Edit & Dịch: Emily Ton.
“Ngươi nói bổn vương thận trọng, xem như là đang khen bổn vương sao?”
Trong lòng hắn nảy sinh một chút hạnh phúc!
Hắn ghé mắt nhìn nàng, trên khuôn mặt tinh xảo, lộ ra lực hấp dẫn khiến người không thể nào kềm chế.
Kỷ Vân Thư bước chân nhanh hơn, bỏ hắn lại phía sau.
Cảnh Dung truy vấn......
“Ngươi hãy nói thật với ta, mới vừa rồi không phải ngươi đang khen ngợi bổn vương?”
Cảnh Dung bước chân hắn đuổi kịp nàng, vẻ mặt lì lợm tiếp tục trêu chọc nàng.
“Kỷ tiên sinh, ngươi nói đi!”
Hắn quay người qua nắm lấy ống tay áo của Kỷ Vân Thư!
Kỷ Vân Thư hạ thấp mí mắt, nhìn hắn một cách kỳ lạ.
Hiện tại, vì phá án không có thời gian rảnh rỗi, tôn Phật này còn khen ngược, có tâm tình truy vấn những thứ tầm thường đó.
Để ngăn hắn tiếp tục vô lại như thế.
Kỷ Vân Thư đơn giản trả lời hắn......
“Vâng, tiểu nhân đang khen Vương gia, hiện tại được rồi sao?”
“Không được.”
Một câu chặn nàng trở lại!
Kỷ Vân Thư dừng bước chân lại, cực kỳ kinh ngạc. Nàng nghiêng người, cặp mắt trong sáng nhìn hắn, hoang mang: “Vương gia rốt cuộc muốn làm gì?”
Khóe môi hắn giương lên, mang theo hài hước: “Bổn vương không thích vì tiên sinh khen chưa đủ.”
“Ngươi......”
“Bổn vương không chỉ có thận trọng, còn được biết đến như một nhân tài và rất mỹ mạo.”
Bả vai Kỷ Vân Thư run rẩy, lập tức dời ánh mắt qua một bên, tiếp tục đi về phía trước, quăng ra một câu: “Tâm tư của Vương gia, thật sự khác biệt, tiểu nhân không thể hiểu.”
Nàng hiểu, đương nhiên hiểu!
Nhân tài là nàng, mỹ mạo cũng là nàng!
Cảnh Dung vô cớ nói với nàng như vậy, tất nhiên...... Là đã phát hiện ra nàng nữ nhi.
Nhưng cố tình vẫn không nói toạc ra!
Tâm trí Kỷ Vân Thư căng thẳng, bước chân không dám hơi chậm nửa bước, sợ lại đi song song cùng với hắn, nghe hắn nói tiếp những lời kỳ quái.
......Edit & Dịch: Emily Ton....
Bọn họ đi từ thôn xóm vào đến trong thành, bầu trời đã bắt đầu tối!
Trên đường nhỏ, nhưng người đi lại khá nhiều. Ven đường, những người bán hàng rong đang hét to, khoe khoang những mặt hàng được trưng bày trước quầy hàng của bọn họ.
Người đến người đi!
Đèn lồng treo khắp nơi!
Phụ nữ và trẻ em đang tận hưởng buổi tối!
Sinh động yên bình!
Toàn bộ con đường dài của Cẩm Giang thành, đều bị náo nhiệt vây quanh.
Kỷ Vân Thư đi ở trong đám người, Cảnh Dung đi theo ở phía sau nàng.
Nàng nghĩ vòng qua mấy con phố, sau đó sẽ đường ai nấy đi.
Không ngờ, tay phải của nàng đột nhiên bị người nắm lấy, bước chân dừng lại. Lực trên cổ tay kia có chút hơi mạnh, khiến nàng lảo đảo vài bước, nhưng bả vai được người dùng tay đỡ lại, nàng mới đứng vững vàng.
Nàng nghiêng mắt nhìn lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Cảnh Dung.
Hắn hơi mỉm cười: “Ta hơi đói bụng, cũng hơi mệt mỏi, không bằng ngồi xuống ăn chén mì, nghỉ một chút?”
Nàng theo bản năng lập tức vùng vẫy, bất đắc dĩ, cổ tay bị giam cầm ở trong bàn tay Cảnh Dung chặt như thép, sức lực nàng không địch lại được, không thể nào thoát ra!
“Vương gia buông tay.”
“Vào một đêm mùa đông như vậy, tiên sinh định quay về và nằm trong chăn ngủ sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng bổn vương lại cảm thấy, thật sự rất lãng phí.”
Lãng phí cái đầu ngươi, đêm trời đông giá rét, nếu không đi ngủ, vậy đi ném tuyết hay sao?
Không đợi Kỷ Vân Thư từ chối, thân mình đã bị hắn kéo tới một quán mì bên cạnh, ngồi xuống một cái bàn trống.
Cảnh Dung vẫy vẫy tay: “Lão bản, cho hai bát mì tương, một bát không bỏ hành lá.”
“Tới ngay!”
Lão bản đặt chiếc khăn lông trên vai, bắt đầu bận việc.
Cảnh Dung lại nói: “Lão bản, khi đặt mì vào nước, hãy dùng chiếc đũa chậm rãi khuấy vài lần. Khi lấy ra khỏi nồi, nhớ rõ dùng nước lạnh rửa qua một lần, như vậy khi ăn sẽ thơm hơn nhiều.”
“Được được!”
Thật là thành thạo!
Ai ai ai, Cảnh Dung, ngươi có phải từ nhỏ đã lớn lên ở ven đường hay không? Sao lại quen thuộc với cách thức của ẩm thực đường phố như vậy?!
Nhưng......
