"Không chạm vào ta? Trừng phạt?" A Li mờ mịt nhìn Vân Dục Hưu.
Chỉ thấy hắn đầy mắt đắc ý, thu hai tay lại ôm ở trước ngực, hất hất đầu, ý bảo nàng đuổi theo hắn.
A Li thừ người ra nhìn bóng lưng của hắn một lát, sau đó hơi hơi nghiêng đầu, không hiểu ra sao, đi về chỗ Vân Dục Hưu giam cầm Ngọc Hư Tử.
Ngọc Hư Tử thấy hai người hắn trở về, trên mặt hiện lên nụ cười định liệu trước, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Nhị vị là người thông minh, chắc hẳn đã thương lượng xong rồi."
Ánh mắt A Li vẫn đơn thuần trong suốt.
Người khác như vậy thì có thể bị Ngọc Hư Tử lừa gạt, nhưng nàng sẽ không. Nàng khi trong trạng thái niết bàn đã sớm nhìn hết thảy mọi việc nhất thanh nhị sở, nàng có thể xác định Thanh Y chính là Ngọc Hư Tử, chứ không phải là nữ tử đợn thuần vô tội bị cuốn vào cuộc như trong miệng người này.
Mà tên trước mắt đang đoạt xá Ngọc Li Hành, cũng thật sự là Ngọc Hư Tử không sai.
Nếu như muốn phân biệt chi tiết một chút, Thanh Y hẳn là Ngọc Hư Tử tương đối cố chấp xúc động, người trước mặt này lại là một Ngọc Hư Tử trầm tĩnh bình ổn hơn.
Cho nên... Đây chính là "địa tinh phân quái" trong truyền thuyết đi!
A Li lại đặc biệt phá án, cảm thấy bản thân thật sự là thông minh tuyệt đỉnh.
Lại nhìn Vân Dục Hưu, liền càng thấy hắn là cái loại bá vương ngốc nghếch hữu dũng vô mưu.
Vân Dục Hưu lạnh lùng liếc mắt nhìn ấu tể Thiên Đế nằm ngửa bụng ở một bên, tròn tròn giống như cái trứng vịt muối, hỏi: "Từ đâu đến?"
Ngọc Hư Tử cúi mắt xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí, nói: "Phẫn Diễm Cốc."
Thần sắc A Li cùng Vân Dục Hưu đều trở nên quái dị lên. Phẫn Diễm Cốc, đúng là nơi lúc trước Ngọc Hư Tử gài bẫy cho hai người bọn họ ác chiến.
Ngọc Hư Tử nói: "Phẫn Diễm Cốc là nơi hai đại tiên thiên thần thú kịch chiến, làm tụ đến thần lực tinh nguyên do đất trời sinh dưỡng, cảm mà mang thai..."
"Đợi chút!" A Li vội vàng phủ nhận, "Ta chưa từng sinh ra cái trứng kỳ quái nào nha!"
"Đâu có nói là ngươi." Ngọc Hư Tử tươi cười, ôn nhu nói.
Khoé mắt A Li nhảy dựng, nhìn chằm chằm về phía Vân Dục Hưu —— lúc trước nàng từ trên trời giáng xuống, bổ nhào vào trên lưng hắn rồi cắn dính trên đó... Tựa hồ, giống như, đại khái, mấy loài chim thường là một con cưỡi một con thì sinh trứng... đúng không?! Hoá ra chim đực cũng sẽ đẻ trứng a!!!
Vân Dục Hưu thẹn quá thành giận, hung hăng ấn xuống đầu của nàng, hung ác nói: "Nghĩ bậy gì vậy!"
Ánh mắt hắn trở nên thập phần nguy hiểm, năm ngón tay trong lúc đó bốc lên ma diễm.
Ngọc Hư Tử bối rối, giải thích nói: "Thần thú chính là do khí thiên tinh biến thành, xem như con của tự nhiên, không phải con của hai người sinh ra."
A Li liếc mắt nhìn con ấu tể nằm sấp ở một bên ngủ ngáy, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Nói thật, nàng không phải quá có thể chấp nhận chuyện Vân Dục Hưu đẻ trứng. Nếu như hắn thật sự đã từng đẻ trứng, về sau trong thời điểm hai người thân thiết, nàng khó tránh khỏi cười lăn lộn mấy lần.
Bất quá, nếu như bọn họ đánh nhau đánh đến văng ra ấu tể, cũng có thể xem như nửa con trai.
