Hắn ta búng tay một cái!
Sơn phỉ bốn phía đều kéo căng cung tiễn, những mũi tên sáng bóng như được tráng bạc, chĩa thẳng vào con mồi.
Kỷ Vân Thư bỗng nhiên tiến lên một bước.
Nàng vội vàng nói, “Triệu Hoài, sao ngươi phải dùng toàn bộ Cao Sơn trại để làm tiền đặt cược?”
“Là do các ngươi ép ta.”
“Thu tay lại đi. Nếu không sẽ không kịp nữa. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhìn thấy người bên ngoài chết hết hay sao?”
Triệu Hoài do dự!
Đúng lúc này, Mộ Nhược nhích dần tới gần Cảnh Dung, nhẹ giọng nhắc nhở, “Ngươi đang bị thương, đợi lát nữa lập tức đi vào trong phòng. Bầu rượu ở trong đó, ngươi biết mình nên làm như thế nào, đúng không?”
Trong khi nói, Mộ Nhược còn lắc lắc mồi lửa trên tay với Cảnh Dung.
Cảnh Dung gật đầu, hỏi, “Ngươi giữ chân chúng được không?”
“Có thể giữ được một hồi.”
“Ừ.”
Hai người nhanh chóng trao đổi.
Triệu Hoài dường như đã hạ quyết tâm, vẻ mặt tàn nhẫn, chỉ tay về phía trước, ra lệnh.
“Giết cho ta!”
Vì thế ——
Những mũi tên nhọn phóng tới.
Cảnh Dung lập tức nắm tay Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch, dưới sự bảo vệ của Mộ Nhược và Thời Tử Nhiên, bọn họ nhanh chóng vào phòng, đóng cửa lại.
Bên ngoài, mưa mũi tên xối xả bay tới, mỗi một mũi tên đều muốn lấy mạng người.
Cũng may Mộ Nhược và huynh muội họ Thời võ công không tệ, tạm thời còn có thể cầm chân được một hồi.
Trong phòng!
Mũi tên nhọn bắn xuyên từ bên ngoài vào, đính ở trên cánh cửa, trên cửa sổ, hoặc là trực tiếp xuyên qua cửa sổ bằng giấy bắn vào, đáp xuống những cây cột trong phòng.
Bởi vì phòng trong Cao Sơn trại đều có ba mặt là tường, một mặt là cửa, vì thế căn phòng này mặc dù có thể tránh mưa tên, nhưng cũng là ngõ cụt.
Vệ Dịch sợ đến mức không dám thở, Kỷ Vân Thư ôm lấy cơ thể đang run lẩy bẩy của hắn, ngồi xổm xuống chỗ góc tường, cúi đầu thật thấp.
Cảnh Dung tìm được bầu rượu có chứa bột lưu huỳnh, vặn nắp ra, rút một mũi tên trên cây cột xuống, rắc bột lưu huỳnh lên đó, sau đó châm lửa.
Ngọn lửa ngay lập tức bùng lên.
Hắn vung cánh tay lên, mũi tên bay ra ngoài, lao tới trên nóc nhà đối diện, đốt cháy.
Cảnh Dung cứ tiếp tục như thế, một mũi tên nhọn bắn vào trong chỗ của bắn, hắn liền bắn một mũi tên lửa ra bên ngoài.
Rất nhanh, bên ngoài đều là lửa.
Trong viện nhỏ, khỏi nổi lên dày đặc, mưa tên cũng đã dừng lại.
Mộ Nhược đá văng cửa ra, định mang Cảnh Dung, Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch ra ngoài, nhân lúc hỗn loạn chạy thoát khỏi viện.
Bởi vì Kỷ Vân Thư hít phải khói nên bị sặc, cả người trở nên yếu đuối, vì thế Cảnh Dung đỡ nàng rời đi.
Triệu Hoài lập tức mang theo người, theo đuổi không bỏ.
Hắn ta đuổi theo tới cửa sơn trại.
