Tô Tử Lạc cười lạnh một tiếng, cơ thể hắn vẫn nửa nằm ở trên mặt đất.
“Cảnh Dung a Cảnh Dung, không ngờ, ngươi chung quy vẫn xuống tay với ta.”
Hắn không hề ngạc nhiên!
Hắc y nhân giơ kiếm lên, âm trầm nói: “Tô tiên sinh, nếu ngươi trở thành lệ quỷ cũng đừng oán trách Dung Vương. Rốt cuộc, ngươi đã giết người thì phải đền mạng.”
Giọng nói rơi xuống, người nọ cùng với những hắc y nhân khác đồng thời nhắm kiếm vào hắn và Liệt nhi, hết sức đâm tới.
Liệt nhi cũng thuận thế cầm lấy kiếm trong tay, đẩy ra từng mũi kiếm đang đâm tới.
Thân thủ nó tất nhiên lợi hại, nhưng đôi tay không thắng nổi bốn quyền!
Liệt nhi giống như một người đã được huấn luyện để trở thành tử sĩ, đồng thời với khi liều chết bảo vệ Tô Tử Lạc, cơ thể nó đã bị kiếm chém liên hồi.
“Liệt nhi, cẩn thận!”
Tô Tử Lạc ho nhẹ, nhắc nhở nó.
Hắc y nhân đều bị Liệt nhi chém giết từng người một, nhưng Liệt nhi cũng bị thương nặng.
Cho đến khi ——
Kiệt sức!
Tô Tử Lạc thậm chí không kịp nhắc nhở nó một câu, kiếm của hắc y nhân đã đâm tới sau lưng Liệt nhi.
Thanh kiếm xuyên qua quần áo và đâm thẳng vào da.
Từ sau ra trước, đâm xuyên qua trái tim và thoát ra khỏi ngực.
Trên thân kiếm, rỉ ra máu tươi đầm đìa.
Thời gian dường như cũng hoàn toàn dừng lại trong một khoảnh khắc kia, Tô Tử Lạc trừng lớn đôi mắt nhìn một màn này, bên tai hắn vang lên từng tiếng ong ong ong.
Giống như tiếng gió!
Giống như tiếng hít thở!
Hắc y nhân rút kiếm ra từ trong thân thể Liệt nhi, “soạt” một tiếng.
Cả người Liệt nhi bỗng nhiên đi về phía trước một đoạn, máu tươi không ngừng chảy ra từ chỗ ngực, rất nhanh đã nhiễm đỏ quần áo màu xanh nhạt trên người.
Cuối cùng, hai đầu gối không còn sức lực nữa, quỵ xuống mặt đất!
Thân mình nhỏ gầy cũng chậm rãi ngã xuống.
“Liệt nhi!”
Tô Tử Lạc gầm rú tê tâm liệt phế.
Hai mắt đỏ ngầu!
Thân thể hắn cũng trực tiếp ngã xuống mặt đất, bò tới Liệt nhi đang tắm trong vũng máu, cố hết sức duỗi đôi tay ra, muốn chạm vào bàn tay đang cầm kiếm của Liệt nhi.
Chỉ một chút nữa thôi!
Chỉ thêm một chút nữa thôi!
Còn một chút nữa thôi!
Cuối cùng cũng tới.
Bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ.
Tô Tử Lạc đau đớn kịch liệt gọi một tiếng “Liệt nhi“.
Lúc này, khóe miệng Liệt nhi đầy máu, cặp con ngươi vốn mát lạnh lúc này đang mở rất lớn, cố gắng hết sức quay đầu, nhìn Tô Tử Lạc.
Nó há miệng thở dốc, nhưng không thể phát ra được một từ.
Tô Tử Lạc dùng sức nắm lấy bàn tay nó, cố gắng nâng đầu nó lên.
Hắn khó chịu đến cực điểm, hai má run rẩy, cả người cũng run. Thật lâu sau, hắn mới nghẹn ngào nói được thành lời.
“Liệt nhi, Liệt nhi ngoan của ta.” Đôi môi khô cạn hét lên.
“Thực sự xin lỗi, ta thực sự xin lỗi ngươi. Ta không nên mang ngươi tới Đại Lâm, không nên kéo ngươi vào trong mớ hỗn độn này. Chính ta đã hại ngươi, Liệt nhi.”
Cả người Liệt nhi run rẩy, đôi tay dùng sức nắm lấy ống tay áo của hắn.
Nước mắt rơi xuống từ khoé mắt!
Sau đó Liệt nhi cố gắng dùng một chút sức lực cuối cùng, khoa tay múa chân ở trong không khí vài cái.
“A a......”
Nó nói, nó muốn một con diều giấy!
Giống như con diều giấy mà hai năm trước Tô Tử Lạc đã làm cho hắn!
Tay của Liệt nhi không còn sức lực nháy mắt rũ xuống, nhưng bị Tô Tử Lạc tiếp được. Hắn chảy nước mắt, vuốt đầu Liệt nhi.
Sau đó hắn gật đầu nói: “Được, ta hứa với ngươi, nhất định sẽ làm một con diều giấy giống hệt cho ngươi.”
Nghe xong, khóe miệng Liệt nhi run rẩy và hiện lên một nụ cười trong sáng, chiếu vào trên gương mặt sạch sẽ của nó.
Sau đó ——
Nó nặng nề nhắm hai mắt lại.
Chân tay cứng đờ, không còn thở nữa!
Hai năm trước, Tô Tử Lạc đã mang một cậu bé bẩn thỉu về từ biên giới Khúc Khương, đó chính là Liệt nhi. Từ đó, hai người liền giống như hình với bóng.
Nó gọi hắn là ca ca, hắn gọi nó là Liệt nhi.