Trái tim một nửa mẫu thân trong lòng ngực, khi nhìn thấy ấu tể nằm ngửa thành một cái trứng vịt muối như vậy, nhất thời cảm thấy thằng nhóc có chút gầy, lông cũng thưa thớt, vậy mà còn nằm khoe bụng lên, khẳng định sẽ cảm lạnh.
Ngọc Hư Tử nói: "Ta cũng là tình cờ mới tìm thấy cái trứng tiên thiên này, đem nó đặt ở nơi tràn đầy nguyện lực hương khói, giúp nó thành thần thai. Vốn nghĩ là chờ sau khi nó nở ra, liền mang theo nó ở bên người, từ nhỏ hun đúc bồi dưỡng, để... A!"
Cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy ấu tể kia không biết từ khi nào thì bò lên, một ngụm lớn cắn vào trên tay hắn, ánh mắt muốn bao nhiêu hung ác có bấy nhiêu hung ác.
"Ô..." Ấu tể Thiên Đế kéo kéo giật giật vài cái, thấy cắn hắn không được, liền ủy khuất chạy đến bên người A Li, vừa lắc đầu lại vẫy đuôi, a ô a ô kêu to.
A Li hiểu rõ gật gật đầu: "Ngươi muốn nói với ta là hắn đang nói dối đúng không? Hắn kỳ thực là muốn giết ngươi, đoạt thần cách của ngươi."
Ấu tể gật đầu lia lịa, trong mắt đã có nước mắt trào ra.
Nó vẫy cánh, có khuông có dạng mà biểu hiện bằng động tác trước mặt nàng. Chỉ thấy đầu tiên là nó dùng cánh ôm bản thân thành một hình cầu, chỉa chỉa Ngọc Hư Tử, chỉa chỉa A Li, nâng cánh lên, giơ về phía cổ của bản thân nó mà khoa tay múa chân hai cái, sau đó cũng đứng dậy tỏ vẻ kích thích một chút.
"Ồ, khi mà ngươi vẫn còn là một cái trứng, hắn cùng một người khác... giống như ta? À, một nữ nhân, hai người bọn họ muốn giết ngươi. Bọn họ còn làm cái gì? Hả?! Ấy ngừng ngừng ngừng! Mấy cái chuyện này không cần diễn đâu!" A Li vội vàng nắm lấy cái cánh xách con ấu thú lên.
Mặt Ngọc Hư Tử đều tái rồi.
A Li liếc hắn một lát, nói: "Thì cũng chẳng có gì, nếu như Thanh Y là nữ nhi của cô cô như lời ngươi nó, vậy quan hệ của nàng ta cùng ca ca kỳ thực là quan hệ biểu huynh biểu muội. Biểu huynh muội có thành thân đi, cũng không có gì. Ca ca vốn cũng không cần áy náy, huống chi chuyện này cũng không phải là ý của ca ca, đều do ngươi làm hại."
Ngọc Hư Tử gục đầu xuống, im lặng một lát, hắn hỏi: "Hiện tại cần ta làm gì sao?"
Trong thanh âm có vài phần suy sụp tinh thần.
A Li nói: "Cũng là không cần ngươi làm chuyện gì lớn, ngươi chỉ cần tiếp tục bản lĩnh châm ngòi thổi gió của ngươi đi, để cho sự tích thần tướng che mặt trở thành đề tài cho mọi người trà dư tửu hậu là được."
Ánh mắt Ngọc Hư Tử lóe lên, chần chờ nhìn phía Vân Dục Hưu: "Các ngươi chẳng lẽ sẽ thả ta?"
Vân Dục Hưu cười lạnh tiến lên, cách không nắm lấy thân thể hắn lên, thân thể hóa thành một trận sương mù đen, từ phía trước hắn xuyên thẳng ra phía sau hắn.
Cả người Ngọc Hư Tử lạnh như băng, hắn ý thức được trái tim mình bị một luồng ma diễm chí âm chí độc cuốn lấy, từ nay về sau, sinh tử chỉ trong ý niệm của đối phương.
Hắn lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ, cảm thấy chỉ cần khôi phục tự do của thân thể, nhất định có thể tìm được biện pháp giải nguyền rủa.
Vì thế hắn trấn định thi lễ một cái, thành khẩn nói: "Ta liền đi an bày."
Sau khi Ngọc Hư Tử rời khỏi, mặt Vân Dục Hưu không biểu cảm đi đến trước mặt A Li, ánh mắt nặng nề dính trên mặt của nàng.