Cửa sơn trại đóng chặt.
Bên ngoài truyền đến một loạt âm thanh đánh nhau, có thể nghĩ ra được, 3000 binh mã đã tấn công lên núi.
Ngay khi đám người Cảnh Dung vừa đến, cửa lập tức được đẩy ra từ bên ngoài.
Tiếng chém giết càng thêm điếc tai.
Chỉ thấy binh mã Kinh Châu đang từng bước ép lui người Cao Sơn trại, cuối cùng chiếm lĩnh bên ngoài.
Nhưng binh mã Kinh Châu xông lên đỉnh núi chỉ có khoảng một ngàn người, số còn lại hầu như đều chết bởi cơ quan ở dưới chân núi.
Có thể tưởng tượng được, trận chiến dưới chân núi Cao Sơn trại kinh hoàng đẫm máu và khốc liệt thế nào.
Lang Bạc mang binh từ ngoài cửa vọt vào, hợp lại với đám người Cảnh Dung.
“Vương gia.”
Trên trán Lang Bạc chảy đầy mồ hôi, giọng nói hùng hồn vang dội!
Cảnh Dung kinh ngạc, chất vấn Lang Bạc, “Ai bảo ngươi dẫn người tấn công lên núi?”
“Huyện lệnh huyện Sơn Hoài.”
“Hoang đường!”
Cảnh Dung mắng hắn.
Trương Hoán Bình a Trương Hoán Bình!
Mũ cánh chuồn trên đầu của ngươi, bổn vương nhất định sẽ hái nó xuống.
Ba ngàn binh mã, chỉ còn sót lại chưa đầy một ngàn, Cao Sơn trại hơn 600 người, cũng chỉ còn lại mấy chục người do Triệu Hoài mang đến để truy đuổi bọn họ.
Ván cờ này thắng hay thua, hiển nhiên đã định.
Triệu Hoài không dám tin vào mắt mình. Đã bao lâu rồi, toàn bộ người của mình ở bên ngoài sơn trại đều chết hết.
Hắn đau lòng vạn phần, nhưng lại cực kỳ thống hận.
Hắn nhất định thề sống thề chết chiến đấu một trận.
Hắn trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Cảnh Dung, “Cho dù Cao Sơn trại ta giết tới một người cuối cùng, chúng ta cũng sẽ không nhận thua.”
“Hai bên đều đã bị thương, đừng tiếp tục khiến người mất mạng.” Cảnh Dung nói.
“Cao Sơn trại là tâm huyết cả đời của cha ta, các ngươi huỷ hoại nó, chính là lấy mạng của ta.”
Triệu Hoài mắng trong khi không cầm được nước mắt chảy xuống!
Mấy chục tên sơn phỉ bên cạnh cũng đều đau buồn không thôi, nhưng vẫn dùng sức mạnh cuối cùng của mình, dự định cùng chiến đấu với Triệu Hoài. Đối với bọn họ, Cao Sơn trại chính là nhà của bọn họ, một khi nó bị huỷ, đó chính là lấy mạng bọn họ.
“Đại đương gia, chúng ta đều sẽ đi theo, nhất định đánh đến một hơi cuối cùng.”
“Giết!”
“Giết!”
Khí thế của bọn họ đột nhiên tăng lên.
Nhìn thấy như vậy, Kỷ Vân Thư lại đỏ mắt. Bởi vì khói dày đặc nên nàng bị sặc, yết hầu khó chịu không thể nói nên lời, chỉ nắm chặt lấy cánh tay Cảnh Dung, lắc đầu.
Nàng khó khăn lên tiếng, “Đừng tiếp tục giết người.”
Cảnh Dung gật đầu!
Hắn nói, “Triệu Hoài, hiện tại ngươi chỉ đang vật lộn để chết, bổn vương hạ lệnh lui binh, ngươi có thể giữ lại Cao Sơn trại.”
