, lúc này liền phun ra một ngụm máu tươi.
“Ta ngăn nó lại, ngươi đi trước đi!” Ngọc Li Hành hét lớn một tiếng, giơ bàn tay còn dính mạt máu lên trên, mười ngón tung bay, trong hư không trước mặt hiện lên một đám ký hiệu màu đỏ như máu vĩ đại, vây khốn Thực Tử yêu vào bên trong.
“A, “ Vân Dục Hưu vui vẻ mở khóe miệng, “Tế ra cả nguyên khí bản mạng nha. Một chiêu này nếu như bị phá, Ngọc Li Hành cả đời vô duyên với cấp bậc Thánh Quân rồi.”
“Không! Hành sư huynh!! Đừng!” Diêu Khanh Khanh đầy mặt khiếp sợ, đau lòng hô to, “Không thể! Ta không đáng giá để huynh làm như vậy!”
“Đi ——” Khi Ngọc Li Hành nói một chữ này, Thực Tử yêu đã cong đầu hất một phát, xé vỡ được ký hiệu đầu tiên trong chín ký hiệu.
“Sao nàng ta lại không đi chứ?” A Li thắc mắc rồi lại nhìn vào không trung, “Ngọc Li Hành làm như vậy hiển nhiên chỉ vì bảo hộ nàng ta, nếu nàng ta đi rồi, hắn tất nhiên sẽ không ngu dại tiếp tục đánh bừa với con Thực Tử yêu này nữa!”
Mắt thấy nguyên khí bản mạng của Ngọc Li Hành đang biến thành ký hiệu, tiếp tục bị phá thêm một cái.
A Li không khỏi có chút phiền muộn: “ Sao có thể có người không hiểu tình huống đến như vậy chứ!”
“Vì Nghịch Sinh Luân.” Vân Dục Hưu lạnh giọng nói, “Bọn họ đã muốn đến như vậy, ta đây liền cố mà chiều đem thôi.”
Dứt lời, hắn giữ chặt tay A Li, đi thẳng về hướng giữa sào huyệt của Thực Tử yêu giờ phút này đã hoàn toàn thay đổi.
A Li len lén nhìn hắn, chỉ thấy khoé môi tinh xảo vô song kia lộ ra ý cười mười phần giảo hoạt.
... Nhưng mà, Nghịch Sinh Luân không phải là ở trong bụng Thực Tử yêu sao?!