"Nàng muốn ta chịu cái nguyện lực hương khói kia?"
A Li cong ánh mắt lên, cười nói: "Ta biết chàng chán ghét cái đó."
Ánh sáng trong con ngươi Vân Dục Hưu tối lại, nhìn chằm chằm tiểu thê tử xinh đẹp khả ái trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, 'Nếu như nàng mở miệng yêu cầu, cũng không phải là không thể chịu đựng được. Chẳng qua, phải để cho nàng trả giá chút gì...'
Ánh mắt dần dần di động đến cánh môi đỏ bừng yêu kiều của nàng.
"Ừ. Thì sao." Hắn không chút để ý nói, ngữ khí có chút có lệ.
"Cho nên đương nhiên không phải là chàng rồi!" A Li chớp chớp đôi mắt sáng ngời, ý cười trên khóe môi càng đậm, "Nó đã hưởng nguyện lực hương khói mà nở ra, vậy chắc hẳn nó sẽ không ghét bỏ cái hương vị đó."
Nàng khẽ lắc lắc ấu thú trong tay.
Vân Dục Hưu ngẩn ra.
A Li đưa nó đến trước mặt của hắn, khoan khoái nói: "Từ đây về sau, nó được gọi là thần tướng che nha!"
Vân Dục Hưu: "..."
Ánh mắt hơi trầm xuống, dừng trên người ấu tể Thiên Đế.
Sau một lúc lâu, chậm rãi phun ra một chữ: "Được."
Ngọc Hư Tử quả nhiên có chút thủ đoạn, A Li cùng Vân Dục Hưu tùy ý bước vào một tòa thành trì, liền nghe được trong mấy quán trà tửu lâu, đều có người sôi nổi nghị luận về vị thần tướng che mặt.
A Li tìm một nơi thanh tĩnh, nhập tâm tĩnh thần, cẩn thận cảm nhận huyền diệu chung quanh mình.
Nàng phát hiện trên cái con quái vật "rong rêu" khổng lồ kia, đang thải ra nhè nhẹ từng đợt từng đợt mây trôi nửa trong suốt, bay về hướng Vân Dục Hưu. Nàng có thể rõ ràng cảm giác được sự chán ghét cùng bài xích của hắn, hắn tựa như một mặt trời nhỏ nóng cháy, từ xa xa liền đã thổi bay hoặc là hòa tay mấy thứ đó.
A Li cảm thấy, nhất định cái đám mây trôi kỳ quái đó chính là nguyện lực hương khói. Nói đến cũng lạ lùng, mọi người cũng không biết thần tướng che mặt kết quả là người ra sao, nhưng chỉ cần Vân Dục Hưu tiến vào nơi đám người tụ cư, đám nguyện lực này sẽ tự động tìm được hắn.
Nàng rất nhanh tìm được ấu thú Thiên Đế trong biển thiên địa. Dưới trạng thái kỳ diệu này, nó giống như một đốm lửa nho nhỏ trên ngọn nến vậy. Nó đang muốn truy đuổi cắn nuốt nguyện lực này, mỗi khi nó nuốt vào một luồng, đốm lửa sẽ lớn mạnh một chút.
A Li lấy lại tinh thần, nói: "Ý tưởng thì đúng rồi ấy, chẳng qua còn cần làm cho vị thần tướng che mặt nhà chúng ta vài chuyện đại sự nha!"
Nàng ẩn ẩn có cảm giác, chỉ cần tiếp tục theo con đường này đi xuống, nàng có thể đào ra một bí mật lớn mà Ngọc Hư Tử căn bản không tưởng được.
Vân Dục Hưu nhìn nàng một lát, nói: "Chuyện này có đáng gì."
Hắn mang theo nàng, lướt về hướng mặt Đông.
"Lúc nãy mới nghe được có người cầu nguyện, muốn tìm về nữ nhi mất tích." Ngữ điệu Vân Dục Hưu nhàn nhạt, "Ta nghe ngóng sơ sơ, phát hiện gần đây bị mất không ít nữ tử trẻ tuổi."
Trong lòng A Li hơi hơi vừa động.
"Tuy rằng địa điểm xảy ra chuyện không giống nhau, nhưng rất nhiều dấu vết để lại đều chỉ về một chỗ —— Đông Lâm Thành." Hắn nhàn nhạt nhìn nàng liếc mắt một cái, nói, "Chỉ cần ta có ý muốn biết, sẽ không có gì có thể tránh được ánh mắt ta."