Kỷ Vân Thư hỏi hắn: “Vì sao Vương gia nghĩ...... ta không ăn hành lá?”
Cảnh Dung giơ tay về chiếc giỏ đựng đũa, chọn một đôi đũa, gõ một cái trên ấm trà trước mặt, trả lời: “Lần trước ở Chu gia, tiên sinh trước khi dùng bữa, đã nhặt hết tất cả hành lá ra. Người sáng suốt, vừa nhìn là hiểu.”
Ân, ngươi là người sáng suốt.
“Nhưng, Vương gia nghĩ sai rồi, ta không phải không thích hành lá.”
“Ân? Sai rồi? Sai nơi nào?”
Cảnh Dung tò mò, vì sao lại sai, ngươi rõ ràng đã nhặt hết hàng lá ra ngoài!
Lúc này, Kỷ Vân Thư mỉm cười, cũng lấy ra một đôi đũa từ giỏ đựng đũa, cũng gõ một cái trên ấm trà trước mặt.
“Vương gia còn nhớ rõ, món gì trên bàn ăn ta đã nhặt hành lá ra không?”
Cảnh Dung nheo mắt lại nghĩ nghĩ, tròng mắt sáng ngời: “Cá chiên.”
“Trí nhớ thật tốt, vậy Vương gia có biết hay không, nếu bỏ thêm hành lá vào cá chiên, toàn bộ mùi cá ở bên trong đều sẽ bị hành lá hấp thụ? Mặc dù ta quen ngửi mùi máu tươi, nhưng lại hoàn toàn khác với mùi máu tươi của cá. Mùi cá, rất hăng, khiến cho tâm trí khó chịu. Nhưng khi mùi máu tươi đi vào mũi, sẽ nồng nhưng không ngậy. Nếu ngươi ngửi quen, còn mang theo mùi vị tươi mát.”
Leng keng......
Kỷ Vân Thư vừa mới nói xong, sau lưng, vang lên âm thanh của cái thìa rơi xuống đất.
Chỉ thấy lão bản với khuôn mặt run rẩy, bị giật mình bởi những lời nói vừa rồi của Kỷ Vân Thư, cũng sợ hãi không kém.
Lão bản lập tức kéo mồm mép tươi cười trở lại, bưng lên hai bát mì: “Hai vị...... hai vị chậm rãi dùng.”
Giọng nói run rẩy!
Hôm nay lão gặp được khách nhân, vô cùng kỳ lạ, phẩm vị cũng rất độc đáo!
Lão bản đặt bát xuống và nhanh chóng tránh ra.
Kỷ Vân Thư không nhịn được cười thành tiếng, hoàn toàn quên mình không vui khi bị Cảnh Dung mạnh mẽ kéo đến nơi này.
Khi cười, lông mi của nàng rũ xuống, đều rơi vào trong mắt Cảnh Dung!
Hắn rất tò mò, nếu nữ nhân này thay thành nữ trang, tóc xoã trên vai, sẽ đẹp như thế nào?!
Hắn ý thức được mình đang thất thần, lập tức kéo mình quay lại hiện thực.
Nói một câu: “Nhanh chóng ăn đi, nếu không sẽ nguội.”
Cảnh Dung chọc chọc chiếc đũa, bắt đầu ăn.
Kỷ Vân Thư nhìn hắn một cái, cũng bắt đầu động đũa.
Nhưng nàng chỉ ăn một miếng đã đặt đũa qua một bên.
Ngược lại, Cảnh Dung chìm trong bát mì, di chuyển chiếc đũa mấy lần, một chén mì đã hết. Hắn vừa nhấc đầu lên, mắt nhìn thấy bát mì của Kỷ Vân Thư gần như không động đến, hỏi: “Không ăn à?”
“Ăn không vào.”
“Vậy không cần lãng phí.”
Nói vừa xong, Cảnh Dung đã bưng bát mì trước mặt nàng qua.
“Đừng......” Kỷ Vân Thư cảm thấy khiếp sợ.
Không kịp ngăn cản, Cảnh Dung đã nhúng đôi đũa vào bát mì của nàng, một lần nữa bắt đầu ăn ngon lành.
Một khắc kia, hành động của hắn khiến Kỷ Vân Thư sốc như bị sét đánh vào một ngày trời quang đãng.
Nàng há hốc mồm, trong một khoảng thời gian dài vẫn không thể đóng.
Cảnh Dung đã ăn xong bát mì của nàng, cực kỳ thống khoái. Hắn nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của nàng, khóe môi cong thành một nụ cười, sau đó vươn đốt ngón tay thon dài, móc chỗ cằm của nàng, hơi nhấc lên.
Nhẹ nhàng khép miệng nàng lại!
“Tiên sinh kinh ngạc như vậy làm gì? Bổn vương không hề chê ngươi.”
“......”
“Tốt, ăn no rồi, đi thôi.”
Cảnh Dung móc bạc ra và đặt lên bàn, một lần nữa kéo tay Kỷ Vân Thư.
Rời khỏi quán, hào vào trong đám người!
Nhìn tay mình bị Cảnh Dung nắm lấy, Kỷ Vân Thư luôn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nàng vung tay lên, tay áo bay trong không khí. Kỷ Vân Thư rút tay mình về, hai tay nắm chặt, để tránh cho Cảnh Dung lại vươn tay ra nắm lấy tay mình.
“Trời không còn sớm nữa, tiểu nhân về trước.”
Kỷ Vân Thư lạnh lùng, thờ ơ nói, sau đó vòng qua người Cảnh Dung, bước nhanh rời đi.
Cảnh Dung đứng tại chỗ một hồi, nhìn tay mình trống rỗng, cảm giác mềm vại mới vừa rồi, từ từ biến mất.
Một lát sau, hắn xoay người đuổi theo......