Ngọc Âm cẩn thận nhìn nàng, không thể không nói, không có hai cái ria mép kia, Kỷ tiên sinh trông cũng rất khá.
Nàng ta nói, “Nghe nói Phòng đại nhân mời một vị Kỷ tiên sinh tới điều tra vụ án mạng lần này, không ngờ chỉ mới một ngày, Kỷ tiên sinh đã tóm được con quỷ đó.”
“Không biết vì sao người này phải giả quỷ dọa người?” Kỷ Vân Thư nói giọng nhẹ nhàng, giống như đang hỏi tiểu hài tử.
“Ngươi đang chơi chữ với ta?”
“Ngọc Âm cô nương suy nghĩ quá nhiều. Lúc nãy tại hạ có nói, ở đây không phải là công đường, ta cũng không phải là Phòng đại nhân, vì thế ta sẽ không thẩm vấn ngươi.”
Ngọc Âm nghi ngờ, “Vậy ngươi tới đây làm gì?”
“Nhà giam rất lạnh, cô nương thân thể yếu kém, nếu như bị nhiễm bệnh thì sẽ không tốt. Tại hạ cố ý đưa đồ ăn nóng, trà nóng, để cô nương hâm nóng bản thân.”
Ngọc Âm nhìn thoáng qua hộp đồ ăn, cười lạnh một tiếng, đẩy qua một bên.
“Không cần.”
Hành động này vừa lúc lộ ra cổ tay mảnh khảnh của nàng ta, đồng thời, cũng lộ ra hai chữ được khắc trên mặt vòng tay ở trên cổ tay.
“Thượng Hi”!
Nó có ý nghĩa gì?
Vì thế ——
Kỷ Vân Thư cố ý nói, “Vòng tay của cô nương là ngọc hòa điền, đúng không? Ngọc này có xuất xứ từ vùng Tân Cương, có thể nói, nó là loại ngọc tốt nhất. Dựa vào màu sắc của nó, chắc là có giá rất đắt!”
Sau một khoảnh khắc, Ngọc Âm lập tức thu tay vào trong ống tay áo.
Kỷ Vân Thư: “”Thượng Hi”? Chẳng lẽ là một cái tên khác của cô nương?”
“Không phải chuyện của ngươi.”
Ngọc Âm nói giọng lạnh lùng, vẻ mặt cảnh giác.
Kỷ Vân Thư mỉm cười, cầm lấy hộp đồ ăn đứng dậy.
“Nếu Ngọc Âm cô nương không muốn tại hạ đưa than ngày tuyết, vậy không quấy rầy nữa. Nhà giam hơi ẩm ướt, cô nương hãy giữ gìn sức khỏe của mình.”
Ngọc Âm không đáp lại.
Sau khi Kỷ Vân Thư ra khỏi đại lao, nàng lập tức viết hai chữ “Thượng Hi” và giao cho Phòng Minh Tam.
“Phòng đại nhân có thể tìm hiểu hai chữ này có ý nghĩa là gì hay không?”
Phòng Minh Tam nhìn thoáng qua, lập tức giao cho Văn Lệnh Dương đi tìm hiểu.
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng nhận được tin tức.
Thì ra hai chữ “Thượng Hi” là tên tự xưng của Lý lão gia trong thành Du Châu.
Lý lão gia, tên gọi là Minh Châu, tự xưng là “Thượng Hi“. Ông ta là một thương nhân buôn bán ngọc có tiếng ở vùng Du Châu, nhưng vì lý do công việc, ông ta không thường xuyên ở trong thành Du Châu.
Người này cũng xem như là một người lương thiện, thường xuyên tiếp tế cho bá tánh nghèo khổ, rất rộng lượng đối với người khác.
Nếu vậy, vì sao trên vòng ngọc của Ngọc Âm lại khắc tên tự xưng của Lý lão gia?
Phòng Minh Tam cảm thấy kỳ lạ.