“Ca ca, con diều giấy này thật sự rất đẹp mắt, Có phải ca ca làm cho ta đúng không?” Liệt nhi ôm hai đầu gối, ngửa đầu nhìn lên trời xanh, con diều đầy màu sắc.
Tô Tử Lạc cười cười, nhìn ánh mặt trời sái lạc ở trên người Liệt nhi.
“Liệt nhi thích không?”
“Thích, rất thích!”
Nó gật đầu thật mạnh!
Nhưng vào mùa hè năm đó, Liệt nhi không thể nói được nữa.
Không ai biết vì sao, nhưng có người nói, đó là bởi vì Tô Tử Lạc đã thủ mộ trong ba năm nên bị nhiễm bệnh nặng. Vì vậy, Liệt nhi đã bị câm do giúp hắn thử một số loại dược.
Tuy nhiên, chân tướng chỉ có một mình Tô Tử Lạc biết.
Liệt nhi đã tự cắt bỏ đầu lưỡi của mình!
Giờ phút này, hắc y nhân bỗng chĩa mũi kiếm vào người Liệt nhi, lúc này mới kéo lại được suy nghĩ của hắn.
Tô Tử Lạc nắm chặt tay Liệt nhi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người nọ một cái, sự thù hận trong ánh mắt phản chiếu một sự tàn nhẫn.
Khiến cho hắc y nhân hơi sợ một chút!
Nhưng hắn ta chỉ hướng kiếm lên trên, nói: “Hiện giờ, dù ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát, vẫn nên ngoan ngoãn chịu chết đi!”
“Có thể chuyển một câu nói cho Dung Vương hay không?” Hắn nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
“Cái gì?”
“Hãy nói với hắn, nếu như có kiếp sau, Tô Tử Lạc ta nhất định sẽ chém đầu hắn xuống.”
“Được, lời này, ta nhất định sẽ chuyển lại cho Dung Vương.” Hắc y nhân cực kỳ tiêu sái đồng ý.
Tô Tử Lạc nhắm mắt lại, từ đầu tới cuối, không hề có chút sợ hãi.
Chỉ có đau lòng và hận!
Ngay sau đó, hắc y nhân nhấc kiếm lên, đâm về phía hắn......
Trận gió tanh mưa máu ở biên giới Lãng Châu, không hề kinh động tới kinh thành.
Hết thảy lại quay về với trạng thái ban đầu.
......
Thật ra, trong cùng ngày Tô Tử Lạc rời thành, Kinh Triệu Doãn đã cầm ý chỉ của Hoàng thượng tới Dung Vương phủ một chuyến.
“Vụ án mất tích và sự tình Khúc Khương đã được giải quyết, hiện giờ là thời điểm điều tra vụ 《Lâm Kinh Án》. Hạ quan đã sai người đi tới Lâm Sơn, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, mấy ngày nay có thể động thổ khai quan, Hoàng thượng cũng đã ân chuẩn ý chỉ.”
Kinh Triệu Doãn theo đúng sự thật bẩm báo!
景容”恩”了一声,问:”67副棺材,可有安置的地方?” Cảnh Dung chỉ “Ừ” một tiếng, hỏi: “Đã bố trí nơi nào để đặt 67 chiếc quan tài hay chưa?”
“Lúc đầu muốn đưa tới nghĩa trang, nhưng quá nhiều quan tài, nếu cùng bố trí một chỗ chỉ sợ không tốt. Vì vậy, Hoàng thượng đã chuẩn bị một khu đất trống trong thành phía Tây. Nếu như có yêu cầu gì, lúc đó Kỷ tiên sinh cũng có thể ở lại đó.”
Cảm giác sự giống như muốn Kỷ Vân Thư chuyển nhà!
Không ổn!
Hơn nữa nếu nàng dọn qua đó, không có hắn ở bên cạnh, đoán chừng nàng sẽ xảy ra chuyện.
Cảnh Dung lập tức từ chối: “Không được, nơi bố trí quan tài sẽ có nhiều khí âm. Nếu Kỷ tiên sinh dọn qua đó, khác gì sống ở nghĩa trang?”
“Vâng vâng vâng, Vương gia nói rất đúng, nhưng sẽ thuận tiện hơn một chút. Nếu như Kỷ tiên sinh không muốn ở bên đó, cũng không vấn đề gì.”
Chẳng phải chỉ là một gợi ý thôi sao?
Vương gia, ngài có thể hạ hỏa không được?
“行了,先将临山的63副棺材挖出来,抬去那处宅子。” “Được rồi, trước hết hãy khai quật 63 chiếc quan tài ở Lâm Sơn ra, sau đó mang chúng tới trang viên cũ.”
“Vâng!”
Kinh Triệu Doãn theo tiếng lui xuống.
Vừa lúc Kỷ Vân Thư cũng biết được chuyện này, Tô Tử Lạc đã rời đi, cả ngày nàng đều thất thần, vừa lúc muốn ra ngoài cho khuây khỏa nỗi lòng.
Vì thế, nàng chủ động nói với Cảnh Dung, tự nàng sẽ đi tới Lâm Sơn một chuyến.
“Chỗ đó hơi ẩm quá nặng.”
“Ta biết, mặt của ta đã tốt hơn nhiều.”
Nàng chỉ vào mặt mình!
Sau khi trở về từ tối hôm qua, nàng vẫn mặc một thân nữ trang, không mang theo mặt nạ, Cảnh Dung tất nhiên cũng chú ý tới khuôn mặt của nàng.
Chỉ còn lại một vết sẹo mờ nhạt!
Vết sẹo nằm ở ngay dưới khóe mắt, nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể nhìn thấy.
Cảnh Dung cân nhắc một lát, sau đó đồng ý đi cùng với nàng.