"Nguyện lực?" A Li ngạc nhiên vô cùng, "Ngươi có thể cảm giác đến mong muốn trong lòng những người đang cầu nguyện?"
"Ừ." Biểu cảm Vân Dục Hưu hơi không kiên nhẫn, "Thật ồn ào."
A Li biết đây là bản lĩnh độc đáo của Thiên Đế, đối với nàng mà nói, nguyện lực chỉ là chút đồ bổ có thể bồi dưỡng thân thể, hương thì không dám khen, vị cũng ăn không vào, lúc đó nàng là bị dí vào mặt, nên cũng không có gì có thể trả lại cho người ta —— một con chim lười như nàng, làm sao có chuyện sẽ bỏ công chạy đến chạy đi trong đám người, hỏi từng người một xem người ta ước nguyện cái gì, mong muốn gì, sau đó giúp mỗi người giải quyết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đó chứ?
Điều này cũng là một trong nguyên nhân nàng không muốn nhận nguyện lực hương khói nhất. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm thôi.
"Chúng ta liền đi thăm dò Đông Lâm Thành!"
Đông Lâm Thành là một nơi đất lành, sản vật phì nhiêu, trong thành là cảnh tượng phồn vinh hào hoa nhất.
Hai người vòng tới vòng lui trong thành gần nửa ngày, cũng không có phát hiện ra bất cứ cái gì dị thường. Thương nhân lui tới rất nhiều, người qua lại cũng đông đúc, cho dù trong một đêm mà mất tích một trăm tám mươi người, chưa chắc gây được nhiều chú ý.
Dị thường duy nhất gần đây trong thành, đó chính là cái ngã tư đường rộng lớn bên ngoài phủ Thành chủ đã được dọn dẹp giải tỏa sạch sẽ, hai bên đều trồng đầy các loại hoa đủ màu đủ sắc, trên đất cũng được trải thảm lông mềm mại.
Nghe nói là Thanh Vu Quân tối nay sẽ giá lâm, trước là tới thăm yêu thiếp xinh đẹp của hắn, ước chừng sẽ ở lại Đông Lâm Thành một đêm.
Trong lòng A Li có một ý tưởng, nàng lôi kéo Vân Dục Hưu, bảo hắn cúi đầu, ghé vào bên cạnh lỗ tai của hắn nói: "Ta đoán tên Thanh Vu Quân này là một gã đại dâm ma! Một thị thiếp căn bản không thể thỏa mãn hắn, cho nên vơ vét nhiều nữ tử trẻ tuổi đến! Qua khỏi đêm đó, thật đáng thương cho các cô nương, sợ là dữ nhiều lành ít!"
Khóe mắt Vân Dục Hưu quất thẳng lên: "..."
"Rất có khả năng người đến là chân thân của Thanh Vu Quân." A Li nói, "Mấy loại chuyện này khẳng định phải tự thân tự lực thôi."
Vân Dục Hưu nhìn một bộ nghiêm trang của nàng, trong lòng vừa tức giận lại buồn cười.
Hắn nói: "Nếu như ngươi cảm thấy người ở trong phủ Thành chủ, vậy không bằng cứ san bằng cái phủ này cho rồi."
"Không không không, " A Li vội vàng xua tay, "Thần tướng che mặt của chúng ta đâu phải là yêu ma, sao có thể làm việc như vậy được chứ? Ta có một biện pháp —— mấy cái cấm chế phòng yêu ma của bọn họ đối với ta không có hiệu quả, không bằng ta làm bộ lạc đường, cố ý đưa dê vào miệng cọp. Nếu như phủ chủ thành này thực sự có âm mưu, chắc chắn sẽ giữ ta lại, nhốt vào cùng một chỗ với nhóm nữ tử kia. Chỉ cần tìm được người, ta liền trốn ra báo cho mọi người đều biết, sau đó ngươi ra tay, cứu hết người ra trước khi Thanh Vu Quân đuổi tới."
Dừng một chút, nàng lại nói: "Lúc trước ta cố ý để choTu Du Quân hiểu lầm là ta đã từng tiếp xúc với vị thần nào đó ở Thần Sơn, hôm nay làm chuyện này lớn lên một chút, để cho Thanh Vu Quân cho rằng thủ hạ Tu Du Quân là thần tướng che mặt, đã làm hỏng chuyện của hắn, nói không chừng chính bọn họ liền bắt đầu chó cắn chó. Cho dù không được như vậy, chúng ta cũng không có gì tổn thất."