“Lý Minh Châu là người nghiêm túc, sẽ không bao giờ tới những nơi phong nguyệt như thế.”
Văn Lệnh Dương nói, “Nhưng toàn bộ thành Du Châu chỉ có Lý lão gia có tên tự xưng là “Thượng Hi“.”
Kỷ Vân Thư hỏi, “Ông ta không ở trong thành Du Châu?”
“Vừa mới trở về hôm qua.”
“Muốn biết ông ta có liên quan tới Ngọc Âm cô nương hay không, hỏi là biết.”
“Tiên sinh muốn tới Lý phủ?”
Nàng lắc đầu, “Không, muốn mời ông ta tới nha môn một chuyến.”
......Edit: Emily Ton.......
Rất nhanh, Lý Minh Châu đã “tới” nha môn.
Người này khoảng hơn 40 tuổi, nhìn khá tốt tính.
Ông ta ăn mặc rất giản dị, là một nam nhân trung niên hào hoa phong nhã.
Lý Minh Châu bước vào đại đường nha môn, vẻ mặt không hề có chút hoảng sợ, trước tiên chắp tay về phía Cảnh Dung hành lễ.
“Tham kiến Dung Vương.”
Có vẻ như trước khi ông ta tới đây, đã làm xong bài tập của mình - biết Cảnh Dung đang ở đây.
Cảnh Dung chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.
Không nhận được câu trả lời, Lý Minh Châu khiêm tốn hỏi Phòng Minh Tam, “Không biết Phòng đại nhân truyền Lý mỗ tới đây là vì chuyện gì?”
Phòng Minh Tam ngồi ở trên cao đường, không muốn úp úp mở mở, hỏi thẳng, “Bản quan cho truyền ngươi tới đây, là vì muốn hỏi một chút, ngươi có quen biết Ngọc Âm cô nương ở Trường An Sở?”
“Ngọc Âm?” Lý Minh Châu lắc đầu, “Trường An Sở là nơi phong nguyệt, Lý mỗ sao có thể sẽ tới một nơi như vậy, đừng nói tới chuyện quen biết người bên trong.”
“Lý Minh Châu, trên công đường không được nói dối.”
“Những gì Lý mỗ nói đều là sự thật, hơn nữa Lý mỗ quanh năm không ở thành Du Châu, điều này trên dưới Lý gia đều có thể làm chứng. Nếu đại nhân không tin, có thể để ta đối chất với Ngọc Âm cô nương.”
Thái độ của ông ta rất hào hùng!
Không hề có chút do dự.
Kỷ Vân Thư tiến lên, mỉm cười. Nàng lấy một tờ giấy ra, trên đó có vẽ hình chiếc vòng tay ở trên cổ tay Ngọc Âm.
Bức họa sống động như thật!
“Lý lão gia, ngươi là người buôn bán ngọc, không biết đã từng bán ra một chiếc vòng tay nào như vậy hay chưa?”
Lý Minh Châu nhìn thoáng qua, gật đầu, “Vòng tay này được làm từ ngọc hòa điền thượng đẳng, ta từng nhìn thấy kiểu dáng này trước đây. Chỉ có mười chiếc được chế tạo cách đây hai năm.”
“Vậy ngươi có còn nhớ rõ, ai đã từng mua nó?”
“Chuyện đã qua lâu như vậy, ta không còn nhớ rõ, hơn nữa cũng không ghi chép lại.”
“Vậy trên những vòng tay này, có phải đều được khắc chữ hay không? Hoặc là khắc ký hiệu nào đó?”
Lý Minh Châu phủ nhận, “Đương nhiên là không có.”
Kỷ Vân Thư quán sát ánh mắt của ông ta, không nhìn ra được manh mối nào khác.
Nàng không hỏi thêm nữa, ra hiệu bằng ánh mắt với Phòng Minh Tam.
Phòng Minh Tam hiểu ý, lập tức nói, “Nếu đã như vậy, Lý lão gia có thể trở về.”