“Mấy trăm huynh đệ của ta đều bị các ngươi tàn sát. Nếu Triệu Hoài ta đáp ứng, đó chính là hèn nhát.” Hắn ta hạ lệnh, “Giết cho ta.”
Khoảnh khắc sau đó, Lang Bạc thuận thế mang theo binh mã Kinh Châu từ hai bên vọt lên, bảo vệ đám người Cảnh Dung ở phía sau.
Một trận chiến đẫm máu lại sắp sửa bắt đầu.
Đúng lúc này ——
“Dừng tay.”
Triệu Thanh chạy tới, trực tiếp ngăn ở giữa hai bên.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, thân hình cao lớn, đứng ở giữa hai bên, thực sự rất chói mắt.
Triệu Hoài nói, “Triệu Thanh, tránh ra.”
“Ca, ta đã biết hết rồi. Những năm gần đây, những chuyện xảy ra với ta, ta đều đã biết. Vì bảo vệ ta, tấc cả các ngươi đều dấu diếm ta. Nhưng hôm nay, ngoại trừ cha ra, ta chỉ còn lại ca ca. Ca, hãy thu tay lại, đừng tiếp tục giết người.”
“Triệu Thanh......”
“Ca! Ta cầu xin ngươi.”
Triệu Hoài là trang hán tử, lần đầu tiên khóc đến nỗi không thành tiếng, cả người rung lên.
Cuối cùng, hắn ta bất lực rũ xuống.
Sau đó quỳ gối trên mặt đất.
Hắn ta ngửa đầu, “Ta Triệu Hoài vô dụng, không thể báo thù cho các huynh đệ, vì thế dùng cánh tay để trả.”
Hả?
Mọi người kinh hãi!
Trước khi mọi người kịp ngăn cản, Triệu Hoài đã giơ đại đao trong tay, vươn cánh tay trái của mình ra, một đao chém xuống.
Máu tươi bắn đầy mặt đất!
Cánh tay bị chặt đứt lăn xuống bùn đất, cực kỳ đáng sợ.
“Ca!” Triệu Thanh quỳ xuống ở trước mặt Triệu Hoài.
Hai huynh đệ ôm đầu khóc rống.
Lúc này, Kỷ Vân Thư cũng không thể chống đỡ được nữa, ngất xỉu......
Khi nàng tỉnh lại, nàng đã ở huyện nha của huyện Sơn Hoài.
Cảnh Dung ngồi cạnh nàng ở mép giường, nhìn thấy nàng tỉnh lại, lo lắng hỏi, “Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Nàng lắc đầu nặng trĩu.
“Triệu Hoài thế nào?”
“Mộ Nhược đang ở đó.”
Nàng gật gật đầu, nhưng không nhìn thấy Vệ Dịch, “Vệ Dịch đâu?”
“Hắn quá sợ hãi, ta sai người đưa hắn đi trước nghỉ ngơi trước.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cảnh Dung sai người chuẩn bị thuốc, Kỷ Vân Thư uống xong thì định nghỉ ngơi một lát, nhưng Kỷ Uyển Hân đã bước vào phòng. Nàng ta đỏ mắt, ngồi phịch xuống mép giường và bắt đầu khóc.
Kỷ Vân Thư vỗ đầu nàng ta, nhìn thoáng qua Cảnh Dung, “Vương gia có thể ra ngoài trước được không? Ta có lời muốn nói với nhị tỷ ta.”
Cảnh Dung gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Kỷ Vân Thư cũng xuống giường, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Vân Thư, muội còn yếu, vẫn nên nằm ở trên giường đi.”
Nàng nâng ấm trà lên và rót ra một chén, đẩy về phía Kỷ Uyển Hân.
Khuôn mặt nàng trở nên trầm xuống, nhẹ nhàng nói, “Nhị tỷ, uống xong chén trà này, ta sẽ nói Vương gia phái người đưa tỷ quay về Cẩm Giang càng sớm càng tốt.”
“Hả?”