Vân Dục Hưu trầm ngâm một lát: "Cũng được, có ma diễm của ta hộ thân, không ai có thể làm nàng bị thương. Chẳng qua..."
A Li chớp ánh mắt, chờ mong nhìn hắn. Gương mặt nàng nổi lên một điểm đỏ ửng, trong lòng âm thầm đoán, hắn muốn nói lo lắng cho nàng chứ gì, hay là muốn nói hắn không nỡ để nàng rời đi dù trong chốc lát?
Hắn nheo mắt lại, cười xấu xa nói: "Chẳng qua, nàng xác định người khác có thể coi trọng nàng sao?"
A Li: "..."
- ----------
Chuyện mà A Li toan tính rốt cuộc cũng không thuận lợi, thủ vệ của phủ thành chủ không có chút ý tứ nào là muốn giữ nàng lại, nàng thử ba lần, thấy thanh niên thủ vệ kia mặt đều đỏ, lại vẫn căng cứng mặt, bảo nàng nhanh chóng rời đi đi.
Nàng vỗ vỗ ót, phát hiện ý nghĩ của mình quá ngây thơ rồi —— ai mà lại dám quang minh chính đại bắt người ở trước cửa nhà mình như vậy chứ!
Rơi vào đường cùng, đành phải ủ rũ quay về đường cũ, đi tìm Vân Dục Hưu.
Không hề nghĩ rằng, vừa mới quẹo qua một cái phố, liền bị một bà tử thoạt nhìn hòa hòa khí khí cản lại.
"Tiểu nương tử bị lạc đường sao?"
Bà tử vỗ vỗ bả vai A Li. A Li nhìn thấy trên bờ vai bản thân bốc lên một màn khói mù nho nhỏ, vừa xông vào mũi nàng, đã bị ma diễm Vân Dục Hưu lưu lại hộ thân đốt thành bụi cũng không thừa.
Nàng vừa nhấc ánh mắt lên, thấy bà tử vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
Vì thế A Li quyết đoán làm ra bộ hai mắt mờ mịt, "rầm" một tiếng ngã vào trong lòng bà tử.
Bên cạnh liền có một cái kiệu nhỏ ngừng lại, khóe miệng của hai kiệu phu quất thẳng lên trên: "Hoa bà tử, đừng giết chết!"
Bà tử cũng một mặt không nói gì: "Chậc, thân thể này cũng quá yếu, mới có một chút thuốc như vậy, người bình thường cũng chỉ choáng váng đầu, mất hết sức lực, phát không ra tiếng... Còn bất tỉnh như thế này, ngay cả bà tử ta cũng phải theo nàng ta lên kiệu, bằng không lỡ như nàng ta ngã ra ngoài..."
"Thôi được, thôi được rồi!" Bộ dáng kiệu phu nhìn thấu hết thảy, miệng không ngớt lời, "Ngươi bớt lười giùm ta đi."
A Li bị bà tử ôm vào trong kiệu.
Nàng cảm thấy phương hướng không quá đúng, không giống như đi về phía phủ thành chủ.
Hay là nghĩ sai rồi, kẻ đi bắt những nữ tử trẻ tuổi chỉ là đám buôn người tầm thường?
Khi còn đang miên man suy nghĩ, kiệu nhỏ đã vào một gian sân, vài người đeo cái khăn che mặt để bà tử chuyển A Li lên một cổ xe ngựa, đem một túi tinh thạch ném cho bà tử cùng kiệu phu, sau đó mấy người đó liền cúi đầu khom lưng đi mất.
A Li hi hí đôi mắt nhìn lén, chỉ thấy mấy người này vội vàng thay quần áo, đợi sau khi xe ngựa từ cửa sau rời khỏi sân, cũng vừa đúng lúc lẫn vào trong một đoàn xe vận chuyển vật tư, thuận thuận lợi lợi tiến vào phủ thành chủ.
Khi xe ngựa bên cạnh bắt đầu dỡ hàng, A Li bị bỏ vào trong một cái hòm xiểng lớn, khiêng về hướng sân sau.
Nàng không khỏi chậc chậc tán thưởng —— đối phương làm việc thật đúng là kín đáo, chẳng những đám người bà tử kia không biết người mua là ai, dù có đi vào phủ của thành chủ này đi nữa, cũng tuyệt đối không có mấy ai biết!
Thế này mới đúng!
Nàng bị nâng đến một chỗ, rồi bỏ trên mặt đất, sau đó bốn phía liền yên tĩnh xuống.