Lý Minh Châu không hỏi nhiều, thậm chí cũng không hỏi vì sao mình lại dính líu đến Ngọc Âm.
Ông ta chắp tay rời đi.
Tuy nhiên, ông ta còn chưa ra khỏi công đường, Vệ Dịch đã vội vàng chạy tới va vào người ông ta. Lý Minh Châu lảo đảo về phía sau vài bước, Kỷ Vân Thư lập tức tiến lên đỡ lấy ông ta.
Kỷ Vân Thư vừa đỡ lấy Lý Minh Châu, nàng ngẫu nhiên nhìn thấy trên cổ Lý Minh Châu có một hình xăm.
Thật bất ngờ, hình xăm kia lại giống như đúc hình xăm trên mắt cá chân của Thường lão gia.
Kỷ Vân Thư cảm thấy đầu óc tê dại một chút.
Lý Minh Châu nói lời cảm tạ, “Đa tạ tiên sinh.”
“Không cần đa tạ.” Kỷ Vân Thư lui lại về phía sau hai bước, hỏi, “Không biết Lý lão gia có quen biết Thường lão gia hay không?”
“Ta có nghe nói về người này, nhưng chưa từng buôn bán hay qua lại lần nào.”
Kỷ Vân Thư mỉm cười, không hỏi thêm gì nữa.
Lý Minh Châu rời đi, Vệ Dịch nhảy nhót tới trước mặt nàng, nói, “Thư Nhi, các ngươi đang làm gì vậy?”
Nàng không để ý tới Vệ Dịch, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Phòng Minh Tam.
“Phòng đại nhân, tại hạ muốn kiểm tra thi thể hai người đã chết kia một lần.”
......
Phòng Minh Tam làm việc rất có hiệu quả, quan tài của hai người chết trước đó, rất nhanh đều được đào lên.
Kỷ Vân Thư tới hiện trường nghiệm thi, nguyên nhân cái chết chính là thắt cổ.
Cũng may, hai thi thể kia chưa bị phân hủy nhiều, gần như vẫn có thể nhìn ra được dấu vết trên đó.
Quả nhiên, trên người bọn họ đều có hình xăm giống nhau!
Tuy nhiên, vị trí hình xăm lại khác nhau.
Ba người chết đều có hình xăm giống như Lý Minh Châu, điều này có nghĩa là gì?
Cảnh Dung nhìn thoáng qua thi thể trong quan tài, hỏi, “Phát hiện ra điều gì không?”
Kỷ Vân Thư nói suy nghĩ của mình với hắn.
Cảnh Dung bắt đầu phân tích, “Vậy nói cách khác, Lý Minh Châu có thể có quan hệ với ba người chết? Trên vòng tay của Ngọc Âm có khắc tên tự xưng của Lý Minh Châu. Hơn nữa, thật trùng hợp là Ngọc Âm giả quỷ dọa đúng ba người kia. Nếu suy đoán theo dựa trên mối quan hệ này, Lý Minh Châu nhất định có quen biết Ngọc Âm, cũng có mối quan hệ nào đó với ba người chết. Có lẽ Ngọc Âm nhận lệnh của Lý Minh Châu, giả quỷ dọa mấy người đó trước, sau đó Lý Minh Châu mới giết ba người kia, cuối cùng đẩy hết mọi chuyện là do quỷ thần?”
Hung thủ, chẳng lẽ thật sự là Lý Minh Châu?
Đơn giản như vậy?
Vụ án đã được giải quyết?
Kỷ Vân Thư không nghĩ như vậy, trong lòng cũng không chắc chắn.
Nàng nghi ngờ nói, “Nhưng động cơ giết người của Lý Minh Châu là gì? Vì sao ông ta phải giết người? Hơn nữa hình xăm đó có ý nghĩa gì?”
Cảnh Dung suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Có lẽ, có một người sẽ biết.”
“Ai?”
“Triệu Hoài!”
~~~Hết chương 402~~~